Diễm
Chương 79
Bất ngờ quá, mình chỉ kịp giơ tay che mặt nhưng vẫn ướt hết áo. May mà mình ngồi che phía trước nên chị Diễm không bị vạ lây.
– Muốn chết hả? – Em Uyên la lên, rồi xô thằng Khánh ra xa, chân dài trắng nõn đang mang giày cao gót bất thần vẽ một đường cong bổ từ trên cao bổ xuống, cắm ngay mặt nó.
“Bốp”
Thằng Khánh té rật ra đất, hai tay ôm mặt rên rỉ. Em Uyên đá trúng chân mày nó thì phải, thấy máu từ một bên mày bị tét chảy ra.
Mình, chị Diễm và đám bạn ngồi ngẩn ngơ trước màn hành động đẹp mắt không thua gì trong cinê vừa diễn ra. Lúc này mình mới chợt nhớ, ẻm từng có lần nói đai đen taekwondo, chắc không phải khoác lác rồi.
– Đm, con chó này dám láo hả? – Thằng mập vẫn đi chung với thằng Khánh lượm vỏ chai bia nhào tới.
– Tiếp bọn nó đi tụi mày!!! – Hải khìn, thằng Hưng với mấy đứa bạn mình cũng nhào tới, mặt thằng nào thằng nấy đỏ gay.
Không khí cực kỳ căng thẳng, ngó thấy bên mình đông hơn, tụi thằng mập có vẻ ngán, đứng gườm gườm.
– Có chuyện gì vậy? – Thằng Sang nãy giờ không thấy đâu, bỗng lòi mặt ra hỏi.
– Thằng Khánh mời con này ly bia, nó không uống thì thôi, còn đá tét chân mày. – Thằng mập hầm hè.
– Ở đây ai cũng thấy tụi mày gây chuyện trước, giờ muốn gì hả? – Thấy nó bịa chuyện trắng trợn, mình giận dữ chỉ vô mặt nó nói lớn.
– Muốn chơi thì sao? – Một thằng khác hét lên.
– Thôi, đủ rồi. Sinh nhật em tao mà tụi mày không nể mặt chút nào hết vậy? – Thằng Sang hừ mũi nhìn tụi kia.
– Anh đưa tụi nó về giùm em đi, mệt quá! – Thanh sida bực bội.
– Ờ, nãy giờ nhậu với mấy chú trong đó quên mất! Tụi này xỉn vô nhảm quá, tụi em thông cảm nhen! – Thằng Sang nhìn tụi mình, chủ yếu là em Uyên cười cười nói.
– Không có gì đâu anh. – Mình cũng biết điều gật đầu.
– T phải không? Lâu rồi mới gặp. – Nó nhìn mình ngờ ngợ.
– Ừ, cũng lâu rồi không gặp anh.
– Mày đụng vô thằng Quang giờ sắp mệt rồi, anh nghe đâu gần đây nó hay đi gặp nhóm thằng Bình sẹo bàn kế hoạch gì đó, coi chừng nó úp sọt mày chết luôn! – Mặt thằng Sang hơi nhợt nhạt khi nhắc tới bọn thằng Quang và Bình sẹo nào đó.
– Cảm ơn anh! Em sẽ đề phòng. – Mình gật đầu.
– Ờ, thôi anh về, mấy thằng này quậy quá, xin lỗi lần nữa nhen!
Mặc bọn thằng Khánh hậm hực nhìn tụi mình, thằng Sang kêu vài đứa nữa kéo tụi nó ra xe đuổi về.
– Mày cẩn thận đi, lần này tao thấy căng rồi đó! – Thanh sida lo lắng.
– Ừ, biết rồi. Mày biết Bình sẹo là thằng nào không? – Mình hỏi.
– Không. Nãy gấp quá chưa hỏi anh Sang được, để mai tao hỏi kỹ rồi nói mày nghe.
– Ừ, thôi tao về luôn à, khuya rồi.
Mình nắm tay đưa chị ra xe, bọn hải Khìn cũng về chung. Chạy cùng đường được một đoạn thì tụi nó tách ra.
– Tụi thằng Quang nào nữa vậy? – Em Uyên ngồi sau chị Diễm chở, hỏi mình.
– Bọn hồi trước bắt định hại chị Diễm, Uyên không biết đâu. – Mình lắc đầu, đang suy tính xem làm sao đây.
– Rồi sao? Giờ tụi nó trả thù hả? – Ẻm lại hỏi.
– Ừ, chắc sắp rồi.
– Tính sao đây T? Chị lo quá à! – Chị Diễm nhíu mày lo lắng.
– Để em nghĩ đã, chị lo chạy xe đi, té bây giờ! – Mình chép miệng.
– Cần Uyên giúp không? – Em Uyên cười.
– Giúp được không mà hỏi? – Mình trề môi.
– Uyên có quen biết vài tay anh chị ở Cần Thơ, chi một chút tiền chuyện gì cũng xong. Hoặc nếu cần thiết Uyên nói thằng Khang một tiếng, nó không ngán ai đâu.
– Thôi, cho xin đi! Đã tránh không muốn liên quan tới nó, giờ còn định nhờ nữa hả?
– Đùa thôi! Mà thằng Quang là người thế nào?
– Tay chơi, mê gái, thủ đoạn… – Mình ngán ngẩm, nhắc tới thằng nông dân này sao chẳng có gì tốt để nói thế không biết.
– Mê gái hả? Hay để Uyên tiếp cận nó giúp T? Nói vài câu chắc êm xuôi ổn thỏa thôi mà! – Ẻm cười.
– Muốn chết hả? Chuyện riêng của T, Uyên đừng dính líu vào giùm cái, T tự lo được!! – Mình lừ mắt.
– Ừ, vậy tự lo đi, không thèm quan tâm nữa!! – Ẻm bĩu môi rồi quay mặt sang bên kia.
Về đến nhà, mình ra ban công đứng ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt. Thằng Khang lo chưa xong, giờ lại đến thằng Quang, rầu thật. Có thể trong thời gian tới nó sẽ đánh úp mình cũng chưa biết chừng, làm sao để tránh đây? Nó trong tối, mình ngoài sáng, quá khó khăn để đề phòng.
– T đang lo hả? – Chị đi ra đứng cạnh mình.
– Ừm… sao chị chưa ngủ nữa? Khuya rồi.
– Chị cũng lo mà!! Chị sợ T có chuyện gì quá à…
– Không có gì đâu! Chị đi làm mà thấy nó tới thì đt cho em liền nhen, nhớ cẩn thận!! – Mình kéo chị tựa vào người, hôn lên tóc chị.
– T cũng vậy hén!! Có chuyện gì thì chạy đi, rồi báo công an, đừng liều như mấy lần trước nữa, chị sợ lắm!!!
– Em biết phải làm gì mà.
– Hứa với chị đi! – Chị ôm mình.
– Ok, hứa danh dự luôn! Em không chết bỏ chị lại một mình đâu mà lo he he…
Gió đêm thổi nhẹ, mơn man vờn tóc chị bay lất phất lên mặt mình, cảm giác nhột nhạt nhưng thật dễ chịu.
– Nãy giờ bé Uyên cứ hỏi chị về thằng Quang hoài à!! – Nhìn trời một lúc, chị nói.
– Chị kể hết rồi hả?
– Ừm…
– Rồi Uyên có nói gì không?
– Không. Nhưng thấy bé Uyên ngồi suy nghĩ gì đó, hình như lo cho T!! – Chị cười khẽ.
– Không phải đâu, mắc gì lo cho em! – Mình nhún vai.
– Gần đây… chị thấy bé Uyên hình như quan tâm T nhiều hơn trước… – Chị nhìn mình.
– Chị lại nghĩ lung tung nữa rồi. Đừng nói hai hôm nay thái độ lạ lùng của chị là vì chuyện này nhen?
– Hi… không biết nữa!! Chị cứ thấy sao sao đó, không diễn tả được.. – Chị vuốt tóc, đầu lắc nhẹ tỏ vẻ khó hiểu.
– Đừng nghĩ nhiều, em chỉ yêu mình chị thôi!! Người ta có đối tốt với em thế nào, cũng không làm em hết yêu chị được đâu!! Tin em đi! – Mình ghì chặt chị vào lòng.
– Chị tin T mà… nhưng không biết sao chị lại thấy hơi khó chịu… chị xấu tính quá… hix…
– Ai cũng vậy, không riêng gì chị đâu. Chị không xấu, ngược lại rất tốt là đằng khác!! Chị như vậy mà còn xấu thì trên đời này không còn người tốt nữa rồi!
– T cứ nói quá… chị thấy mình xấu tính nhỏ mọn lắm… – Chị thỏ thẻ như tự trách bản thân.
– Em nói chị không xấu là không xấu, cấm cãi nghe chưa?! Thiên thần của em mà xấu à? He he… điều vô lý nhất em từng nghe đó.
– Mỗi lần trò chuyện cùng T, chị thấy hết buồn, hết lo nghĩ, thấy an tâm lắm!! Chắc tại suốt ngày được T khen hi hi… – Chị cười khúc khích, mặt vẫn rúc vào ngực mình.
– Có sao nói vậy mà, chị xấu em chả thèm khen đâu! Cứ yên tâm mà đón nhận đi hì hì…
Chị đã nhận ra tình cảm của em Uyên dành cho mình rồi, có lẽ từ khá lâu, không phải chỉ mới vài hôm gần đây. Vậy mà hôm trước còn kêu mình qua chăm sóc cho ẻm đang bị bệnh, lần đi ăn thịt cầy lại cũng bắt ẻm ôm mình vì sợ ẻm té. Chị không ghen sao? Mình nghĩ là có, con gái ai chẳng ghen. Nhưng lòng thương người của chị lại lớn hơn sự ghen tuông, mình cảm phục vì điều đó.
Trên đời này, liệu còn cô gái nào được như chị không? Mình nghĩ là còn, nhưng muốn tìm… có lẽ hơi khó!!!