Diệp Mặc
Chương 326
Tống Gia Yến Kinh.
Nằm ngoài dự đoán của Tống Nguyên Nghĩa và Tống Kỳ Minh chính là, lần trước chuyện ở Vô Lượng Sơn đã xảy ra cách đây mấy tháng, Diệp Mặc cũng không tìm tới Tống Gia tính sổ. Chẳng lẽ là bọn họ nghĩ sai rồi? Nếu Diệp Mặc thực sự không dám tìm tới Tống Gia tính sổ, có nên để người của Tống Gia trở lại Yến Kinh.
Có lẽ lúc trước Diệp Mặc cũng không biết thân phận của đám người của Tống Hải, quân tử báo thù mười năm không muộn, hiện tại Tống Gia còn không có sức mạnh chống lại Diệp Mặc, chỉ có thể là tạm thời chịu đựng.
Hiện giờ đại viện của Tống Gia không còn náo nhiệt vui vẻ như lúc trước nữa, trong đại viện người đang ở so với mấy tháng trước cũng là cách nhau khá xa. Ngoại trừ Tống Nguyên Nghĩa và Tống Kỳ Minh còn đang ở, cũng chỉ có Tống Kỳ Trạm mà thôi. Ban đầu còn có Tống Gia đời thứ ba ở nơi đây. Nhưng Tống Hải sau khi biến mất, những người này lần lượt bị Tống Kỳ Minh điều đi.
Đường Cần gần đây cảm giác rất hạnh phúc, tuy rằng Tống Kỳ Minh đã từng vì một số nguyên nhân phụ lòng cô, nhưng cuối cùng gã không quên nàng, lúc cô sắp chết tìm được cô, cho cô sự ấm áp và trìu mến bao nhiêu năm chờ đợi.
Mặc dù trong lòng nàng đối với Tống Kỳ Minh rất là oán hận, nhưng khi nhìn Tống Kỳ Minh quỳ gối trước mặt nàng bắt lấy tay cô xin cô tha thứ, trong lòng nàng đã tha thứ cho y. Mình chịu khổ nhiều năm như vậy không có gì, ít nhất Kỳ Minh đã trở về. Tuy rằng đứa con Bắc Vi này không muốn cùng nàng đi Yến Kinh, tuy nhiên Kỳ Minh nói rõ, sẽ không để cho Bắc Vi thua thiệt, bây giờ đúng theo lời Tống Kỳ Minh nói, Đường Cần không có bất kỳ hoài nghi.
Mặc dù cô không làm giải phẩu, nhưng thân thể của cô cũng đang dần dần bình phục, thậm chí trên mặt có một ít sắc hồng khỏe mạnh. Nghĩ đến mỗi ngày Kỳ Minh phụng dưỡng cô, trong lòng cảm giác sung sướng, bao nhiêu năm vất vả và chờ đợi cuối cùng có kết quả như nàng mong muốn. Cô không thèm để ý Kỳ Minh có tiền nhiều hay ít, cũng không thèm để ý y có quyền nhiều hay ít. Ở trong lòng của nàng, chỉ cần có thể ở cùng với Kỳ Minh, chính là hạnh phúc lớn nhất.
Đôi khi, Kỳ Minh thậm chí cùng cô ngồi một đêm, không có bất kỳ đòi hỏi, chỉ cùng nàng ôn lại kỷ niệm năm xưa ở cùng nhau.
Đường Cần biết hôm nay Kỳ Minh sẽ không tới đây, bởi vì Kỳ Minh nói qua, y hôm nay việc công rất nhiều, sẽ trở về rất muộn. Cho nên cô cố ý nấu một ít cháo hạt sen, cô không muốn để y quá vất vả.
Còn có một niềm vui bất ngờ cô muốn để lại cho Kỳ Minh, chính là cô đã có thể đi lại, chẳng những có thể đi lại, còn có thể giúp Tống Kỳ Minh nấu cháo.
Chỗ làm của Tống Kỳ minh bình thường là không cho phép bất cứ kẻ nào vào đây, nhưng y đã nói qua với mình người khác là người khác, Đường Cần là Đường Cần, không có bất kỳ người nào có thể thay thế vị trí cô trong lòng y.
Y bỏ lỡ hơn hai mươi năm, không nghĩ còn ngày hối hận. Cho nên Đường Cần cũng không có để ý chỗ làm việc của Tống Kỳ Minh không cho người khác vào. Hơn nữa hiện tại Đại Viện Tống Gia cũng ít người, chủ yếu cũng không có người để ý.
Làm cho Đường Cần thất vọng chính là, cô đi vào sân sau chỗ Tống Kỳ Minh, lại phát hiện lầu hai đèn tắt, rõ ràng Tống Kỳ Minh vẫn chưa về.
Một hồi âm thanh ô tô nổ vang lái vào sân, mà xe không dừng ở sân trong, mà là trực tiếp lái vào sân sau. Đường Cần biết là Tống Kỳ Minh đã trở về, trong lòng vui vẻ, đang muốn bưng cháo hạt sen đi tới, nhưng cô thấy trong xe xuống hai người, lại cứng rắn dừng lại bước chân.
Đi ra chính là có Tống Kỳ Minh, nhưng còn có một cô gái trẻ tuổi, xem ra hai người có quan hệ rất tốt, cô gái kia còn khoác lên cánh tay của Tống Kỳ Minh.
– Ông ấy không phải nói với mình là ly hôn rồi sao? Hơn nữa nếu không có ly hôn, người phụ nữ này so với Bắc Vi cũng lớn hơn không được bao nhiêu.
Đường Cần bỗng nhiên cảm giác tay có chút phát run, cô không quan tâm Tống Kỳ Minh dẫn theo một cô gái trở về, mà là đang quan tâm Tống Kỳ Minh đang gạt cô.
Tống Kỳ Minh và cô gái kia đi đến sân sau phía dưới phòng làm việc, đã ôm lấy nhau.
Âm thanh hôn môi nghẹn ngào, và tiếng động lã lướt, khiến Đường Cần không thể tin được là thời gian trước mỗi lúc trời tối Tống Kỳ Minh ở cùng với cô.
Trong lòng nàng dâng lên nổi thất vọng thật sâu, tuy nhiên lại không đi oán hận Tống Kỳ Minh, có lẽ thân thể của mình không tốt, không có cách nào ở cùng ông ấy, ông ấy mới có thể là như vậy…
– Chúng ta đi lên lầu.
Tống Kỳ Minh cuối cùng thở dốc một chút, sờ vào ngực cô gái trẻ kia nói.
– Ừ, lão thái bà kia được nuôi dưỡng trong nhà có còn ở đây không? Thật sự là có chút đáng ghét.
Tiếng gái của cô gái rất êm dịu, nhưng rõ ràng là mang theo giọng điệu mất hứng.
Tống Kỳ Minh thở dài nói:
– Không có cách nào, hiện tại Tống Gia bọn anh bị họ Diệp kia uy hiếp kịch liệt, bả dù sao cũng là mẹ nuôi Đường Bắc Vi, anh đón bả qua đây, chỉ là để họ Diệp kia kiêng nể một chút thôi. Vốn cơ bản anh nghĩ chính là, Diệp Mặc người này với tính tình ấy, rất có thể bởi vì mẹ Đường Bắc Vi, sẽ không làm gì Tống Gia. Tuy nhiên xem ra có vẻ là bọn anh quá lo lắng, hắn chỉ có một người, càng lợi hại cũng không dám ra tay với Tống Gia. Về phần Đường Cần mặc kệ bà già đó đi, thêm một hai người nhàn rỗi Tống Gia anh vẫn nuôi nổi mà.
Cô gái bật cười nói:
– Tình nhân cũ của anh trở thành một con chó nuôi rồi à.
– Tình nhân cũ cái gì, đừng ghê tởm thế. Hai mươi năm trước nói không chừng anh còn có một chút hứng thú chơi một lần, hiện tại anh mỗi ngày nói chuyện cùng với bà ấy chính là giết thời gian. Ôi, em cũng không phải để ý bà ấy, chỉ có điều không nghĩ tới con gái nuôi của bà ấy lại là em Diệp Mặc, thật sự rất may mắn. Nếu không thì, anh làm sao còn để ý tới bà ấy.
Tống Kỳ Minh dường như nhớ tới bộ dạng Đường Cần, nhíu nhíu mày.
Cô gái kia lại nhẹ giọng cười:
– Nghe nói cô Đường Bắc Vi kia là một người đẹp bại hoại, anh khẳng định nhìn trúng cô Đường Bắc Vi rồi nha, em nghe anh nói về Đường Bắc Vi rất ư tự nhiên.
Tống Kỳ Minh cười ha hả một chút…
– Đáng tiếc, cô ta là em Diệp Mặc, tên Diệp Mặc kia Tống Gia bọn anh tạm thời không chọc hắn nữa.
– Anh nói một cái, thì liền biết anh đối với cô nàng kia động lòng thế nào rồi, ngay cả em anh cũng dám động.
Cô gái này sau khi nói một câu, dường như miệng bị cái gì ngăn chặn, quả thật lâu sau mới thở dốc một cái nói:
– Em đương nhiên không để ý đến Đương Cần kia, em để ý chính là con cọp cái trong nhà anh kìa…
– Nói ra thì, em còn muốn cảm ơn Diệp Mặc, không phải hắn, anh làm sao có thể tống tiễn con cọp cái Tống Gia kia, chúng ta làm sao dám ở chỗ này, ưm…
Nói phân nửa, cô gái này miệng giống như lại bị cái gì ngăn chặn, phát ra một đoạn âm thanh ú ớ.
Chân tay Đường Cần lạnh như băng, bát cháo hạt sen trong tay đã rơi trên bãi cỏ từ khi nào cô không biết. Tống Kỳ Minh hối hận ở trước mặt mình không ngờ là một người như vậy, cô bỗng nhiên cảm giác sức lực trong người rời cô mà đi.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, vốn là tối nay hắn đến Tống Gia giết người, tuy nhiên lại nhìn thấy một cảnh này, trong lòng hắn cũng không khỏi đau xót thay mẹ Đường Bắc Vi. Thích một người đàn ông như vậy, chẳng lẽ Đường Cần không biết diện mạo thật của Tống Kỳ Minh, chẳng lẽ Đường Cần thật sự tin tưởng tất cả lời nói của Tống Kỳ Minh? Diệp Mặc tuyệt đối không tin, Đường Cần chỉ là đang dối gạt chính cô ta mà thôi.
Có lẽ cô biết mạng của mình không lâu, cho nên muốn hạnh phúc trước khi chết, mà không phải mang theo tiếc nuối cả đời.
Đôi khi, thích thì thích, không có bất kỳ lý do nào. Diệp Mặc nghĩ tới Lạc Ảnh, mình thích Lạc Ảnh bởi việc khác thay đổi? Hắn tin tưởng Lạc Ảnh sẽ không phụ hắn, nhưng nếu phụ hắn? Diệp Mặc tự hỏi mình, cuối cùng phát hiện mình vẫn thích cô ấy như cũ. Liền như cùng thời điểm hắn yêu Ninh Khinh Tuyết, Ninh Khinh Tuyết đối với hắn lạnh lùng, nhưng hắn không ngờ không trách cô, từ đáy lòng cũng không hận cô, chỉ có đều tình yêu dâng lên xúc động mà thôi.
Có lẽ, Đường Cần đối với Tống Kỳ Minh cũng như vậy, thích thì thích không có bất kỳ lý do, nếu có cũng là lúc trước kia hồn nhiên trong sáng. Cho dù biết rõ Tống Kỳ Minh lợi dụng cô, Tống Kỳ Minh lừa cô, nhưng cô thà rằng mình đi lừa gạt mình. Chỉ có điều hiện tại cô đã lừa không nổi, nếu có thể, Diệp Mặc tin tưởng trong lòng cô chắc chắn hối hận khi thấy cảnh tượng này, nghe thấy những lời này.
Diệp Mặc thấy Tống Kỳ Minh che cô gái kia, hai người vừa sờ mó vừa đi lên lầu. Rất lâu Đường Cần mới phun ra một búng máu, mới chậm rãi đứng lên, thế nhưng cô lại quyến luyến nhìn hướng Tống Kỳ Minh lên lầu, mới từ từ rời khỏi sân sau.
Nhìn Đường Cân thân thể lẻ loi gầy yếu, giống như một gốc cây tàn lay động trong gió lạnh, Diệp Mặc trong lòng thậm chí có chút khó chịu, người nào không thích, khăng khăng phải thích người đàn ông như vậy? Nhưng hắn không có cách nào giúp cô, hơn nữa hắn còn biết, hôm này hắn giết Tống Kỳ Minh, ngày mai Đường Cần biết nhất định sẽ đau lòng chết mất.
Chỉ có điều cho dù là Diệp Mặc biết mẹ Đường Bắc Vi đau lòng, hắn vẫn sẽ giết Tống Kỳ Minh. Từ nay về sau hắn tuyệt đối sẽ không vì bản thân mình nương tay với kẻ thù, mà lâm vào khốn cảnh. Tống Kỳ Minh hắn phải giết. Chỉ đợi việc này chấm dứt, để Đường Cần và Đường Bắc Vi sống cùng nhau là quá tốt rồi.
Đèn giường lờ mờ sáng lên, Tống Kỳ Minh và cô gái trẻ tuổi kia đã cuộn nhau ở trên giường, quần áo của cô gái kia hoàn toàn bị xé đi, lộ ra hai bầu ngực nở nang. Tống Kỳ Minh hai cánh tay không ngừng nhào nặn, một bên không ngừng thở hổn hển, đồng thời còn không quên xé đi quần áo trên người mình. Cô gái trẻ kia càng thêm khát khao hơn so với Tống Kỳ Minh, đã không chỉ một lần lật Tống Kỳ Minh nằm xuống dưới.
Âm thanh phành phạch giao động, côn thịt của Tống Kỳ Minh không chút thương tiếc đâm vào cái lồn dâm đãng hơi thâm của cô gái, càng ngày càng ra nhiều nước…
Trong lòng Diệp Mặc khâm phục thể lực Tống Kỳ Minh, cũng 50 – 60 tuổi, thể lực còn tràn đầy như thế.
Diệp Mặc giơ tay một tia gió bắn ra ngoài, cô gái đang điên cuồng ôm chặt Tống Kỳ Minh đã bị choáng nằm trên giường. Tống Kỳ Minh lại không có chút phản ứng nào, mãi đến lúc y phát hiện cô gái này không hề động đậy, mới giật mình ngừng lại.
– Tiểu Nguyệt.
Tống Kỳ Minh hơi kinh hoảng kêu lên một câu.
– Không cần kêu, tôi đã đánh ngất xỉu cô ta rồi.
Âm thanh Diệp Mặc lạnh lùng vang lên.
Tống Kỳ Minh toàn thân chấn động, bỗng nhiên xoay người, dưới bóng đèn lờ mờ, bóng dáng Diệp Mặc đứng ở cạnh cửa. Tống Kỳ Minh bị hù toàn thân ra mồ hôi lạnh, da đầu từng đợt run lên, thật lâu mới nhớ tới hỏi:
– Anh, anh là ai?