Diệp Mặc

Chương 19



Phần 19: Vào Đồn

Còn chưa tới chỗ cần đến, cũng bởi vì một trong đám lưu manh đó muốn giáo huấn Diệp Mặc một chút, thế là cảnh Diệp Mặc chỉnh đốn đám đó diễn ra sớm hơn. Trên Land Rover cộng luôn lái xe cũng chỉ năm người, sao có thể cản trở được quyền đấm cước đá của Diệp Mặc. Tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc, ngoại trừ tên lái xe bị đánh hai cái tát, còn lại mấy tên kia toàn bộ bị Diệp Mặc dẫm nát dưới chân, không gãy tay thì gãy chân…

Đây là Diệp Mặc hiểu nơi này không thể tùy tiện giết người, bằng không hắn cũng không dám khẳng định mình có lỡ tay giết luôn mấy tên khốn này không…

Khiến Diệp Mặc kỳ quái là, từ đầu tới đuôi, hắn đều không cho bất kỳ một ai cầm điện thoại lên, sao xe cảnh sát nhanh như vậy đã tới rồi? Hắn cũng không cho rằng ra Trịnh Văn Kiều hảo tâm như vậy, còn giúp hắn báo cảnh sát. Không biết là ai ăn no rỗi việc đây, không ngờ kêu cảnh sát đến, điều này làm cho hắn mất hứng hẳn…

Rất rõ ràng người báo cảnh sát nói rất chi tiết, xe cảnh sát rất nhanh liền đuổi theo Land Rover, và ngăn cản xe Land Rover.

Diệp Mặc nhìn nhìn mấy tên lưu manh rên rỉ trên xe, lạnh giọng nói:

– Trở về nói cho tên họ Trịnh, tôi sẽ đi tìm hắn đấy.

Nói xong bước xuống Land Rover.

– Chuyện gì thế? Mới vừa rồi có phải anh báo cảnh sát không?

Trên xe cảnh sát có hai gã cảnh sát bước xuống, người nói chính là một tên cảnh sát trung niên có sắc mặt bị hun khói hơi đen đen, có vẻ mặt rất là không kiên nhẫn.

– Không phải tôi báo, mấy tên này bắt cóc tôi, tôi phản kháng một chút, kết quả chính là như vậy, tôi đoán chừng là người dân hảo tâm nào đó báo cảnh sát…

Diệp Mặc chỉ chỉ mấy tên lưu mạnh trên xe nói…

– Anh Ngụ, vừa rồi chính là người này ép em lên xe, sau đó bức bách em lái xe đến vùng ngoại thành, còn quyền đấm cước đá mấy người bên em…

Tên lái xe – người duy nhất có thể cử động, gặp được cảnh sát mặt đen này, lập tức giống như nhìn thấy cha ruột, vừa nói vừa dùng tay chỉ Diệp Mặc.

Người cảnh sát mặt đen quay đầu lại nhìn thoáng qua tên lái xe tóc vàng, bất động thanh sắc gật gật đầu, rất rõ ràng y quen tên tóc vàng.

Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, vừa thấy xưng hô thế này liền biết tên này và bọn lưu manh có mưu kế…

Quả nhiên Diệp Mặc ý niệm trong đầu còn chưa kịp chuyển, cảnh sát mặt đen liền lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Mặc một cái, sau đó quay đầu hướng người lái xe này hỏi:

– Anh nói hắn cưỡng ép lên xe các anh, còn đánh người? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt còn muốn cướp xe hay sao?
– Đúng, đúng, đúng, người này chính là muốn cướp xe của chúng em, còn muốn đả thương chúng em, nếu lâu chút nữa, hắn nhất định sẽ ném chúng em xuống xe, sau đó lái xe đi…

Tên lái xe này bị Diệp Mặc đánh hai cái tát, trong lòng đã sớm khó chịu, hiện tại được chỉ điểm, liền vội vàng nói cho cảnh sát mặt đen rằng Diệp Mặc muốn cướp xe.

Diệp Mặc không nói gì, hắn có lòng giết mấy người này xong lập tức rời đi, nhưng hắn cũng biết với tu vi hiện tại của hắn, muốn thoát khỏi mạng lưới điều tra hùng mạnh của chính phủ, không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Trong lòng liền một bụng căm tức người đã nhiều chuyện báo cảnh sát kia…

– Anh có hiềm nghi cướp bóc, cùng tội gây thương tích, phiền anh cùng chúng tôi đi một chuyến đến đồn cảnh sát…

Tên cảnh sát mặt đen miệng thì nói, mà tay đã đặt lên cán súng bên hông, người thanh niên này một mình đánh mấy người, nói rõ hắn là người giỏi võ, không thể không phòng.

Người cảnh sát trẻ tuổi còn lại, hơi chau mày, miệng giật giật, cuối cùng thở dài, không nói gì thêm.

Diệp Mặc không muốn hiện tại giết người chạy trốn, chỉ có thể đi theo tên cảnh sát này lên xe cảnh sát. Bất quá hắn trong lòng âm thầm cân nhắc, nếu chẳng may ở trong bót cảnh sát gặp phải độc thủ, hắn liền lập tức lẩn trốn. Chỉ cần về đào gốc ‘Ngân tâm thảo’ mang đi là được, một ngày nào đó hắn sẽ trở về trả thù…

Tô Tĩnh Văn quan sát qua kính viễn vọng không hiểu ra sao cả, cảnh sát đến đây, không ngờ mang đi người thanh niên có dáng học sinh kia, mà xe Land Rover lại trực tiếp lái đi, chuyện này không khỏi quá mức kỳ quái. Khi mình báo cảnh sát nói rất rõ ràng, mấy tên lưu manh trên xe Land Rover muốn bắt cóc người học sinh kia, nhưng kết quả cuối cùng tại sao có thể như vậy?

Bóng dáng người thanh niên có dáng học sinh kia có chút quen thuộc thì phải? Tô Tĩnh Văn rốt cục nhớ tới đã gặp dáng người này ở nơi nào rồi, cô dường như có chút ấn tượng. Người trẻ tuổi bán bùa cho cô, tuy rằng mang kính râm, còn mang cả khẩu trang, nhưng thân hình của hắn dường như cùng bong dáng chàng học sinh bị cảnh sát mang đi này rất ư là giống nhau, chẳng lẽ là anh ta? Mặc kệ phải hay không, Tô Tĩnh Văn quyết định đi xem trước rồi tính…

Xe cảnh sát tiến vào đồn cảnh sát, tên cảnh sát mặt đen đưa mắt liếc ra ý với hai gã cảnh sát trẻ đi tới, nói:

– Trước hết để cho hắn nghỉ ngơi một chút, lát nữa ghi khẩu cung…

Diệp Mặc híp mắt không nói gì, hắn đương nhiên biết tên cảnh sát mặt đen này không có hảo tâm như vậy. Hơn nữa y định tội danh ình vẫn là cướp bóc và đả thương người.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Diệp Mặc, hắn không hề được đưa tới chỗ nghỉ ngơi, mà là trực tiếp bị đẩy vào một gian phòng giam phạm nhân tạm thời khá lớn…

Diệp Mặc lúc tiến vào, bên trong đã có bảy tám người rồi, tuy nhiên có bốn thằng vây cùng một chỗ, đều là thanh niên trai tráng rắn chắc vô cùng, từ hình xăm trên cánh tay bọn họ là có thể nhìn ranh được, những người này đều là loại người hung ác. Còn mấy người khác chia ra núp ở các góc, chỉ liếc mắt nhìn lén Diệp Mặc một cái, liền không để ý nữa.

Rất nhanh Diệp Mặc cho ra kết luận, gian phòng giam này không phải chuyên môn tạo ra để giam giữ phạm nhân, hẳn là chỉ tạm giam mà thôi. Phỏng chừng sau khi xác định hành vi phạm tội, thì sẽ có phòng giam khác nữa. Diệp Mặc vừa thấy bốn thanh niên trai tráng này liền hiểu rõ mục đích mà tên cảnh sát mặt đen đem mình vào đây, y chắc là muốn mình tại nơi này bị đánh một trận trước…

Nhìn thấy Diệp Mặc có chút nho nhã tiến vào, ánh mắt bốn gã vạm vỡ đang vây cùng một chỗ lập tức liền nhìn qua, đều chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Mặc…

Nằm ngoài dự liệu của Diệp Mặc là, hắn đợi nửa ngày, ánh mắt bốn người kia lại quay trở về, không ngờ không ai đi lên nói lời vô nghĩa hoặc là gây chuyện. Một người trong số đó cằm có một vết sẹo, rất rõ ràng người này là thủ lĩnh mấy người bọn họ. Diệp Mặc thấy tên mặt sẹo này đưa mắt ra hiệu mắt ra hiệu mấy người xung quanh, bốn người này không ngờ lại như không hề quan tâm mặc kệ tất…

Diệp Mặc chỉ quét qua trên người mấy người này quét một chút, liền không còn có hứng thú quan sát, hắn quan sát chính là nhà tù này, nếu như muốn chạy trốn, có thể dùng biện pháp gì.

Tuy nhiên Diệp Mặc có thính lực rất mạnh, một trong bốn gã kia nhỏ giọng nói chuyện vẫn bị hắn nghe thấy được.

– Đao ca, vì sao không để cho tên mặt trắng này một chút uy thế phủ đầu, khiến hắn hiếu kính vài cái?

Nói chuyện chính là tên hơi lùn…

– Người này không đơn giản, chúng ta còn vài ngày thì ra ngoài, không cần phải gây chuyện. Phỏng chừng đám người kia muốn mượn tay của chúng ta thu thập tên mặt trắng này, tao sẽ không mắc bẫy bọn họ. Mày có trông thấy không, người này sau khi đi vào căn bản không có bất cứ vẻ sợ hãi gì, ánh mắt cũng rất lạnh, đây tuyệt đối là cọng rơm hơi cứng, nhớ kỹ, không nên đi trêu chọc hắn…

Tên Đao ca cằm có sẹo lập tức cảnh cáo nói.

Diệp Mặc nhìn bốn phía một chút, phỏng chừng hắn nếu muốn đi, chỗ này cũng ngăn không được hắn. Trong lòng thoải mái một chút, trước tìm một chỗ ngủ một giấc đã rồi nói sau.

Tuy nhiên Diệp Mặc nhìn cả gian phòng, cái giường khá sạch sẽ duy nhất chính là chỗ tên cằm có sẹo đang ngồi, hơn nữa giường của gã gần cửa sổ, không khí cũng tươi mát hơn nhiều.

– Nhường chỗ chút coi, tôi muốn ngủ một giấc.

Diệp Mặc đi đến trước mặt tên cằm có sẹo, nói một câu khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm…

– Mày nói cái gì?

Tên cằm có sẹo dường như có chút không thể tin được đứng lên, y không làm phiền Diệp Mặc, Diệp Mặc không ngờ gây phiền lên đầu y…

Thanh âm Diệp Mặc chợt trở nên lạnh lùng:

– Tao nói mày tránh ra, tao muốn đi ngủ rồi, mày nghe không hiểu hả?

Chương trước Chương tiếp
Loading...