Diệp Mặc

Chương 90



Phần 90: Chữa thương

Ninh Khinh Tuyết Với dung mạo xinh đẹp như thế, tuy rằng Diệp Mặc chưa hề nhìn thấy lưng của cô, nhưng cũng có thể tưởng tượng được. Nhất định là trắng nõn trơn mềm. Nhưng hiện tại trên lưng cô đều là thâm tím cả lại. Có thể thấy được, người đánh cô lúc trước đã dùng khí lực lớn tới mức nào. Thấy tình trạng vết thương trên lưng Ninh Khinh Tuyết, sát khí của Diệp Mặc lại dâng lên. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Tống gia.

Diệp Mặc cởi bỏ áo ngực của Ninh Khinh Tuyết, trong tay cầm một trăm lẻ tám cây ngân châm đã biến thành một vài tàn ảnh xâm nhập vào lưng Ninh Khinh Tuyết. Đồng thời hai tay không ngừng ấn xoa bóp ở trên người Ninh Khinh Tuyết. Chân khí theo bàn tay Diệp Mặc chậm rãi rót vào trong thân thể Ninh Khinh Tuyết, từ từ chữa trị kinh mạch đã bị phá nát, nội tạng và xương sống lưng bị gãy của cô.

May mắn Diệp Mặc từng để lại một vài viên thuốc ở chỗ Ninh Khinh Tuyết, bằng không với tình trạng vết thương của Ninh Khinh Tuyết, muốn trị liệu tốt cho cô sau một đêm, thật sự là rất khó khăn.

Theo thời gian, kinh mạch bị tổn hại vỡ nát trong cơ thể Ninh Khinh Tuyết được chân nguyên của Diệp Mặc dần dần chữa trị. Sắc mặt Diệp Mặc lại càng ngày càng tái nhợt. Ban đầu, hắn tưởng rằng nhiều nhất chỉ khoảng hơn một giờ là có thể chữa trị những kinh mạch bị thương trong cơ thể Ninh Khinh Tuyết. Nhưng hiện tại đã là hai giờ, hắn chỉ mới liệu xong một nửa kinh mạch xung quanh.

Mồ hôi to bằng hạt đậu đọng lại trên lưng Ninh Khinh Tuyết, nhưng Diệp Mặc không dám dừng lại. Bởi vì một khi dừng lại, chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa muốn tiếp tục giúp cô chữa thương sẽ càng thêm khó khăn.

Nếu có một viên linh thạch thì tốt rồi, hay là có một viên đan dược khôi phục linh khí, loại đan dược cấp thấp nhất cũng được. Diệp Mặc cảm giác chân nguyên trong cơ thể dần dần trở nên khô cạn, chỉ có thể ảo tưởng có một viên đan dược như vậy.

Lại thêm một giờ trôi qua. Tay Diệp Mặc xoa bóp trên lưng Ninh Khinh Tuyết đã bắt đầu run rẩy. Tuy rằng cảm giác được chân nguyên trong cơ thể đã không có cách nào kiên trì được nữa, nhưng Diệp Mặc vẫn nhất định phải kiên trì xuống. Mặc dù hắn biết làm như vậy bản thân mình rất có thể cũng bị phế, nhưng hắn đã không có lựa chọn khác.

Hắn đánh giá quá cao tu vi chân nguyên của mình, xem thường tình trạng vết thương của Ninh Khinh Tuyết.

Tuy rằng sắc mặt Diệp Mặc dần dần trở nên khó coi, nhưng làn da Ninh Khinh Tuyết từ từ chậm rãi chuyển thành trắng nõn khỏe mạnh. Một lớp xanh tím trên lưng đã được Diệp Mặc lấy đi. Sắc mặt của cô dần dần trở nên hồng nhuận lên. Da thịt bởi vì đau đớn kéo căng cũng dần dần buông lỏng xuống.

Tuy rằng kinh mạch bị Diệp Mặc phong bế lại, nhất thời không thể tỉnh táo, nhưng từ đôi lông mày nhíu chặt của cô có thể thấy được, dường như cô cảm giác được điều gì.

Diệp Mặc cắn đầu lưỡi mình, cưỡng ép chút chân nguyên cuối cùng. Tiếp tục xoa nắn kinh mạch của Ninh Khinh Tuyết thêm nửa giờ. Cuối cùng Diệp Mặc đã chữa trị xong những vết thương trong cơ thể Ninh Khinh Tuyết. Không chịu đựng được, hắn liền cảm thấy choáng váng ngã nhào trên lưng Ninh Khinh Tuyết.

Khi khuôn mặt Diệp Mặc vừa tiếp xúc với da thịt trơn bóng còn đọng mồ hôi trên lưng Ninh Khinh Tuyết, một mùi thơm nhàn nhạt liền phả vào mũi hắn. Da thịt cô kiều nộn như da em bé, so sánh với những nữ nhân trước đây hắn từng tiếp xúc thì chỉ có sư phụ Lạc Ảnh không thua kém nàng.

Hai khỏa cầu ngực trắng muốt hiện ra vô cùng dụ hoặc, như hai khối bạch thỏ đều đặn không chút chỗ chê, núm vú hồng hào đẹp mắt, chỉ cần nhìn bộ ngực của cô cũng đã khiến tâm tư hắn sôi trào.

Diệp Mặc lắc đầu, hắn cố nén không để ý, dù sao lúc này Ninh Khinh Tuyết đang bị thương, còn có hắn cũng không còn muốn mắc nợ nàng.

Sau đó hắn giúp nàng mặc lại áo ngực, có lẽ do chưa từng tiếp xúc nên hắn tốn kha khá sức để mặc lại cho cô.

Hiện tại Diệp Mặc cũng rất mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Hắn giúp Ninh Khinh Tuyết giải trừ kinh mạch bị phong bế, để cô ngủ tiếp. Trước khi đi, Diệp Mặc lại thu thập mọi thứ bỏ vào trong chiếc hộp nhỏ. Thoáng nhìn qua bàn tay Ninh Khinh Tuyết nắm chặt chiếc hộp, hắn khẽ thở dài, nhưng vẫn không mang chiếc hộp đi, thậm chí những thứ ở bên trong hắn cũng không lấy đi.

Diệp Mặc ra khỏi tiểu viện, đoán hiện tại cũng sắp tới một giờ sáng. Hắn tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi. Từng bước rời khỏi tiểu viện, hắn có chút mệt mỏi mất sức vừa đi vừa dựa vào tường, suy nghĩ một chút nên đi nơi nào nghỉ ngơi.

Không biết thế nào nhưng khi hắn đi được một đoạn thì có vài tên chặn hắn lại, theo phản ứng đầu tiên là đề phòng, Diệp Mặc còn nghĩ là người Tống gia tìm được hắn. Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền biết không phải.

– Thằng kia, có tiền thì nộp hết ra.

Hóa ra là cướp, Diệp Mặc cũng khinh thường, dù là cướp nhưng tránh không khỏi là cao thủ hóa trang cho nên Diệp Mặc vẫn ra tay toàn lực.

Bụp… bụp…

Chưa tới 10 giây cả ba tên đều bị hắn đánh bay, Diệp Mặc sau đó mới xác nhận quả nhiên là cướp. Hắn cũng kệ bọn chúng đang lăn lộn la ó, ai bảo chọc ai không chọc lại đi chọc Diệp Mặc.

Ngay lúc hắn vừa đi thêm một đoạn thì một chiếc xe quen thuộc dừng lại, Diệp Mặc nhìn mới nhận ra người trong xe là Tô Mi.

Tô Mi cũng là tình cờ nhìn thấy trong tin tức trường, một võ sư tên Sư Ảnh thi triển quyền uy, đến khi cô nhìn rõ là Diệp Mặc liền mới vỡ lẽ ra, lập tức chạy đi tìm. Không ngờ quả nhiên thế nào lại gặp hắn đánh nhau ở bên đường, Tô Mi có chút coi thường, quả nhiên nam nhân này vẫn là không tốt.

Diệp Mặc nhìn thấy cô cũng mặc kệ, bước đi, Tô Mi thấy vậy rất tức giận lái xe chạy theo.

– Diệp Mặc, anh có biết là chị tôi lo lắng cho anh không hả.

Nhớ tới Tô Tĩnh Văn khiến Diệp Mặc có chút chú ý, nói sao thì cô gái này vẫn là cô gái tốt nhưng mà lại không liên quan tới hắn. Thấy Diệp Mặc không trả lời Tô Mi rất tức giận, nhưng cô vẫn nén được nói:

– Anh muốn đi đâu, tôi chở anh đi.
– Về nhà cô.

Diệp Mặc nghĩ bây giờ cũng cần tìm nơi nghỉ ngơi nên liền leo lên xe cô, thản nhiên nói. Tô Mi nghe mà choáng váng, về nhà cô, chả lẽ gia hỏa này muốn tai họa cô. Càng nghĩ cô càng sợ nhưng không hiểu sao lại có chút chờ mong. Chuyện lần trước vẫn là rất thoải mái, dù rằng cô biết đó chả phải việc gì tốt để nhớ.

Vứt mấy suy nghĩ lung tung đó đi, Tô Mi không phản đối, gật đầu nói.

– Được rồi, tôi chở anh về chỗ chung cư tôi mới thuê. Tiện thể nhắc nhở chị Tĩnh Văn đến luôn.

Sau đó Tô Mi chở Diệp Mặc đến một tòa nhà 20 tầng, phòng cô thuê ở tầng thứ 10, chỗ ở có thể xem là xa hoa đặc biệt với kiểu sinh viên như cô.

Dẫn Diệp Mặc vào phòng, Tô Mi có cảm giác khó nói thành lời, cô vậy mà thật sự dẫn hắn vào nhà. Khuôn mặt cô nóng rực lên, quay qua nhìn hắn thì đã thấy hắn thản nhiên ngồi trên ghế salon nhắm mắt tĩnh tọa, một chút cũng không nhìn cô.

– Anh nghĩ đây là nhà mình à.

Dù Tô Mi có nói nhưng Diệp Mặc cũng không trả lời, cô định nhấc điện thoại gọi cho chị cô nhưng bên kia không nghe máy, có lẽ chị cô đang bận.

Nhìn Diệp Mặc vẫn im lặng ngồi đó, Tô Mi mặc kệ, cô sau đó chạy vào nhà tắm tắm rửa.

Thời gian trôi qua một tiếng, khi Diệp Mặc tỉnh lại thì Tô Mi còn chưa tắm xong. Hiện giờ trên cơ bản Diệp Mặc cũng đã khôi phục được 7 phần thực lực.

Hắn ngồi dậy, bản thân hắn giờ mới để ý đũng quần đang cương lên, nguyên do Ninh Khinh Tuyết để lại cho hắn. Tí nữa sắp phải giải quyết đám người kia, cũng không thể để tình trạng này mà chiến đấu được.

Quả nhiên là một cái tiểu gia hỏa rắc rối.

Chương trước Chương tiếp
Loading...