Diệp Mặc
Chương 337
– Được, vậy không cần anh ở đây nữa!
Diệp Mặc thực sự chẳng còn tâm trạng với sự lộn xộn, ồn ào nơi này. Ăn một bữa cơm mà xảy ra bao nhiêu chuyện, hắn lại đi tới tát mấy cái vào mặt tên giọng khàn.
Lúc nãy tên giọng khàn còn gầm gừ thì bây giờ không có phản ứng gì, lại bị Diệp Mặc tát khiến y ngã lên người tên đầu trọc.
– Được lắm, anh là người đầu tiên dám kiêu ngạo thế khi vào Lã Loan Giác này. Nếu có bản lĩnh thì đợi Lão đại của tôi đến.
Nói xong, Suất Lục cầm điện thoại lên và gọi.
– Anh không cần phải gọi đâu, tôi đi gặp Lão đại của anh, nói thật nhé, Lão đại của hai người cũng đến thế mà thôi!
Diệp Mặc lắc đầu nói. Nếu không phải vì Vương Diễm Mẫn thì đánh họ xong, hắn sẽ đi ngay. Nhưng ba người Liễu Giai, Vu Đào, Vương Diễm Mẫn đều ở đây nên hắn nhất định phải giải quyết dứt điểm chuyện này, nếu không sẽ làm liên lụy tới họ.
Tên khàn tiếng sau khi nghe Diệp Mặc nói thì vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, lâu sau mới nói:
– Được lắm, anh được lắm!
Gã nói xong, lập tức đứng lên và nói với hai tên đi cùng:
– Hãy đem đầu trọc về trước đi!
Vì chuyện đánh nhau này mà khách đến ăn đều sợ bỏ đi hết rồi, Diệp Mặc quay lại nói với ba người Vương Diễm Mẫn:
– Các cậu về trước đi, việc ở đây cứ để mình xử lý là được rồi.
Tuy Liễu Giai rất hoảng sợ nhưng sau khi nghe Diệp Mặc nói như vậy liền đáp:
– Diệp Mặc, cậu không cùng đi với bọn mình à, những người đó không tha cho cậu đâu, chúng ta mau đi thôi!
– Không sao đâu, mình biết chừng mực mà! À đúng rồi, Vương Diễm Mẫn, cậu có tin tức gì của Thi Tu không?
Diệp Mặc chợt nhớ đến chuyện này liền hỏi.
Vương Diễm Mẫn ngẩn người ra một lúc, cô không ngờ đến nước này mà Diệp Mặc vẫn còn nhớ tới Thi Tu, cô thật sự không thể hiểu nổi. Nhưng cô cũng đáp lại:
– Nhà Thi Tu hình như xảy ra chuyện gì đó, sau khi tốt nghiệp cậu ấy có đến thi lại một lần, sau đó thì không có tin tức gì nữa. Nhưng mà, trong buổi họp lớp, rất có thể cậu ấy sẽ đến. Nếu cậu muốn tìm cậu ta thì hãy đến nhé!
Nhà cậu ấy xảy ra chuyện ư? Diệp Mặc bỗng thấy lo lắng không yên, xem ra buổi họp lớp lần này hắn phải đến rồi.
– Lái xe nhanh lên đi, nếu không tôi lại ra tay đấy!
Diệp Mặc khi biết tin nhà Thi Tu xảy ra chuyện thì trong lòng không vui, giờ lại thấy tên khàn tiếng bên cạnh lảm nhảm, hắn càng thêm bực bội.
Suất Lục chút nữa thì bị nghẹn khi nghe giọng điệu của Diệp Mặc thì hình như y mới là kẻ bị ức hiếp. Y đang suy nghĩ buồn bực, lại bị Diệp Mặc từ phía sau đá một cái, đồng thời hắn lại nói xen vào:
– Lái xe nhanh lên!
Suất Lục thực sự rất bực mình, thế không phải đã bị hắn ta sỉ nhục sao? Tên Diệp Mặc này quá kiêu ngạo, đợi lát đưa hắn đến Đường Khẩu, nhất định sẽ không tha cho bốn người họ.
– Diệp Mặc, cậu thực sự muốn đi cùng với những người này sao?
Vương Diễm Mẫn lo lắng hỏi. Cô không phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết ý của Diệp Mặc là gì, chính là sợ nếu hắn ta đi rồi thì cô và Liễu Giai, Vu Đào sẽ bị trả thù. Cô nhìn Diệp Mặc giờ mới phát hiện, cô học cùng hắn suốt bốn năm mà dường như cô chẳng hiểu gì về hắn.
Liễu Giai bước tới nói:
– Diễm Mẫn à, cậu và Vu Đào về trước đi, chuyện này do mình mà ra, mình sẽ cùng đi với Diệp Mặc.
– Không được, cậu phải cùng về với bọn mình.
Vương Diễm Mẫn lập tức phản đối lại đề nghị của Liễu Giai.
Diệp Mặc thấy ba người họ thật có tình có nghĩa, đành nói:
– Vậy chúng ta sẽ cùng đi, uống mấy chén trà rồi sẽ quay trở về.
– Anh có đi hay không?
Suất Lục lúc bị Diệp Mặc đá mấy cái trong lòng rất bực bội nhưng khi thấy họ do dự, y cũng thấy nguôi nguôi. Y cũng thầm quyết tâm, dù mấy người này không đi, y cũng không bỏ qua cho Liễu Giai.
Diệp Mặc lại đá vào lưng Suất Lục, lạnh lùng nói:
– Chưa đến lượt anh lên tiếng, nhanh lái xe đi!
… Bạn đang đọc truyện Diệp Mặc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/diep-mac/
Suất Lục liền nói:
– Đã tới chỗ của tôi rồi!
Đến nơi, hắn thấy đây chỉ mới là một thế lực non yếu mà thôi. Tiến tới thì có mấy người bảo vệ, vừa bước vào trong thì cửa chính liền đóng lại.
Liễu Giai và Vu Đào chưa từng ở tình huống như thế này bao giờ, trong lòng khá căng thẳng. Nãy giờ, hai người họ ngồi phía sau Diệp Mặc, thấy biểu hiện của hắn rất có khả năng sẽ đánh nhau.
– Gan của mấy người cũng không nhỏ đâu, Tây Sa tôi tuy mới đặt chân đến nơi này nhưng cũng không phải là người dễ bị người khác ức hiếp đâu!
Diệp Mặc và mấy người vừa đi tới phòng khách thì đã nghe thấy một giọng nói mỉa mai.
– Đại ca, chính là người này, hắn ta rất kiêu ngạo, đã đánh rơi răng của đầu trọc, thậm chí còn muốn tìm anh để tính sổ.
Suất Lục vội vàng nói thêu dệt thêm.
Tây Sa ư? Diệp Mặc đã biết có một tổ chức gọi là Bắc Sa, còn Tây Sa thì hắn chưa nghe thấy bao giờ. Tuy nhiên so với Bắc Sa thì Tây Sa nhỏ hơn nhiều. Thậm chí, hắn đã từng gặp lão đại của Tây Sa – Tiêu Biên Nghĩa rồi. Không biết hội Tây Sa này có phải đến từ Hồng Kông không, nếu thật như vậy thì rất có thể đây là thế lực của Tiêu Biên Nghĩa.
Diệp Mặc đi vào nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay phía trên liền biết ngay gã chính là người của Tiêu Biên Nghĩa vì lúc lúc hắn xông vào hội nghị lão đại ở Hongkong thì thấy người này đứng phía sau Tiêu Biên Nghĩa.
Nhưng người mà Diệp Mặc ấn tượng nhất lại là Bành Dương, người này rất khá, tiếc là lại theo Tiêu Biên Nghĩa.
– Gan tôi không cần biết to hay nhỏ nhưng ông chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi. Chính Tiêu Biên Nghĩa còn không dám ngồi và nói chuyện với tôi như thế, xem ra lá gan của ông còn lớn hơn của tôi nữa đấy!
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Người đàn ông này nghe Diệp Mặc nhắc tới Tiêu Biên Nghĩa liền lập tức kích động đứng lên. Gã chẳng qua chỉ là một người bên cạnh Tiêu Biên Nghĩa mà thôi, bởi vì gần đây Nam Thanh và Thiết Giang dần dần đi vào suy thoái, Tây Sa của bọn họ mới có thể tiến sâu vào nội địa. Không ngờ người thanh niên này lại nhắc tới Tiêu Biên Nghĩa, bọn chúng không thể không cẩn thận.
– Anh là… là Diệp tiền bối sao, tôi chính là Suất Xà, người của Tiêu Biên Nghĩa!
Người đàn ông trung niên đã nhận ra Diệp Mặc, lúc đầu còn nói chuyện giết người, sau đó lập tức đổi giọng. Ngay cả người như “Thiết tác hoành giang” đối với hắn cũng phải cẩn thận. Thậm chí, Lão đại Tiêu Biên Nghĩa của bọn họ nói chuyện với Diệp Mặc cũng phải nể trọng phần nào.
Người như Diệp Mặc chẳng lẽ gã lại không biết? Gã không nghĩ người mà gã đem về lại chính là Diệp Mặc. Gã hoảng sợ, hai hàm răng của gã đã va đập vào nhau, Suất Xà hiểu được, Diệp Mặc một khi muốn giết hắn thì dễ như trở bàn tay.
Suất Xà không dám ngồi ở trên cao nữa, vội vàng bước xuống dưới, cẩn trọng hành lễ với Diệp Mặc. Nhưng y cũng lập tức hiểu ngọn nguồn căn nguyên này là từ đâu, Suất Xà liền bước tới chỗ Suất Lục đồng thời đá y mấy cái.
Suất Lục vẫn ngơ ngác nhìn Suất Xà, y vẫn rất được Suất Xà coi trọng, sao hôm nay anh ta lại đối xử với y như vậy chứ? Lẽ nào lại vì Diệp Mặc ư? Suất Xà gọi hắn là tiền bối, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Vương Diễm Mẫn cùng mấy người kia ngây ngẩn cả người, họ không ngờ mọi việc lại trở lên thế này! Họ vốn cho rằng vào chỗ này chỉ có đường chết nhưng không ngờ bọn chúng đối với Diệp Mặc lại tôn trọng như thế!
Suất Xà vội cúi người nói với Diệp Mặc:
– Diệp tiền bối, mời anh ngồi!
Diệp Mặc liền tới vị trí cao nhất và ngồi xuống. Lúc này, Suất Xà mới thở phào nhẹ nhõm, gã còn nói với ba người Vương Diễm Mẫn:
– Ba người là khách quý, xin mời ngồi.
Vừa nhường chỗ, lại vừa pha trà, bọn chúng đối với bạn của Diệp Mặc thật cung kính. Và, ba người Vương Diễm Mẫn cũng biết thân thế của Diệp Mặc không hề đơn giản chút nào. Riêng Vương Diễm Mẫn càng không hiểu về người bạn học của mình lắm, sao người ta lại cung kính như vậy với cậu ta?
Suất Xà sắp xếp xong mấy chỗ ngồi, rồi liền đến bên Suất Lục quát nhỏ:
– Cậu hãy ra ngoài cho tôi, đến quỳ bên tường! Ngay cả Diệp tiền bối đây mà cậu cũng dám đắc tội, xem ra gan cậu cũng lớn đấy, cậu chán sống rồi à?
Suất Lục trong lòng ấm ức, y nghĩ, làm sao mà biết được hắn chính là Diệp Mặc chứ? Chẳng phải vừa rồi chính Suất Xà cũng mỉa mai Diệp Mặc đấy thôi! Tuy nghĩ thì như vậy nhưng y lại không dám hé răng.
Diệp Mặc liền nói:
– Tốt lắm, việc này nên kết thúc ở đây, tôi hy vọng sẽ không tái diễn nữa. Nếu còn xảy ra chuyện tương tự thì tôi sẽ không khách khí đâu!
– Đúng thế, Diệp tiền bối cứ yên tâm, chúng tôi cũng còn phải kinh doanh mà!
Suất Xà vội vàng nói, sau lưng gã mồ hôi toát ra ớn lạnh. Gã tin rằng, lời nói của Diệp Mặc là thật lòng. Một khi đã muốn diệt Tây Sa thì y cũng chẳng dám hoài nghi, bởi hắn đã nói là làm.
Nghe nói, Nam Thanh và Thiết Giang đều do Diệp Mặc tiêu diệt, giờ tuy thế lực của Tây Sa đang lớn mạnh nhưng vẫn chưa là gì so với hai tổ chức kia thì đấu lại với hắn ta sao nổi?
Diệp Mặc không quan tâm đến kinh doanh của bọn họ là chân chính hay không, càng không muốn dính líu gì. Hôm nay nếu không phải vì Vương Diễm Mẫn thì hắn cũng chẳng phải ở đây!
– Diệp tiền bối, tôi có một tin muốn nói cho anh biết…
Suất Xà biết ấn tượng của Diệp Mặc đối với gã là không được tốt cho lắm nên gã tranh thủ lấy lòng Diệp Mặc.
– Anh nói đi, là việc gì vậy?
Diệp Mặc biết suy nghĩ của gã, cũng không để ý lắm. Việc này đã giải quyết xong, giờ hắn chuẩn bị đi rồi.
Suất Xà đến bên cạnh Diệp Mặc nói:
– Là chuyện về huyết sắc san hô, nghe nói nó có thể giúp được rất nhiều cho người tu luyện. Kiều gia vì nó mà đã bị diệt vong. Nhưng cách đây không lâu, trong một quán rượu, một người anh em của tôi ngẫu nhiên nghe được tin về huyết sắc san hô…
– Cái gì?
Diệp Mặc bất ngờ đứng lên cắt ngang lời nói của Suất Xà. Rồi hắn quay sang nói với mấy người Vương Diễm Mẫn:
– Các cậu về trước đi, mọi việc ổn rồi, không có ai dám tìm các cậu tính sổ đâu!
– Đúng thế, các người yên tâm đi, tôi sẽ lái xe đưa mấy người về.
Suất Xà nghe xong lời nói của Diệp Mặc liền lập tức kính cẩn, khách khí nói với ba người Vương Diễm Mẫn.