Diệp Mặc
Chương 37
Thấy Hứa Vy cắt trúng tay, Diệp Mặc không có nhiều lo lắng, hắn cầm ngón tay nàng, bình tĩnh nói.
– Chỉ là vết thương nhẹ, không đáng ngại.
Nói xong hắn cũng đem ngón tay của nàng ngậm vào miệng, để Hứa Vy phải kinh hô mà nhìn, cảm giác ướt át đầu ngón tay khiến nàng cơ thể nóng như lửa đốt.
Trông bộ dáng kiều mị ướt át, khuôn mặt mê dại không biết nữ nhân này đang nghĩ gì, chỉ là theo sức chịu đựng đạt tới giới hân, con cặc hắn vậy mà lại cứng hắn, khiến hắn đau khổ, khó chịu.
Hứa Vy cũng mau chóng nhận ra sự khác thường của hắn, ánh mắt di dời trên đũng quần của hắn, thấy nó cứng rắn khác thường. Hứa Vy toàn thân ngứa ngáy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà bàn tay lại đặt bên ngoài lớp quần, ve vuốt cục thịt đang lồi ra.
– Diệp Mặc, anh thật không đàng hoàng.
– Cũng không phải lỗi tại tôi.
Diệp Mặc cũng có đôi phần xấu hổ, hắn vì là bị cái thứ tà pháp kia ảnh hưởng, mà cũng có lẽ trong tâm hắn cũng có ham muốn như vậy?
– Vậy chẳng lẽ do tôi.
Hứa Vy thở ra hơi như lan, ở bên trong lồn bắt đầu rỉ nước, lại bắt đầu nhớ tới tình cảnh Diệp Mặc cưỡi trên người nàng.
– Để tôi giúp anh.
Hứa Vy run rẩy nói ra, sau đó bàn tay nàng chuyển xuống, tìm ngay dây thắt lưng bắt đầu cởi bỏ, rồi tuột quần ngoài hắn xuống, để xổng con cặc như mãnh thú.
Ngửi thấy hơi tức đầy dương khí, lại cái mùi quen thuộc, Hứa Vy có chút không tỉnh táo hé miệng hướng đầu ngậm đầu cặc hắn, hai tay đặt trên thân dương vật chuyển động lên xuống nhịp nhàng.
Diệp Mặc được bú cặc liền cảm giác có một cái động đang hút con cặc của hắn, so sánh với cái lồn co bóp của nàng không hề thua kém.
Chịu đựng từ nãy giờ khiến hắn khó kìm nén, ngay lập tức kéo Hứa Vy lại, nhanh chóng thoát sạch quần áo trên người nàng, chỉ để lại một cái tạp dề trước ngực.
– Mau tiếp tục nấu ăn đi.
– Ưm… Diệp Mặc… Anh thật xấu.
Hứa Vy nghe theo hắn tay vẫn đang rửa rau, ở phía sau thì con cặc to béo lại chui vào trong cái lồn của nàng để lại một cảm giác tê sướng đến điên.
Cảm giác này y hệt trong giấc mơ vậy, mà không… đó không phải là mơ, là do nàng tự nghĩ vậy thôi.
Diệp Mặc địt nàng với hết sức lực, để âm thanh giao cấu nghe càng thêm mát tai, Hứa Vy nén nhịn rên rỉ vì nàng biết phía bên kia còn có Ninh Khinh Tuyết, nếu biết chuyện hai người thì về sau thật không dám đối mặt.
– Diệp Mặc, anh địt chết em rồi… sướng quá… địt mạnh lên anh.
Hắn chỉ việc thụt vào rút ra, nước dâm mãi từ trong lồn chảy ra, Hứa Vy ngày càng không thể ra tay tiếp tục nấu, chỉ ê a rên rỉ, hai tay chống trên bồn rửa chén, cặp mông vểnh cao tùy ý chó Diệp mặc địt.
Tách ra Hứa Vy hai chân, Diệp Mặc duỗi tay hướng tiểu huyệt, mới sờ đã cảm giác tay ươn ướt, hắn quệt vài giọt dâm thủy để trước miệng Hứa Vy để nàng tự nếm vị dâm thủy của mình, cái lưỡi nàng đan xen giữa ngón tay hắn, liếm mút sạch sẽ đem đầu ngón tay hắn vừa nhột vừa ngứa.
Hắn tiếp tục hạ eo dùng sức, tiếp tục đưa con cặc đi vào, Hứa Vy có chút chịu không nổi, sau đó liền tiết thân.
Hứa Vy hết sức ngồi quỳ dưới đất, đối mặt con cặc to lớn của hắn, nàng há miệng tiếp tục liếm mút, hai hòn bi được nàng chăm sóc vô cùng tỉ mỉ.
Đặt con cặc giữa cặp ngực của mình, Hứa Vy di động lên xuống, hướng mặt ngậm lấy đầu quy. Nước bọt cũng liên tục tiết ra trên đầu cặc giúp nó bôi trơn, hai tay nàng vòng qua ôm chặt cặp vú, cứ ép cho con cặc hắn phải chui vào khe hẹp ngày càng chật.
– Diệp Mặc, anh sướng không… Chụt… chụt…
Đối với sự phục vụ tận tình của nàng, Diệp Mặc cũng nhờ đó mà cảm giác con cặc được thỏa mãn, hắn rùng mình bắn ra một đợt tinh thủy trắng nhầy nhụa, dính hết cả trên mặt và ngực.
Sau khi đứng dậy, Hứa Vy lại tiếp tục nấu nướng. Còn Diệp Mặc thì ngồi trên ghế nhìn Hứa Vy vừa làm đồ ăn mà cặp mông trắng tròn cứ đập vào mắt.
Sau khi dọn ra bàn đồ ăn, cuộc chiến lại tiếp tục.
Diệp Mặc đặt Hứa Vy trên bàn, hai chân nàng giang rộng nhìn rõ âm hộ, lông lồn ướt át trông vẻ dâm đãng, cái tạp dề bị ép gọn trong cặp ngực, đôi chân dài cứ banh rộng để lại mỹ cảnh thật tốt.
Hắn đặt mấy miếng thịt trên người nàng, tưới lên chút nước sốt, rồi dùng miệng ăn từng miếng, cái lưỡi chạy khắp cơ thể làm Hứa Vy run lên, không ngừng cảm thấy kích thích.
Diệp Mặc rót chút rượu vào miệng nàng, sau đó hướng hôn xuống, rượu trong miệng nàng dần bị hắn uống từng hớp, má nước bọt hòa lẫn đều rơi ướt trên thân thể cả hai.
Con cặc hắn lần nữa đi vào, tiếng dập cuồng dã khiến càng bàn ăn rung động dữ dội, Hứa Vy liên tục cao trào mà hắn vẫn còn chưa thỏa mãn…
Bãi chiến trường liên tục thay đổi, ở đâu cũng thấy dấu vết hoan dâm của cả hai…
Trên giường có hai thân thể trần truồng vẫn quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ không chút kìm nén cứ vang vọng.
Sau khi được Hứa Vy thỏa mãn, Diệp Mặc mới cảm thấy ổn thỏa, hắn tự nghĩ sẽ ít tiếp xúc với nữ nhân hơn, để tránh phải lặp lại chuyện này.
Tin hot nhất ngày hôm sau không phải là việc Ninh Khinh Tuyết đã kết hôn mà là tin tại quảng trường Thế Kỷ phát hiện ra một cặp gay, còn lái một chiếc BMW. Khi cảnh sát tới mới phát hiện ra cả hai người đều đang bị trọng thương, trong đó có 1 người là con trai của Phó thị trưởng thành phố.
Rõ ràng đây không phải là một sự ngẫu nhiên mà là có kẻ cố tình tạo ra như vậy. Mặc dù không có vết thương nào nguy hiểm đến tính mạng nhưng hai người này đã bị trở thành đần độn nên tạm thời cảnh sát chưa thể điều tra gì về vụ này được.
Lý Mộ Mai đi rồi, cuộc sống của Diệp Mặc lại trở về như trước kia. Hắn phát hiện ra rằng không chỉ có mình hắn là chưa ăn gì mà Ninh Khinh Tuyết cũng chưa có gì vào bụng.
Diệp Mặc không biết rằng lúc ra đi Ninh Khinh Tuyết chỉ mang theo duy nhất một tấm thẻ ngân hàng. Mà giờ thẻ đã giao cho hắn rồi, trên người cô bây giờ không còn một xu dính túi. Vả lại từ sau chuyện lần trước, cô cũng không tiện gọi cho Lý Mộ Mai nữa. Giờ ngoài đồ ăn Diệp Mặc mua cho thì cô chẳng có gì cả.
Nếu chỉ có mình Diệp Mặc thì có thể ăn uống qua loa cho xong, mà thậm chí không ăn gì cũng chẳng sao. Đằng này lại có Ninh Khinh Tuyết ở đây, hắn chỉ còn cách đem cơm về cho cô mỗi ngày mà thôi.
Vài ngày trôi qua, hắn phát hiện Ninh Khinh Tuyết ăn rất ít. Diệp Mặc khẽ thở dài, hắn biết Ninh Khinh Tuyết rất kén ăn, cô đại tiểu thư này không quen ăn cơm hộp.
Vậy là Diệp Mặc lại phải đích thân đi chợ mua đồ về nấu. Thế nhưng trên người hắn bây giờ chỉ có 50 nghìn, mà lại còn phải mua thêm mấy thứ dược liệu nữa, tính ra thì chỉ còn 20 nghìn thôi. Nhìn đi nhìn lại tấm thẻ của Ninh Khinh Tuyết, thiết nghĩ, giờ cô ta đang ở nhà mình, ăn đồ của mình, tiêu chút tiền của cô ta thì cũng là điều hợp tình hợp lý. Vả lại, tạm thời bây giờ cô ta cũng đâu cần tới tiền.
Thế nhưng điều làm Diệp Mặc thất vọng chính là tấm thẻ của Ninh Khinh Tuyết, đừng nói là 500 nghìn, đến 5 hào cũng lấy không ra được, vì tấm thẻ ấy đã bị ngân hàng khóa mất rồi.
Tuy rằng có nhiều chuyện không được như ý nhưng may thay, Ninh Khinh Tuyết không ghét cơm do Diệp Mặc nấu chút nào, mỗi lần ăn cũng không hề ít. Điều này khiến Diệp Mặc thấy an lòng đôi chút, nếu không tháng sau Ninh Khinh Tuyết mà gầy tới mức gió thổi cũng bay thì hắn đúng là khó sống với cái cô Lý Mộ Mai kia.
Hơn nữa hắn cũng chẳng có ác cảm gì với Ninh Khinh Tuyết cả, thậm chí có thể coi là khá… ừm… quý mến cô. Nhìn thấy cô phải chịu đói như vậy, trong lòng hắn không khỏi xót xa.
Cái cô Ninh Khinh Tuyết đúng là kỳ quái, Diệp Mặc mua cơm về thì ăn rõ ít, thế mà từ khi hắn đích thân vào bếp làm cơm thì lại ăn ngon miệng thế. Hay là Diệp Mặc nấu cơm hợp với khẩu vị cô ta chăng, chỉ có hơn một tuần mà trông cô đã tròn trịa ra bao nhiêu.
Điều khiến cho Diệp Mặc vui nhất chính là Cỏ Ngân Tâm của hắn cuối cùng đã có thể thu hoạch được rồi.
Diệp Mặc hết sức cẩn thận thu lại ba mươi chín hạt Cỏ Ngân Tâm rồi cho vào một chiếc bình ngọc đậy kín. Hắn không muốn trồng thêm trong viện bởi dù sao hắn cũng không sống ở đây quá hai năm nữa. Đợi cho việc này qua đi, hắn sẽ lập tức rời khỏi Ninh Hải. Diệp Mặc có cảm giác Ninh Hải dường như không còn thích hợp để lưu lại nữa rồi.
Thu lại ba mươi chín hạt cỏ xong, Diệp Mặc bắt đầu tiến hành xử lý chỗ Cỏ Ngân Tâm này. Đây là một cây Cỏ Ngân Tâm đã hoàn toàn trưởng thành, làm thế nào để sử dụng tốt nó mới là điều quan trọng. Không biết chừng chỉ cần một viên Cỏ Ngân Tâm là đã có thể thăng cấp lên luôn tầng thứ hai rồi ấy chứ.
20 nghìn còn lại, Diệp Mặc đã tiêu mất hơn mười nghìn tiền dược liệu để chế biến cùng với Cỏ Ngân Tâm rồi.
Ninh Khinh Tuyết lần nào cũng đều là nhờ Diệp Mặc tới thư viện mượn giúp cô ta mấy cuốn sách chứ bản thân thì rất ít ra ngoài, cả ngày cô ta chỉ ngồi trong viện đọc sách mà thôi. Lúc Diệp Mặc chăm bón cây cỏ thì cô ta yên lặng ngắm nhìn. Lúc hắn đi chế biến thuốc thì cô ta cũng lặng lẽ dõi theo, từ đầu chí cuối không hề thắc mắc câu nào.
Thường thì lúc Hứa Vi đi làm về thì trời đã tối. Sáng đi làm sớm, chiều lại về muộn, trừ mấy lần đứng nói chuyện với Diệp Mặc vài câu, cô rất ít khi chạm mặt Ninh Khinh Tuyết. Giống như hồi đầu khi mới tới đây Diệp Mặc cũng rất ít khi nhìn thấy Hứa Vi.
Diệp Mặc đem chỗ thuốc vừa mới sắc xong đổ vào bát để tối nay khi tu luyện thì uống.
– Diệp Mặc, tôi có chuyện này muốn nhờ anh giúp.
Ninh Khinh Tuyết ngoài những lúc nhờ Diệp Mặc đi mượn sách cho thì rất ít khi nói chuyện với hắn. Chủ động nhờ vả Diệp Mặc thế này, đây có lẽ là lần đầu tiên.