Diễm

Chương 123



Phần 123

Chưa đầy vài phút, em Uyên tung tẩy bước ra, trên người đã mặc thêm một lớp áo khoác.

– Tưởng giận chứ!
– Hơi đâu giận người dưng!
– Ờ, vé rì gút! Dzô đi! – Mình nâng ly.
– Trăm phần trăm đó..

– Khi nào Uyên đi? – Được vài ly, mình hỏi.
– T hỏi làm gì? – Tay em Uyên xoay tròn cục nước đá trong ly, mắt cũng nhìn chăm chú vào đáy nước.
– Hỏi để biết, không được hả?
– Không. Sáng ngủ dậy không thấy Uyên, lúc đó T sẽ biết. – Ẻm trầm ngâm nói.

Im lặng một lúc, mình hỏi tiếp:

– Tại sao phải đi?
– Uyên cũng không biết tại sao, chỉ biết là phải đi!
– Thật Uyên không biết không?

Em Uyên ngước lên, nhìn thật sâu vào mắt mình. Trong mắt ẻm như có vạn điều muốn nói, cứ ngời sáng lấp lánh..

– Bỏ qua đi! Đêm nay nhậu cho say, đừng nói những chuyện không vui nữa! – Ẻm khẽ thở dài, thoáng chốc nét buồn chợt tan biến, môi lại nở nụ cười mỉm.

Mình không biết nói gì hơn, thân còn lo chưa xong, nói gì đến người khác.

– Còn có tám lon, nhiêu đây chắc đủ cho T say, còn Uyên không nhằm nhò gì đâu! – Mình lắc đầu.
– Cứ uống đi, Uyên có cách để say! – Ẻm cười bí ẩn.

Cánh tay đưa lên, hai cái ly lại va vào nhau côm cốp.

Không gian lạnh lẽo càng thêm tĩnh mịch. Cả hai yên lặng không nói lời nào, chỉ biết uống và uống. Bia vào người khiến mình nóng hừng hực, cái lạnh của không khí không đủ xua tan hơi nóng từ bên trong toát ra.

Khi két bia hết sạch cũng là lúc mình ngà ngà say, chưa đến mức không đứng vững nhưng cũng đủ để chuếnh choáng, nhìn cái gì cũng thấy ngả ngả nghiêng nghiêng như sắp đổ.

Em Uyên ngược lại, mặt không còn đỏ như lúc đầu mà đã chuyển sang tái tái có chút xanh xao. Mắt ẻm vẫn linh động như lúc thường.

– T say rồi? – Ẻm nhếch môi.
– Chưa. Nhiêu đây nhằm nhò gì.. – Cảm giác thua con gái thật không dễ chịu, nhất là khoản nhậu nhẹt vốn thuộc về phái mạnh. Mình gân cổ nói.
– Gật gù như gà nuốt dây thun mà không say là gì?
– Ngồi mỏi thì gật, liên quan gì? – Mình cãi bướng.
– Vậy T đứng lên, đi theo hàng gạch này thử coi!

– Uyên trước đi!
– Rồi.

Em Uyên nhanh nhẹn đứng lên, bước đi thoăn thoắt trên hàng gạch thẳng tắp, không sai lấy một li.

– Tới T. – Ẻm nghênh mặt.
– Coi nè!

Mình ngật ngưỡng đứng dậy, nghiêng qua ngả lại nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra.

– Chưa xỉn đúng không? – Mình ngồi xuống, cười khoái trá.
– Tạm chấp nhận! Vậy giờ sao đây? – Ẻm tủm tỉm.
– Sao trăng gì, hết bia thì ngủ thôi.

Mình nói cứng cho oai thế thôi, thực ra mệt lắm rồi, chỉ muốn vùi đầu vô nệm mà ngủ cho sướng.

– Không được. Đã nói đêm nay uống cho say mà, giờ nghỉ ngang vậy đâu được.
– Chứ sao? Hết bia rồi. Giờ này 12h hơn, ai bán cho Uyên nữa mà mua? – Mình gật gù.
– Cần gì mua. Chờ chút! – Như chỉ chờ mình nói vậy, em Uyên hí hửng chạy vào trong.

Bỏ mợ! Không lẽ ẻm thủ sẵn thùng bia trong nhà???

Mình vò đầu, lỡ nói chưa xỉn rồi, giờ đâu thể muối mặt từ chối được. Nhưng mình biết khả năng của mình, nếu uống thêm chút nữa bảo đảm lật gọng.

Còn đang suy tính, em Uyên đi ra, hai tay giấu gì đó sau lưng.

– Lấy gì ra vậy?
– Téng téng téng tèng… – Em Uyên reo lên, chìa cái chai khá to trước mặt.
– Gì vậy? – Biết là gì rồi nhưng mình vẫn giả bộ.
– Rượu nếp, ngon lắm! – Ẻm tranh thủ quảng cáo.
– Kiếm đâu ra đó?
– Của bác trai chứ đâu.
– Ax.. rượu ba để dành đãi khách, uống ổng chửi chết, không được đâu! – Mình kiếm cớ.

– Từ hồi lại đây ở Uyên đã thấy rồi, chắc không sao đâu. Cứ uống đi, la Uyên chịu! Rượu ngon lắm! – Ẻm quảng cáo tiếp tập hai.
– Uống chưa mà biết ngon?
– Rồi. Hồi trước thấy có lén thử vài ly.
– Đệt..

Mình ngắc ngứ im luôn. Xưa nay nhậu thì uống, chứ chưa bao giờ thấy rượu hay bia ngon. Trình của ẻm thuộc hàng bợm rồi.

– Trăm phần trăm nhen! – Ẻm cầm ly lên, đá mạnh vào ly mình.

Nhìn ly rượu mình phát khóc. Ly cối uống bia mà ẻm rót nửa ly, kêu uống trăm phần trăm. Năm chục phần trăm cũng đủ chết rồi chứ đừng nói chi.

Mình cầm ly lên, ngó chằm chằm như kẻ thù, cổ họng nhờn nhợn.

– Đã quá! Ủa, sao T chưa uống? – Em Uyên đặt ly đánh cộp xuống gạch, chả còn một giọt, gặp quỷ rồi.
– Hơ.. T không thích uống rượu cho lắm! – Mình lắp bắp.
– Rượu ngon hơn bia mà! Uống bia no lắm, dễ làm bụng to nữa. Rượu tốt hơn, uống đi! – Ẻm cười rúc rích, liên tục hối thúc.

“Ngon con khỉ chứ ngon!”

Mình lầm thầm chửi trong bụng, chẳng biết làm sao. Không lẽ giờ tự vả vào mặt mình, thừa nhận đã xỉn. Bình thường còn có lý do không muốn uống để từ chối, hôm nay lỡ nói nhậu say tới bến rồi. Giờ chỉ có nước muối mặt nói xỉn quá, uống hết nổi, may ra ẻm mới tha thôi.

– Sao chưa chịu uống nữa? Xỉn rồi phải không? – Như trêu gan mình, em Uyên nheo mắt hỏi.
– Xỉn gì mà xỉn, nhảm nhí!

Đang định nhận đã say, xin ẻm buông tha, không hiểu sao nghe ẻm nói vậy, mình lại nổi máu điên lên, cầm ly uống ừng ực.

Một luồng nước nóng rực chạy xộc vào miệng, luồn qua cổ họng, xuôi theo thực quản, xuyên thẳng lồng ngực, ào ạt tuôn đến dạ dày, hung hăng chui tọt xuống ruột non, điên cuồng chảy vào ruột già, rớt đến tận mông. Cơ thể mình chợt nóng bừng bừng như ngồi trên đống lửa, đầu óc quay mòng mòng suýt mấy lần đập xuống gạch.

– T sao vậy, mệt hả? – Em Uyên nhào đến giữ mình lại.
– Không sao, rượu ngon quá làm phê! – Mình cười méo xệch.
– Xỉn lắm rồi phải không? – Ẻm liếc.
– Uyên xỉn chưa? – Mình hỏi ngược lại.
– Chưa.
– T cũng.. chưa..

– Xỉn thì nhận đi, ta tha cho! Yếu còn bày đặt.. – Ẻm cười khúc khích, nghe mà sôi máu.
– Ờ, xỉn luôn đó rồi sao? Làm như uống nhiều hay lắm vậy! – Mình bực bội. Thà chấp nhận khả năng có hạn, còn hơn.. rủi ẻm ép uống thêm một ly nữa chắc chết. Đến giờ mà bụng mình vẫn cảm thấy nóng rực, rượu gì bá đạo vãi.

– Xỉn thì thôi, ai nói gì đâu. Uyên uống một mình.
– Thôi, vậy đủ rồi. Dọn dẹp ngủ đi!
– Uyên chưa say mà, uống thêm chút nữa ngủ cho ngon!

Ẻm đã nói vậy, mình cũng không cản nữa. Với lại thấy mệt quá, không còn sức để nói nhiều. Tửu lượng ẻm khủng vậy, chắc không sao.

Mình lết sát tường, ngồi tựa vào thở dốc, nghe tim đập bình bình trong lồng ngực. Lâu lắm rồi mới uống mệt đến mức ép tim thế này, mà sao chẳng thấy vui lên chút nào, càng buồn hơn.

Em Uyên ngồi độc ẩm đến khi chai rượu gần cạn đáy mới chịu dừng lại. Mặt ẻm một lần nữa ửng hồng như mặt trời, đôi mắt ảnh hưởng hơi men cũng hơi đỏ lên, chiếc miệng nhỏ khẽ hé ra thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống dồn dập, gợi tình kinh khủng..

Chẳng rõ ẻm say chưa..

Như đáp lời mình, ẻm chợt gọi:

– T..
– Gì?
– Uyên say rồi hi hi..
– Ờ, vô ngủ đi, T dọn dẹp cho! – Nãy giờ ngồi nghỉ mình cũng đỡ phần nào.
– Ừm..

Em Uyên gà gật đứng lên, còn chưa bước được bước nào đã ngả sang bên trái về hướng chấn song chắn ban công.

Mình hồn vía bay hết lên mây, lật đật lao tới kéo ẻm lại. Mình vẫn chưa tỉnh, còn khá loạng choạng, suýt chút nữa hai đứa té lầu rồi, chết đúng lãng nhách luôn.

– Buông ra! – Ẻm đột ngột xô mình.
– Ui da.. – Mình té ngồi ra gạch, tay xoa mông đang đau điếng.

– Làm gì vậy? – Mình bực bội hỏi.
– T.. không được chạm vô người Uyên.. – Em Uyên đưa một ngón tay trước mặt mình lắc lắc.
– Ờ, không chạm thì không chạm.. Đi ngủ giùm cái! – Mình cười khổ.
– Chưa muốn ngủ! Đêm nay trăng đẹp quá..

Em Uyên ngật ngưỡng bước lại gần chấn song, ngửa mặt nhìn trời, hai tay vịn vào song sắt những người ẻm vẫn nghiêng qua nghiêng lại, cảm giác có thể té xuống dưới bất cứ lúc nào.

Mình lau mồ hôi trán, vội vã chạy lại kéo ẻm vào:

– Đêm nào trăng cũng đẹp hết! Giờ ngủ đi, mai tha hồ mà ngắm nghía!
– Không muốn ngủ mà! T thích thì ngủ trước đi.. – Ẻm đâm bướng, cứ vung tay mình ra.
– Giờ muốn sao? – Mình bực dọc.
– Muốn ngắm trăng..
– T mệt lắm rồi, muốn ngủ!
– Thì ngủ đi, ai cấm?
– Ngủ rồi ai canh cho Uyên, rủi té xuống dưới thì sao?
– Chết, có sao..
– …

– Làm gì vậy? Buông ra.. buông ra..

Mặc kệ em Uyên la làng, đấm bồm bộp vào lưng, mình cắn răng khiêng ẻm vô phòng. Mấy lần suýt té, bình thường ẻm đã nặng, giờ mình xỉn nữa, loạng choạng lê lết mãi mới vô tới phòng.

– T làm gì vậy??? – Em Uyên nhướng mắt nhìn mình.
– Uyên say rồi, ngủ đi!
– Chưa muốn ngủ mà..
– Chứ muốn gì nữa?
– T hát Uyên nghe đi!
– Ax..
– Hát một bài thôi, rồi Uyên ngủ..
– Già đầu làm như con nít, đòi hát ru nữa. – Mình lầm bầm.
– Không hát thì thôi.. – Ẻm lồm cồm nhổm dậy.

– Đi đâu? – Mình chặn lại.
– Ngắm trăng..
– Rồi rồi, hát chứ gì? Hát xong phải ngủ nghe chưa? – Mình nghiến răng ken két.

Có vậy ẻm mới chịu lên giường nằm yên, nhìn mình chờ đợi.

– Từ khi em đến đây trong đời.. – Không biết hát bài nào, mình làm đại bài tủ hồi trước thu âm tặng chị.
– Không thích bài này.. – Giọng ẻm nhừa nhựa.
– Chứ muốn bài nào? – Mình cụt hứng.
– Quên.
– Bài của Noo hả?
– Khắc Việt.
– Ờ, rồi..

– Bước thật chậm, để quên một người.. – Mình lầm thầm hát.
– Khoan.. – Ẻm lại cắt ngang.
– Gì nữa? Mệt nhen!
– T lại đây ngồi..
– Thôi, đứng đây được rồi. – Giờ này ngồi gần ẻm nguy hiểm lắm.
– Uyên muốn T ngồi gần, không làm gì đâu mà sợ.. – Môi ẻm lại trề ra, nhưng mắt buồn vời vợi.

Mình lẳng lặng đến gần, ngồi xuống cạnh ẻm, cất giọng lên thật khẽ..

Bước thật chậm, để quên một người,
đằng sau dĩ vãng chưa phai màu.
Hãy nhìn về nơi phía xa chân trời,
để thấy ánh bình minh.
Nếu tình cờ anh với em gặp mặt,
nhìn nhau ta biết vui hay buồn?
Nếu một ngày trông thấy anh trên đường,
nhìn anh em có cười không?


Bài hát thật tình cờ phản ánh đúng tâm trạng mình lúc này, nỗi buồn vô cớ lại dâng lên, len lỏi vào từng câu hát..

Khi mình dừng lại, em Uyên đã nhắm chặt mắt, đôi môi vương vấn nét cười..

Nhưng khóe mắt lại ươn ướt..

Dường như tâm trạng cả ba người đều gửi cả trong bài hát.

Mình kéo mền đắp cho ẻm, chậm chạp từng bước về phòng. Ra đến cửa không quên ngoái lại nói thật khẽ chỉ đủ bản thân nghe..

Ngủ ngon..!

Chương trước Chương tiếp
Loading...