Diễm

Chương 106



Phần 106

Hai người xuống nhà rồi. Mình nán lại phòng, cặm cụi mở mấy cái vali ra, lấy đồ của từng người cất lại vô tủ. Làm vậy ít ra nếu họ muốn bỏ đi lần nữa cũng phải phân vân vì mất thời gian dọn đồ.

Đúng là con gái có khác, đồ đạc lỉnh kỉnh nhiều vô số kể, làm mất rất nhiều thời gian của mình. Nhưng bù lại, trong lúc thu dọn, mình cũng được mở rộng tầm mắt với môn hình học, từ loại tam giác bình thường cho đến hình chữ T huyền bí, đủ màu sắc rực rỡ làm mình mãi chìm đắm trong những cơn liên tưởng đẫm nước… mắt.

Chảy khoảng một lít máu mũi thì mình xong việc, chếnh choáng về phòng bật máy tính lên. Ba mẹ đúng là cứu tinh của mình, nếu hai người không về đúng lúc chắc giờ chị và em Uyên đi mất rồi. Mình phải tận dụng cơ hội trời cho này làm hòa với chị, còn nước còn tát.

Mình biết, với tình hình hiện giờ có nói trăm ngàn lần cũng khó thay đổi được suy nghĩ trong lòng chị. Nói không xong thì hát vậy, dù sao giai điệu da diết cũng dễ lay động cảm xúc hơn.

Loay hoay mãi, cuối cùng chọn bài “Một lần thôi” để thu. Mình chọn bài này vì giai điệu buồn, phần lời khá hợp với tình cảnh mình lúc này. Bật cool edit lên, mở zing star, mình thu trực tiếp trên web luôn. Tâm trạng đang đau khổ hát thì khỏi phải nói, cảm xúc mãnh liệt. Hát đúng một lần đã cho ra lò sản phẩm, mix sơ lại là ok. Nhiều đoạn mình không hài lòng lắm, nhưng không có ý định thu lại, cái gì lần đầu tiên cũng cảm xúc hơn. Mình cần một bài hát giải bày được tâm tình của mình chứ không phải một ca khúc hoàn hảo về kỹ thuật mà lại thiếu phần hồn.

Mình rón rén qua phòng chị, lấy cái điện thoại của chị kết nối với máy tính, chép bài hát của mình vào. Xong xuôi đâu đó, đặt điện thoại trở lại vị trí cũ.

– Làm gì đó?

Tiếng nói đột ngột vang lên làm mình giật thót, quay lại nhìn em Uyên đang đứng chống nạnh.

– Làm gì đâu. – Mình ấp úng.
– Rõ ràng thấy lén lén lút lút, coi hai con mắt kìa, liếc qua liếc lại gian xảo thấy rõ! Khai mau, chui vô đây làm gì? – Vẻ mặt em Uyên đầy nghi ngờ.
– Cất đồ giùm cho hai người, không cảm ơn thì thôi, hạch hỏi nữa hả? – Mình lấy lại bình tĩnh, trơn tru đáp.

Em Uyên bước vào, nhìn mấy cái vali, sau đó mở cửa tủ ra nhìn nhìn ngó ngó gì đó chả biết.

– Ai mượn? – Ẻm xoay ra nhếch môi.
– Rảnh ở không làm giùm không được hả? Không thích thì T bỏ ra lại. – Mình trợn mắt.
– Thôi, đừng kiếm cớ đụng chạm vô đồ tụi tui nữa. Kéo túi quần ra coi! – Ánh mắt em Uyên chuyển xuống dưới.
– Chi? – Mình ngơ ngác.
– Coi coi có lén chôm thứ gì không?

– Ax, bực nhen! T có thiếu gì đâu mà phải chôm chỉa? – Mình vẫn chả hiểu ý ẻm.
– Già như trái cà mà cứ giả bộ ngây thơ! Kêu kéo túi quần ra thì cứ kéo đi, nói nhiều. – Ẻm nghênh mặt.
– Nè, nè. Nhìn rõ chưa, không có gì hén? – Mình hậm hực làm theo lời ẻm.
– Ờ, không có thì tốt! Dì kêu xuống ăn cơm kìa.

Em Uyên cười tủm tỉm rồi đi ra. Mình bực bội chạy theo:

– Mà ý Uyên là sao? Nghi T lấy trộm thứ gì?
– Đồ lót. – Ẻm thản nhiên.
– Đệt, nghĩ sao vậy? – Mình thiếu điều sùi bọt mép vì tức, buột miệng chửi thề.
– Ê, cấm chửi à! Ai biết được mấy người, giờ nhiều thằng biến thái lắm, đề phòng cho chắc. – Em Uyên đi xuống cầu thang, vai hơi run, hình như đang nín cười.

Mình tức lắm nhưng cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngu bị ẻm troll, chịu thôi, nói được gì nữa. Chờ dịp trả thù sau vậy.

Suốt bữa cơm, chị chẳng nói với mình câu nào. Mặt mình chị còn không thèm ngó tới, chỉ cười giỡn với em Uyên. Người ngoài nhìn vào sẽ không biết chị có tâm sự, nhưng mình thì khác. Mỗi khi chị buồn thường vờ như vui vẻ để che giấu cảm xúc. Thế nên, mình không vì thấy chị thoải mái cười đùa thế này mà yên tâm được chút nào, ngược lại còn lo hơn.

Mình cũng không dám bắt chuyện với chị. Tội mình còn treo đó, nói chuyện sẽ gượng gạo lắm, chẳng vui vẻ gì.

Dọn dẹp rửa chén đâu đó gọn gàng, chị với em Uyên lên phòng, mình cũng lủi thủi về phòng. Hôm nay bị cho ra rìa chắc rồi. Giờ chỉ cầu mong cho kế hoạch thành công rực rỡ.

Vẫn còn sớm, chắc chị đang nói chuyện với em Uyên, không tiện nhắn tin. Lòng mình nóng như lửa đốt, không biết hai người đang nói những gì. Rủi em Uyên lỡ miệng kể ra hết mọi chuyện thì xong phim, hết đường cứu vãn.

Ráng chờ đến 9h, mình soạn tin nhắn gửi chị. Mình biết chị còn giận lắm, sẽ không trả lời đâu, thế nên đi thẳng vào vấn đề luôn.

“Em mới chép bài hát vô điện thoại chị đó. Nghe đi hén!”

Chờ đúng nửa tiếng, không thấy động tĩnh gì từ chị, mình lại gửi tiếp.

“Chị thích không? Đừng giận em nữa nhen, buồn lắm! :(”

Lại tiếp tục chờ đợi. Haizzz, “thư gửi đi mấy lần đợi hồi âm chưa thấy”, bài nhạc xưa của tác giả này hợp với mình ghê. Nhìn đồng hồ đã hơn 10h, mình chán nản trùm mền ngủ sớm cho vơi nỗi sầu. Hi vọng sáng mở mắt ra sẽ nhìn thấy tin vui từ chị.

Chương trước Chương tiếp
Loading...