Diệp Mặc

Chương 302



Phần 302: Tình yêu của Đường Cần

Quán rượu Tây Lũng cách đại học sư phạm Đàm Đô không xa, hơn nữa ở đây còn gần hồ, phong cảnh ưu nhã, chỉ là giá đắt một chút.

– Anh, đồ ăn ở đây rất đắt, chúng ta đi nơi khác ăn đi.

Đường Bắc Vi sống ở Đàm Đô từ rất lâu, đương nhiên cũng biết đẳng cấp của quán Tây Lũng.

Diệp Mặc khoát tay nói:

– Không cần, ăn ở đây đi, đợi tý nữa có người đến, cho bọn chúng tắm hồ luôn, gần đây anh có kiếm được chút ít, trên người cũng có mấy triệu.

Diệp Mặc biết người mà có thể giam lỏng em gái trong trường thì cũng không phải nhân vật tầm thường, so với Tống gia, chắc cũng không kém bao nhiêu.

– Mấy triệu? Sao lại nhiều như thế, lần trước anh cho em một cái thẻ em còn chưa dùng đến.

Tuy Đường Bắc Vi rất kinh ngạc, nhưng nhớ đến loại Hỏa cầu phù của Diệp Mặc, thì liền bình thường trở lại, loại phù đó chắc cũng bán được không ít tiền.

Diệp Mặc dẫn theo Đường Bắc Vi lên một phòng VIP ở gần hồ, đợi sau khi nhân viên phục vụ mang trà lên xong, Diệp Mặc mới hỏi:

– Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, bệnh của mẹ em thế nào rồi.

Đường Bắc Vi ánh mắt buồn bã, trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói:

– Lần trước em về đưa thuốc mà anh đưa cho mẹ em uống, không ngờ chỉ sau một đêm mà bệnh tình của mẹ em có biến chuyển tốt, thực ra em cũng có tiền có thể đưa mẹ em đi khám bệnh, nhưng em vẫn muốn đợi anh về xem thế nào.
– Ừm, yên tâm đi, có anh ở đây, 99% các loại bệnh anh không để trong mắt.

Diệp Mặc khẽ cười, an ủi Đường Bắc Vi.

Đường Bắc Vi gật gật đầu:

– Vâng, em cũng nghĩ như vậy, nhưng ngày hôm sau có một người đàn ông hơn 50 tuổi, mẹ nhìn thấy ông ta thì rất là kích động, sau đó mẹ cùng ông ta nói chuyện trong phòng hơn nửa ngày, em ở bên ngoài cũng nghe được tiếng mẹ khóc.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm không tốt, thời điểm người này đến có chút trùng hợp.

Đường Bắc Vi nói xong cũng từ từ chìm vào hồi ức ngày đó.

Bạn đang đọc truyện Diệp Mặc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/diep-mac/

Đường Bắc Vi cảm thấy rất là kỳ quái, từ trước đến này trong nhà chưa từng có khách đến, người đàn ông trung niên này từ trước đến nay cô chưa hề thấy qua, nhưng mà lúc mẹ nhìn thấy ông ta thì lại thất thần, ông ta rốt cuộc là ai?

Không ngờ mẹ lại ngồi nói chuyện với ông ta hơn nửa ngày, hơn nữa thanh âm của mẹ lại rất kích động, cuối cùng lại không ngừng khóc, nhưng không ngờ thanh âm của ông ta vẫn rất là bình thản ổn định.

– Bắc Vi…

Đường Bắc Vi nghe được âm thanh khóc lóc của mẹ, đúng lúc đang muốn vào xem, thì Đường Cần liền gọi cô vào.

Đường Bắc Vi vội vàng đẩy cửa đi vào, thì phát hiện ông ta đang nắm tay mẹ mình, nhất thời cô cảm thấy kinh ngạc, không biết người đàn ông này rốt cuộc là ai, nhưng cô cũng có thể đoán được đây là người mà năm đó bỏ rơi mẹ cô, không ngờ ông ta còn mặt mũi mà quay lại, chỉ là mẹ cô lòng dạ mềm yếu, không ngờ chỉ sau mấy câu lại tin tưởng ông ta.

– Bắc Vi, đây là chú Tống, đây là người mà mẹ nói…

Đường Cần còn chưa nói xong, Đường Bắc Vi lập tức hiểu ra, đây là người họ Tống mà lúc trước mẹ cô nhắc tới, chắc chắn là ông ta rồi.

Cô lập tức chỉ vào ông ta mà chửi:

– Ông cút đi, đừng có đến nhà tôi nữa, ngày trước ông hại mẹ tôi còn chưa đủ sao, bây giờ lại đến hại bà ấy, cút, cút đi cho tôi…

Đường Bắc Vi nghĩ tới những năm tháng mà mẹ mình chịu khổ, đối với họ Tống này càng khinh bỉ, ông ta hại cả đời mẹ mình, không ngờ bây giờ lại còn dám đến.

Sắc mặt Đường Cần ban đầu có chút hồng nhuận, lập tức trở nên trắng bệch, nghe tiếng chửi của con gái, vội vàng nói:

– Bắc Vi, đừng nói thế với Kỳ Minh, ngày ấy ông ấy cũng có nỗi khổ riêng, sau này ông muốn tìm mẹ, mẹ đã rời Yến Kinh, Bắc Vi…

Đường Bắc Vi vội vàng chạy đến bên cạnh mẹ, đỡ bà ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Tống Kỳ Minh nói:

– Ông đi đi, nể mặt mẹ tôi, tôi không mắng ông nữa, đừng có đến lừa mẹ tôi nữa.

Tống Kỳ Minh ngơ ngác nhìn Đường Bắc Vi, trong lòng thầm kinh ngạc, khó trách Đông Phương Tê muốn dùng cô làm mồi nhử Diệp Mặc, Đường Bắc Vi này quả thật rất đẹp, nhưng cô ta lại không phải con gái mình, nếu không phải Đường Cần nói cho gã biết, thì gã vẫn cứ nghĩ Đường Bắc Vi là con gái mình, đến bây giờ gã mới biết Đường Bắc Vi không phải, nghĩ tới năm đó Đường Cần sinh con ở Lạc Hồng Tự, rốt cuộc gã cũng có chút áy náy, nhưng chút áy náy này ngay lập tức biến mất.

– Bắc Vi, xin con, đừng để mẹ…

Đường Cần nhìn người mà mình coi như tính mạng, đối với tình nhân mà bà đã tha thứ không khách khí như vậy, liền cảm thấy lo lắng bàng hoàng, không ngờ phun ra một ngụm máu.

Đường Bắc Vi cũng không dám nói Tống Kỳ Minh nữa, vội vàng tiến lên đỡ lấy mẹ mình.

– Mẹ, con xin lỗi, mẹ sao rồi.
– Bắc Vi, con tha thứ cho Kỳ Minh đi, năm đó không phải ông ấy cố ý, mẹ…

Đường Cần vẫn chưa nói xong, liền thở dốc, Tống Kỳ Minh đã bê một chậu nước đến, cẩn thận giúp Đường Cần lau mồ hôi.

Rất cẩn thận giúp Đường Cần lau xong, Tống Kỳ Minh mới nhìn Đường Bắc Vi nói:

– Bắc Vi, bất luận là cháu có tin hay không, cả đời này việc mà chú sai lầm nhất chính là không thể tìm thấy mẹ cháu, hôm nay chú đã tìm thấy mẹ cháu rồi, cho dù chú có mất hết quãng đời còn lại chú cũng nhất định trị khỏi bệnh cho mẹ cháu, cũng không để mẹ cháu phải phiêu bạt ở bên ngoài, chú muốn đưa mẹ cháu đến Yến Kinh, hay là chú cũng giúp cháu chuyển trường, cháu cùng đi đi.

Đường Bắc Vi lạnh lùng nhìn Tống Kỳ Mình, căn bản không để ý đến ông ta, cô không tin người mà năm đó tàn nhẫn vứt bỏ mẹ cô nhiều ngày như thế ở Lạc Hồng Tự, lại có thể hối hận, tuy rằng Đường Bắc Vi không biết chuyện như thế nào, nhưng cô quyết không tin Tống Kỳ Minh.

– Mẹ, mẹ thật sự muốn đi Yến Kinh?

Sâu trong lòng Đường Bắc Vi không muốn rời xa mẹ, hơn nữa từ trong đáy lòng cô không muốn mẹ đến Tống gia ở Yến Kinh.

Nhưng cô lập tức biết mình sai rồi, mẹ chỉ cầm lấy tay Tống Kỳ Minh, trong mắt toàn là khát khao và hạnh phúc, trên mặt còn có chút ánh hồng hạnh phúc, thậm chí còn như không nghe thấy cô nói gì.

Cô bỗng có chút cảm giác đau lòng, mình và mẹ nương tựa vào nhau đã hơn 20 năm, nhưng gã họ Tống vừa đến liền muốn cướp mẹ mình đi, chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu sao, rõ ràng biết mình bị lừa, nhưng vẫn muốn lừa dối bản thân mà đi tin tưởng đối phương.

Cô chợt nhớ tới Diệp Mặc, chẳng lẽ nguyện vọng mà mẹ mình muốn ở cùng gã họ Tống cũng giống như mình muốn gặp lại anh? Không đúng, tình cảm của mình và Diệp Mặc là tình cảm anh em, không giống như mẹ, nhưng cô lại cảm thấy có chút không đúng, nói đến thân tình, giữa cô và mẹ so với giữa cô và Diệp Mặc thì càng thân hơn một chút, Diệp Mặc tuy rằng là anh trai cô, nhưng cô cảm thấy Diệp Mặc càng giống người cô yêu hơn.

– Bắc Vi, con cũng đi cùng mẹ đến Yến Kinh đi, một mình con ở lại Đàn Đô, mẹ không yên tâm.

Cuối cùng Đường Cần cũng nhớ tới con gái.

Trong lòng Đường Bắc Vi trầm xuống, họ Tống này không hơn nửa ngày đã làm mẹ cô khăng khăng theo gã rồi, sớm biết vậy đã không để ông ta vào.

– Mẹ, con muốn ở đây đợi anh.

Đường Bắc Vi lại càng muốn ở cùng Diệp Mặc, nếu mẹ không đi, thì cô cùng mẹ và anh trai ở cùng nhau là tốt nhất, nhưng mẹ lại muốn đến ở nhà họ Tống.

Đường Cần chấn động một chút, nắm lấy tay Đường Bắc Vi, lúc lâu sau mới lên tiếng:

– Bắc Vi, con và anh ở cùng nhau mẹ rất yên tâm, anh con vừa gặp đã cho con nhiều tiền như thế, có thể thấy cậu ấy rất thương yêu con, mẹ cũng không cần lo lắng nữa, những năm gần đây con cũng vất vả nhiều rồi, mẹ đúng là người mẹ vô dụng.
– Không, mẹ…

Đường Bắc Vi cảm thấy rất là khó chịu, không muốn rời xa mẹ mình, nhưng nhìn thấy mẹ lúc trước lúc nào cũng ưu tư buồn bực, không ngờ bây giờ lại có chút khí sắc, cô thật sự không thể nói muốn bà đừng rời xa cô.

Tống Kỳ Minh nghi hoặc nhìn Đường Cần nói:

– Anh trai?

Đường Cần lập tức đem chuyện Đường Bắc Vi và Diệp Mặc là anh em nói ra, Tống Kỳ Minh nghe xong sắc mặt biến đổi không ngừng, khó trách Đông Phương Tê muốn dùng Đường Bắc Vi làm con mồi, không ngờ phán đoán của gã là do Đường Bắc Vi xinh đẹp là không phải, mà là bởi vì hai người có quan hệ anh em, gã Đông Phương Tê này quả nhiên rất độc ác.

Nhưng nhìn bộ dạng của Đường Bắc Vi, thì kế hoạch của Đông Phương Tê khẳng định đã không thể thành công, nếu thành công rồi, Đường Bắc Vi sẽ không có bộ dạng như thế này.

– Ông làm sao vậy? Kỳ Minh.

Sự chú ý của Đường Cần hoàn toàn tập trung vào Tống Kỳ Minh.

Sắc mặt Tống Kỳ Minh biến đổi nửa ngày, mới thở dài nói:

– Diệp Mặc tôi cũng có quen, là một người rất lợi hại, đáng tiếc Tống gia tôi lại đắc tội với cậu ta, bây giờ cậu ta đang muốn tìm Tống gia báo thù, tôi, ôi… không ngờ cậu ấy lại là anh trai của Bắc Vi.
– A…

Đường Cần cũng kinh ngạc hô lên, nhưng bà lập tức nghĩ tới sự liên hệ bên trong, quay lại nói với Bắc Vi:

– Bắc Vi, con có thể khuyên anh trai con, bảo cậu ấy tha cho Kỳ Minh.

Nháy mắt Đường Bắc Vi bắt đầu hoài nghi mục đích Tống Kỳ Minh đến đây, nói không chừng ông ta sớm đã biết mình và Diệp Mặc là anh em, sau đó đến tìm mình cầu xin.

Thấy Đường Bắc Vi không nói câu nào, Đường Cần vội vàng nói:

– Bắc Vi…

Trong mắt bà toàn là sự căng thẳng và lo lắng.

Đường Bắc Vi thở dài:

– Thực ra chuyện của anh trai con cũng không biết, đến lúc đó sẽ hỏi anh ấy vậy.

Tuy cô không muốn đồng ý, nhưng nhìn thấy bộ dạng hy vọng của mẹ thì cảm thấy rất là khó chịu, mẹ vất vả nuôi cô hơn 20 năm, bây giờ có việc nhờ cô mà cô lại từ chối, cô thật không nhẫn tâm.

Bạn đang đọc truyện Diệp Mặc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/diep-mac/

Nghe đến đây, sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống, Tống Kỳ Minh, cho dù ông có mời được Thiên Vương lão tử đến, thì tôi cũng sẽ diệt Tống gia.

Đường Bắc Vi nói xong thấy Diệp Mặc không nói gì, cô lại nói tiếp:

– Sau đó Tống Kỳ Minh thi lễ với em, cầu xin em, nhưng em vẫn không để ý đến ông ta, nhưng mẹ lại nhất định muốn em xin anh, mẹ bị ông ta đưa đi Yến Kinh rồi, em không muốn đi, em muốn ở lại, em không hiểu vì sao mẹ lại nghe lời Tống Kỳ Minh, thậm chí… thậm chí…

Câu sau Đường Bắc Vi nói không ra lời, trong lòng cô mẹ là số 1, trong lòng mẹ cô thì cô chắc chắn cũng là số 1, không ngờ trước mặt tình yêu, cô vẫn không bằng Tống Kỳ Minh.

Diệp Mặc biết nếu Tống Kỳ Minh đưa Đường Cần đi, thì lúc hắn đến Tống gia báo thù, Tống gia chắc chắn sẽ đưa mẹ của Đường Bắc Vi ra, bất luận thế nào, hắn cũng không thể để người mẹ nuôi nấng Đường Bắc Vi hơn 20 năm đau lòng, gã Tống Kỳ Minh này thật độc ác.

– Chuyện này cứ để đấy, em ở Đại học sư phạm đắc tội với ai? Không ngờ lại cuồng vọng muốn đối phó với em?

Diệp Mặc trước tiên để sự việc Tống gia sang một bên, muốn biết là ai muốn đối phó với Đường Bắc Vi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...