Diễm
Chương 76
Lại một ngày nắng gắt. Thời tiết cũng thất thường như tâm trạng của một cô gái vậy, lúc nắng lúc mưa, khi ấm áp khi lạnh lẽo.
Mặc trời mưa hay nắng, cuộc sống của mình vẫn tiếp diễn như một quy luật quen thuộc. Dù mình không hề muốn như thế, nhưng lại chẳng biết làm sao để thay đổi. Sáng đi học, trưa gặp em Uyên, chiều tối là thời gian dành cho chị Diễm. Cảm giác như mình đang dùng cùng lúc hai món ăn ngon và hoàn toàn khác biệt nhau. Đã quá nhiều mệt mỏi vây lấy mình rồi, mình thật sự không muốn nghĩ nhiều về điều này nữa nhưng vẫn phải nghĩ.
Mình sợ hãi những giây phút đối mặt riêng tư cùng em Uyên, sợ cái cảm giác xao lòng hôm qua lại một lần nữa len lỏi vào tâm trí mình, sợ sẽ không kìm lòng được mà gây ra những chuyện tệ hại làm tổn thương cả hai người con gái bên cạnh mình. Mình không muốn trở thành một thằng đàn ông khốn nạn, tồi tệ và hèn mọn.
Lúc sáng, đang học thì Thanh sida gọi cho mình, cũng mấy hôm rồi không liên lạc với nó.
– Gì vậy mày? – Mình khom đầu trên bàn, nhỏ giọng nói.
– Đang học hay sao mà nói nhỏ xíu vậy? – Thanh sida cười hè hè.
– Ờ, có gì nói lẹ đi!
– Đệch, còn phải hỏi hả? Uổng công tao coi mày là thằng bạn thân nhất! – Nó hừ mũi.
– Là sao?
– Biết hôm nay ngày gì không?
– Ngày 9/10. – Mình chả hiểu nó muốn nói quái gì.
– Móa, ngày đặc biệt vậy mà mày không nhớ hả? – Thanh sida la ầm lên.
– Mắc gì đặc biệt? – Mình ngơ ngác.
– Ngày anh Thanh đẹp trai ra đời mà mày không nhớ à?
– Ax… nhớ rồi he he! Sao bạn hiền? Có định tổ chức không?
– Tính không làm, mà mấy em gái năn nỉ quá nên chắc phải tổ chức rồi. Đẹp trai gái bu khổ lắm mày ơi!! – Thanh sida chắc lưỡi than thở.
– Ờ, tội mày! Mấy giờ, ở đâu? – Mình buồn cười.
– Làm tại nhà ăn nhậu cho thoải mái, 6h có mặt nhen ku! Quên nữa, nhớ dẫn chị yêu của mày theo cho tụi bạn tao được mở rộng tầm nhìn hè hè..
– Ờ, tất nhiên rồi, sao bỏ em yêu của tao ở nhà được mày! À, dẫn em Uyên theo luôn hén! – Mình chợt nảy ra ý định cũ, biết đâu lần này Thanh sida có thể gây được chút thiện cảm với em Uyên, được vậy thì hay biết mấy.
– Thôi thôi, cho tao xin! Tao sợ nó quá rồi!! – Thanh sida la làng.
– Đẹp vậy mà chê hả?
– Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà chảnh quá, tao không có cửa đâu, rước nhục vào thân thôi! – Nó chép miệng.
– Bữa đó dùng sai chiến thuật, ẻm đang buồn chuyện cũ nữa nên mới vậy! Lần này không có gì đâu, mày cứ nói chuyện bình thường thôi, từ từ sẽ tạo ấn tượng. – Mình dụ dỗ.
– Phải không? Mà sinh nhật tao, dễ gì nó chịu đi! – Thanh sida hơi xiêu lòng rồi.
– Chuyện đó cứ để tao lo, vậy đi! Tối tao dẫn ẻm tới cho mày tán!
– Ờ… hix… nhắc tới ẻm sao tao hồi hộp run quá…
– Ráng đi! Tán được rồi tha hồ mà hãnh diện he he, thôi tao học à, cúp máy đây.
– Nhớ đến đúng giờ nhen!
– Ok.
Tạm ổn rồi. Bị một lần chắc Thanh sida nhớ đời, với kinh nghiệm tán gái tích lũy nhiều năm, mình không tin nó lại một lần nữa sỗ sàng hấp tấp để nhận đòn từ em Uyên. Mong rằng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp, không uổng công mình sắp đặt. Việc còn lại bây giờ là ngọt nhạt rủ rê em Uyên thôi, chắc không khó lắm.
Trưa nay ăn cơm cũng chỉ có mình và ba mẹ, em Uyên vẫn nằm trên phòng, chắc chưa khỏi hẳn. Trong bữa cơm mẹ hỏi thăm ẻm, mình ậm ừ đáp cho qua. Lúc gần đây có vẻ ba mẹ quan tâm đến em Uyên nhiều hơn trước, muốn mai mối ẻm cho mình sao? Suy nghĩ của người lớn đôi khi chẳng thể nắm bắt được, mình không bận tâm lắm, quan trọng do mình thôi.
Mình dò hỏi được về chuyện ngoại bắt chị Diễm dọn đi nơi khác. Theo mẹ kể thì ba mẹ đã thuyết phục được ngoại đồng ý rồi, dù ngoại còn hơi lo lắng nhưng về cơ bản chuyện này đã giải quyết xong xuôi, không đáng lo nữa. Đây đúng là tin mừng hiếm hoi trong khoảng thời gian đầy khó khăn hiện nay.
Dọn dẹp xong mình lại múc tô cháo mang lên phòng cho ẻm.
– Uyên dậy chưa? Ăn cháo nè! – Mình gõ cửa.
– T vô đi. – Em Uyên ừ khẽ.
Mình mở cửa đi vào, em Uyên đang ngồi bó gối trên giường, mặt không chút cảm xúc.
– Đỡ sốt nhiều chưa? – Mình hỏi.
– Không biết. T coi giùm Uyên đi! – Ẻm lắc đầu.
Mình lại gần, đưa tay sờ trán ẻm, còn nóng nhưng đã bớt kha khá rồi.
– Bớt nhiều rồi đó, chắc chiều hoặc cùng lắm ngày mai sẽ khỏi hẳn! – Mình cười.
– Ừm… sắp khỏi bị Uyên làm phiền nữa, vui lắm phải không? – Ẻm nhìn mình.
– Đừng có hở ra là nói kiểu móc họng người khác vậy được không? – Mình nhăn mặt.
– Sự thật thôi.
– Ăn cháo đi, ăn lẹ còn uống thuốc nữa! – Mình đưa tô cháo cho ẻm.
– Không đút Uyên hả?
– Uyên đỡ nhiều rồi, tự ăn được mà.
– Không thích.
– Sao Uyên nhõng nhẽo quá vậy? Còn hơn chị Diễm nữa!
– Vậy à? Biết tại sao không?
– Biết chết liền!!
– Uyên thấy mình ngốc quá, cứ phải vờ tỏ ra mạnh mẽ để được gì? Để người ta phân vân chọn lựa giữa hai cô gái, một người yếu đuối, một người mạnh mẽ, rồi cuối cùng sẽ vứt bỏ cô gái mạnh mẽ, chỉ vì nghĩ rằng cô ấy với cá tính mạnh mẽ sẽ chịu được nỗi đau sao? – Em Uyên nhếch môi cười cay nghiệt, dường như đang tự cười bản thân.
– Uyên nghĩ nhiều quá rồi, đang bệnh để đầu óc thảnh thơi đi! – Mình cau mày.
– Nói đúng quá phải không? Mạnh mẽ lúc nào cũng thiệt thòi thôi, Uyên không muốn mất người nào đó chỉ vì người ta cho rằng Uyên mạnh mẽ..
– Thôi, ăn nè, để T đút. – Mình múc cháo nhét vào miệng ẻm, để ẻm đừng rảnh rỗi mà nói nữa.
Lại như hôm qua, em Uyên im lặng ăn cháo, mình cũng lặng lẽ đút.
– Hôm qua, Uyên có nói gì với chị Diễm không? – Tay mình lấy thuốc, hỏi bâng quơ.
– Không. Sao vậy?
– Hình như chị Diễm biết được chuyện gì rồi, T tưởng Uyên nói chứ.
– Uyên không nói gì hết. Uyên không muốn sứt mẻ tình chị em với chị Diễm! – Mặt em Uyên buồn so.
– Ừ, Uyên không nói nhưng cứ thế này hoài, cũng sẽ có ngày chị Diễm biết hết tất cả thôi. – Mình ngao ngán lắc đầu.
– T sợ à?
– Sợ chứ! T không muốn chị Diễm buồn!
– Lúc nào cũng lo chị Diễm buồn, còn Uyên? Uyên là trâu bò không biết buồn sao? – Ẻm ai oán nhìn mình, ánh mắt rất nhiều cảm xúc.
– T yêu chị Diễm, và Uyên dù sao cũng mạnh mẽ hơn! – Mình xoay đi nơi khác, không dám nhìn vào mắt ẻm.
– Lại mạnh mẽ… hi hi… – Ẻm cười to.
– Uống thuốc nè! – Mình nhét nắm thuốc vào miệng ẻm đang mở to, kê luôn ly nước vô.
Đang cười, bị mình tọng thuốc vô miệng, em Uyên ho sặc sụa chảy cả nước mắt làm mình hoảng hồn, lật đật vỗ vỗ lưng ẻm.
– T làm gì vậy hả? – Nuốt xong mớ thuốc, ẻm trừng mắt la lớn.
– Xin lỗi, tại… – Mình gãi đầu.
– Đối xử với Uyên vậy coi được sao? – Mắt em Uyên rơm rớm.
– Xin lỗi mà, T tính đùa chút thôi, ai dè…
– Đền đi.
– Đền gì? – Mình trố mắt.
Em Uyên bỗng vòng hai tay ôm chặt lấy mình, do đang ngồi sát bên nên mình không kịp phản ứng, ngồi trơ ra như tượng.
– Buông ra đi, ba mẹ lên thấy bây giờ… – Được vài giây, mình trấn tĩnh gỡ tay ẻm ra.
– Uyên buồn lắm!! Một chút thôi… – Ẻm nói khẽ, tay vẫn ôm cứng.
– Uyên hận nhỏ bạn thân lắm đúng không? Uyên đang đi vào con đường của nó đó. – Mình thở dài.
– Uyên biết. Nên mới đau như bây giờ… cứ phải cố kìm nén bản thân… cảm thấy tội lỗi… khó chịu lắm… – Người ẻm run lên.
Cảm xúc của em Uyên truyền lan sang mình, chẳng hiểu mình nghĩ gì nữa. Đôi lần muốn ôm ẻm vào lòng nhưng không thể, mình ngồi trơ như đá, hai mắt nhìn thẳng lên vách tường đếm xem có bao nhiêu con thằn lằn, cố gắng khống chế nhịp tim đang đập liên hồi.
– Ham muốn chiếm hữu của Uyên mạnh quá, tự làm khổ bản thân thôi! – Mình cười gượng.
– Không phải mà… – Ẻm lắc mạnh đầu.
– Trước giờ có gì Uyên muốn mà không được? Gia đình giàu có, nhiều người theo đuổi, Uyên quen được chiều chuộng rồi. Bây giờ không có được T nên Uyên mới vậy thôi, háo thắng quá mà…
– Nói sao T mới tin đây? – Ẻm ngước nhìn mình, ánh mắt long lanh vô hồn.
– T không tin!! Người như Uyên, chẳng có lí do gì để thích T đâu! – Mình cười tự giễu.
– Rồi T sẽ tin. T cũng có cảm tình với Uyên mà đúng không? – Ẻm vẫn ôm chặt mình không buông.
– Uyên tự xét lại lòng mình thật sáng suốt đi, sau đó cho T câu trả lời, rồi T sẽ nói Uyên nghe. Ok? – Chẳng biết sao mình lại nói câu này, nói xong hối không kịp.
Mình đẩy nhẹ ẻm ra, bước đến cửa, chợt nhớ còn chuyện quan trọng chưa nói.
– Uyên ngủ đi cho khỏe, tối đi chơi được không?
– Đi đâu?
– Sinh nhật Thanh bạn T, nó mời…
– Thằng bạn T hồi trước à? Còn dám mời Uyên sao?
– Ừm, đi vui thôi mà!
– T muốn Uyên đi không?
– Muốn!
– Ừ, vậy thì Uyên đi.
– Ờ, ngủ ngon!!
Mình khép cửa phòng lại, nặng nề đi về phòng. Càng ngày càng rối rắm, làm sao đây?? Mình không nỡ nặng lời với em Uyên, nhưng càng nhẹ nhàng lại càng khiến ẻm lao đến gần mình hơn.