Diễm

Chương 100



Phần 100

Còn chưa hết choáng váng, đang đếm xem có tất cả bao nhiêu ngôi sao quay mòng mòng quanh đầu, một thân hình mềm mại đã cưỡi lên người mình. Kèm theo đó, cơn mưa gối ôm tới tấp ập xuống mặt và ngực mình.

– Chết đi! Chỉ giỏi nói người khác, T có nghĩ đến cảm xúc của Uyên không hả?
– Giúp T để nghe T chửi đĩ điếm sao? Hức… khốn kiếp!!
– Sao trên đời có thằng khốn nạn như T vậy chứ? Đồ tồi, đi chết đi!!!
– Có tin Uyên giết T chết không? Chết đi… chết đi!!!

Mỗi tiếng “chết đi” là một lần cái gối đập mạnh xuống. Miệng em Uyên không ngừng la hét, khóc lóc, tay cũng không ngớt phang cái gối ôm vào người, vào mặt mình. Cứ thế, ẻm phang không biết mệt mỏi, liên tu bất tận, chẳng có dấu hiệu dừng lại.

Nếu ai đó bảo gối đánh vào mặt không đau thì… xin lỗi, có thể đưa mặt ra đây, mình phang cho vài cái sẽ biết. Mình xin thề, cái gối của em Uyên chẳng biết nhét gì trong đó, nó rất nặng và cứng, đập phát nào thấm phát đó.

Lúc đầu, mình cũng nghĩ chỉ là loại gối ôm thông thường, đánh cả 100 cái chả sao nên dũng cảm đưa mặt ra hứng. Hơn nữa, cũng muốn làm vậy cho em Uyên hả giận phần nào. Ai dè mới ăn vài cái vô mặt đã thấy quay cuồng, mình lật đật đưa hai tay lên đỡ.

Sức em Uyên mấy cô gái bình thường lại càng không thể so sánh, nằm chịu trận mà hai tay mình nghe ê ẩm. Nhưng ê thì ê, mình không nỡ hất ẻm ra, đành nằm đó. Cứ thế, một đánh một đỡ..

Chả biết mất bao lâu mới hết chiến tranh..

Em Uyên buông gối ra, ngồi phịch xuống nền gạch thở dốc. Cặp mắt ẻm đỏ au, sũng nước, cứ nhìn vào vách tường trước mặt, không rõ đang nghĩ gì..

Mình lồm cồm bò dậy, tay sờ khắp mặt. Khi nãy mặt mình hôn thân mật với cánh cửa, may mà chưa gãy mũi, nếu không chắc tàn đời trai.

Còn đang kiểm tra nghiệm thu tỷ lệ thương tật, khóe mắt mình chợt thấy một vật bay vèo tới. Theo phản xạ, tay mình vội đưa lên đỡ. Vật đó rớt xuống gạch, nhìn kỹ thì ra là cái gối ôm, vũ khí lợi hại nãy giờ em Uyên sử dụng.

– Sao không đánh lại? Tưởng ngồi yên vậy Uyên sẽ thương, bỏ qua cho T hả? Đừng có mơ! – Em Uyên vẫn còn tức giận, nhìn mình chằm chằm.
– Chứ giờ Uyên muốn sao nữa? T xin lỗi, được chưa? – Mình khổ não nhăn nhó.
– Xúc phạm nhân phẩm người khác, chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Nếu vậy, luật pháp để làm gì? – Ẻm thôi sụt sịt, hừ mũi nói.
– Nãy giờ đánh chưa đủ hả? Thay trời hành đạo vậy được rồi, còn đòi luật pháp gì nữa? – Mình giơ hai tay lên trời.

– Chưa hả giận! T làm sao coi được thì làm… – Em Uyên vẫn chưa hết ấm ức.
– Xin lỗi! T lỡ lời thôi, không cố ý. Tại hoàn cảnh hôm đó nên T hiểu lầm, chứ Uyên đâu phải người như vậy. T biết..
– Lỡ lời hay không cũng đã nói ra rồi, in sâu vào đầu Uyên rồi. – Ẻm ngắt lời.
– Haizzz.. chính vì vậy nên T mới xin lỗi Uyên hoài! Biết làm sao? Lấy cái chết tạ tội hả? – Mình khổ sở vuốt trán.
– Ừ. Chết được thì chết đi!
– Ax…

Không khí chìm vào tĩnh lặng. Mình và ẻm vẫn ngồi trên nền gạch, gần như đối diện nhau, khoảng cách chưa đến 1m.

– Lần sau Uyên đừng làm vậy nữa! Được không? – Mình lên tiếng, phá tan sự yên tĩnh.
– Làm gì?
– Làm như ngày hôm qua với thằng Khang. Dù sao chuyện cũng qua rồi, Uyên đã không muốn nói thì thôi, T không ép. Nhưng T không chấp nhận Uyên dùng thân xác hay tình cảm đi trao đổi sự an toàn cho T..
– Sao vậy? – Ẻm nói cộc lốc.
– T nhục! Và T cũng không muốn ai khác chạm vào Uyên.. – Đang nói ngon trớn, mình nín bặt. Lại lỡ miệng rồi, chán thật!

– Lý do? – Em Uyên đã kịp nghe thấy, ánh mắt ẻm sáng rực, chiếu lên mặt mình những tia nhìn nóng bỏng.
– Bất nhẫn! Uyên dù sao cũng là bạn T, đương nhiên T mong muốn Uyên được hạnh phúc rồi! Làm sao vui cho được khi thấy Uyên phải ép lòng vui vẻ với người Uyên không yêu chứ? – Mình nhún vai trớ thật nhanh, quay đi nơi khác lảng tránh mắt ẻm.

– Vậy thôi à? – Thật lâu, ẻm nói nhẹ như tơ.
– Ừm. – Mình gật nhanh, sợ để lâu mình lại đổi ý nói điên thì mệt nữa.
– Hiểu rồi. T ra ngoài đi! – Ẻm đứng dậy phủi chân.

Mình ngồi tần ngần một lúc, sau đó đứng dậy bước đến cửa, lấy hết can đảm nói:

– Mai T sẽ nói hết mọi chuyện với chị Diễm. Từ nay, Uyên chú ý cách cư xử, T không muốn làm chị buồn nữa!
– Ra ngoàiii.. – Em Uyên la lớn, giọng hơi nghẹn.
– Ngủ ngon! – Mình đi nhanh ra, đóng sầm cửa lại.

Ra khỏi phòng ẻm rồi, mình quay lại nhìn thật lâu. Cảm giác thật khó diễn tả, như vừa làm đổ vỡ thứ gì đó khó thể hốt lại được. Tiếng nấc nghẹn từ phòng thỉnh thoảng vọng ra, dù rất khẽ nhưng mình vẫn cảm nhận được nỗi đau trong đó. Mình thấy bản thân thật tàn nhẫn, nhưng biết làm thế nào… Tình yêu không có lỗi, và mình bắt buộc phải chọn. Hai cô gái, nhưng mình chỉ có một trái tim thôi..!!

– Xin lỗi…!!!!!

Mình lẩm bẩm thật khẽ, nhìn lại cái cửa đóng chặt một lần nữa, lê bước về phòng. Đêm nay sẽ là một đêm thật dài…

Đừng đau lòng vì T nữa.. không đáng đâu, Uyên à…

Một đêm dài tưởng chừng như vô tận..

Tiếng khóc rấm rứt của em Uyên chỉ ngưng lại khi chị về đến. Tắt hẳn rồi, nhưng không hiểu sao âm thanh đó cứ vang vọng, ám ảnh mãi trong tâm trí mình.

Đêm đen thật đáng sợ!

Khi không gian im ắng, vạn vật đã chìm vào giấc ngủ vùi, chỉ còn lại ta với ta cùng màn đêm dày đặc, đó cũng chính là lúc sự yếu đuối và những cảm xúc không tên mình cố gắng dìm tận sâu trong lòng mạnh mẽ trỗi dậy.

Ngủ, ngủ, ngủ thôi! Tự nhủ bản thân chẳng biết bao nhiêu lần, mình cần phải ngủ thật nhanh trước khi làm ra điều gì đó điên rồ. Mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...