Diễm

Chương 50



Phần 50

Đi một mình cũng buồn, mình gọi cho Thanh sida, có lẽ nên tạo thêm vài cơ hội cho nó. Lần này có mình và chị đi chung, chắc em Uyên sẽ không trách.

– Gì nữa mày?
Giọng nó vẫn còn khá uể oải, chắc chưa tiêu hóa xong nỗi đau tình yêu ngày hôm qua.

– Rảnh không?
– Chi?
– Đi chơi với tao..
– Tao với mày thôi à?
– Không. Có em Uyên với chị Diễm nữa.
– Tao lạy mày, tha cho tao đi!! Đừng kêu tao gặp con khùng đó nữa.

Vừa nghe nhắc đến em Uyên, Thanh sida đã nhảy dựng lên, la làng trong đt.

Mình cười hè hè:

– Hôm qua chắc ẻm bực gì đó, nên mới vậy thôi. Mày chưa gì đã nản chí rồi, muốn tán hot girl phải mặt chai chứ?
– Thôi, nhường mày hết đó. Tao sợ lắm rồi, đừng kêu tao đi nữa..
– Zzz… vậy không đi thật à?
– Không là không.
– Ờ, vậy thôi. Mốt thằng khác hốt đừng tiếc nhen mày!
– Thằng nào mình đồng da sắt thì nhào vô hốt đi, tao chịu! Thôi đó.

Thanh sida than thở rồi tắt máy. Xem ra thằng này bỏ cuộc rồi, bị em Uyên chơi một vố bách nhục xuyên tờ rym mà…

Mình xuống nhà ngồi xem tv với ba mẹ, tầm 15p sau thì chị và ẻm đi xuống.

Chị mặc quần jean bó sát đến mắt cá chân, áo hoa vải rũ tay dài bỏ vào quần, nhìn đơn giản nhưng thật xinh. Em Uyên thì vẫn trung thành với phong cách sexy girl nổi loạn, quần soọc ngắn cùng áo sơ mi ôm, đã vậy còn cột ngang eo, đưa ra một khoảng da thịt trắng nõn mịn màng. Bụng ẻm phẳng lì, công nhận dáng chuẩn thật, nghe chị Diễm nói hình như mỗi sáng ẻm đều tập Yoga?!

Hai người đẹp ngồi Vespa, mình đi riêng “cô đơn mình anh”, chạy chầm chậm kè theo, mặt mày méo xệch vì đau khổ.

– Đi đâu đây?
Mình hỏi.

– Ở đây có quán bar nào lớn không?
Em Uyên không trả lời, mà hỏi lại.

– Gì? Tính đi bar hả?
Mình giật bắn người. Bar thỉnh thoảng mình cũng vào với tụi bạn, bình thường thôi, không thích cũng chẳng ghét. Nhưng nhất định mình không đưa chị Diễm vào đó, chị không phù hợp với những nơi xô bồ như thế. Quán cf chị còn không thích nói gì là bar?

– Ừ, bar cho vui! Có gì đâu.
Em Uyên nhìn mình hơi ngạc nhiên.

– Thôi, bar chị Diễm không thích đâu. Chọn nơi khác đi.
Mình lắc đầu.

Em Uyên hơi nghiêng đầu hỏi chị Diễm:

– Chị không thích vô bar hả?
– Ừm, ồn ào quá à…
– Vậy để em chọn địa điểm khác.

Đi cf coi bộ cũng không hay, chị Diễm ghét không khí ồn ào và sự dòm ngó. Lần trước dẫn chị vào đó, bị mấy thằng choai choai nhìn chằm chằm, chị rất khó chịu và sợ. Bây giờ mình đề nghị chắc chị cũng đồng ý thôi, nhưng đã biết chị không thích rồi, đương nhiên mình sẽ không làm vậy.

Hay là đi uống nước sâm, ngồi lề đường ngắm xe cộ qua lại nhỉ? Cũng không được, em Uyên mà chịu mới lạ!

Đang đau đầu vì chưa tìm được nơi phù hợp, chợt có xe lớn chạy qua nên mình tấp vào lề, không chạy song song với hai người nữa. Sau đó vừa định chạy tới thì đã thấy hai thằng đầu nhuộm màu bạch kim, ăn mặc khá sành điệu, mang giày cưỡi chiếc AB vọt lên kè.

“Cướp ghệ của ông à?”
Mình bực bội, định nhào lên đuổi bọn nó đi, nhưng chợt nghĩ lại để xem em Uyên sẽ cho bọn nó nếm mùi thế nào. Mình bỏ ý định, chạy tà tà phía sau chờ xem kịch hay.

Mình đoán không sai mà. Hai thằng kia lên kè nói gì đó, khá nhiều, chắc lại mấy bài hỏi đường, hỏi nhà, hỏi giờ… nhưng em Uyên và chị Diễm đều ngó lơ sang phía khác, không thèm đếm xỉa.

Một lúc sau, chẳng biết thằng ngồi trước nói câu gì, mà em Uyên chịu quay đầu sang đáp lời. Hai thằng đó nhìn nhìn em Uyên một chút, rồi phóng xe đi thẳng, không kè theo tán tỉnh nữa.

– Tụi nó nói gì vậy?
Mình chạy lên, cười he he hỏi.

– Làm quen, rủ đi bar chơi.
Em Uyên đáp tỉnh bơ.

– Rồi Uyên nói gì mà nó không kè nữa hay vậy?
– Thì có nói gì đâu, như bữa trước nói với bạn T thôi.
– Ax… không sợ tụi nó chửi hả? Nhiều thằng mất dạy lắm!
– Dám chửi không? Chấp mười thằng như tụi nó.
– …
– Chọn được địa điểm chưa? Đừng nói bắt Uyên chạy lòng vòng ngoài đường hoài nhen!
Ẻm liếc mình.

– Đi siêu thị được không?
Mình ngập ngừng.

– Hả? Vào đó làm gì?
– Chơi, ăn uống, game, mua sắm… cũng vui mà!
– Người gì lúa thế không biết, có vụ đi siêu thị chơi nữa.
– Ờ, tui lúa chỉ được vậy thôi! Mấy người giỏi thì tìm chỗ khác đi.
– Thôi, đi siêu thị cũng được… dù sao Uyên cũng cần mua vài thứ.
Ẻm nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Thế là ba người vọt vào siêu thị gửi xe. Mình galang mua 3 cây kem, mỗi người một cây, vừa dạo siêu thị xem đồ vừa mút.

Ngay giờ cao điểm nên trong siêu thị khá đông người, già trẻ gái trai đủ mọi độ tuổi. Mình không cố ý, nhưng chả hiểu sao đi một hồi lại thành ra mình ở giữa, chị Diễm một bên, em Uyên một bên.

Đi giữa hai cô gái đẹp và phong cách, một người sexy bốc lửa đầy cá tính hiện đại, người kia thì kín đáo thùy mị nhưng cũng hút ánh nhìn không kém nhờ vóc dáng thon thả và gương mặt đáng yêu, nhất là mái tóc đen óng suôn dài xõa hai bên càng làm tôn thêm sự nhu mì, mình bỗng dưng thấy thật tự hào. Người ta thường nói phụ nữ là món trang sức đẹp nhất của đàn ông, quả thật không sai mà. Không có ý xem thường phái nữ đâu nhé, nhưng thật sự từ trước đến giờ, chưa khi nào mình đón nhận nhiều ánh mắt ghen tỵ lẫn tán thường đến thế.

Em Uyên mua khá nhiều đồ, mình đi theo tay cầm cái giỏ đựng đồ cho ẻm mỏi kinh dị, nặng trịch. Vài thứ cần mua của ẻm bao gồm dầu gội, sữa tắm, bộ kềm làm móng, sữa tươi, và cơ số các loại bánh snack, chưa kể nhiều món dành riêng cho phụ nữ mình không tiện nói ra, ẻm tỉnh bơ bỏ vào giỏ cho mình cầm, chẳng chút ngại ngùng.

Món nào ẻm cũng lựa hàng tốt nhất, giá đắt nhất mới lấy. Mình nóng sốt cả ruột gan, trả hết đống hầm bà lằng này, chắc đi tong cái ví tiền của mình.

– Mua ít thôi, xài hết không mà lấy nhiều dữ vậy?
Mình nhăn mặt, khuyên nhủ.

– Kệ Uyên. T chỉ có bổn phận theo xách đồ thôi, đừng ý kiến ý cò.
Ẻm lui cui lựa đồ, chả lý gì đến mình.

– Thấy xài phung phí quá mới nói thôi, biết những thứ này hết bao tiền rồi không?
Mình lầm bầm.

– Sao hả? Tưởng có lòng tốt nhắc nhở, hóa ra sợ tốn tiền à?
Ẻm trề môi cả tấc.

– Ờ, tốn tiền không sợ còn sợ gì nữa? T đâu phải đại gia.
– Khỏi lo. Chẳng ai bắt T trả đâu, gì chứ tiền Uyên không thiếu.

Được vậy thì tốt. Mình nghe mà nhẹ nhõm cả người, con tim đang héo rũ bỗng tươi tràn đầy sức sống.

– Chị lựa đi, thích món nào cứ lấy thoải mái. Không có gì đâu, đừng ngại!
Không mua một mình, em Uyên còn thúc hối chị Diễm shopping.

Lúc đầu chị cũng hơi ngài ngại, nhưng về sau ẻm nhiệt tình quá, cứ chọn cái này cái kia rồi ép chị phải lấy. Thành ra mình phải chuyển qua dùng xe đẩy mới mang nổi cơ số “hàng hóa” đó.

Mình cũng nói thêm vào để chị thoải mái mua những thứ chị cần. Chút thanh toán tiền mình sẽ trả cho chị, có buổi đi shopping này mình mới nhớ ra, lâu nay mình quên lo lắng cho chị vấn đề này. Chắc chị cũng thiếu nhiều thứ lắm, thật là… Mình tệ thật!!!

Thế là mình còn nhiệt tình hơn cả em Uyên, hầu như thấy bất cứ thứ gì, mình cũng bắt chị xem cho bằng được, gặng hỏi cả chục lần nếu chị vẫn bảo không cần, mình mới buông tha.

– Mua ít thôi T, tốn tiền lắm!!
Chị xót của cho mình, cứ nhắc chừng.

– Có bao nhiêu đâu, cái gì cần thì phải mua chứ. Em còn tiền mà, đừng lo!

Em Uyên nghe vậy chỉ cười cười, không nói gì.

Chương trước Chương tiếp
Loading...