Diệp Mặc
Chương 92
Lúc này tại căn phòng riêng trong căn biệt thự của gã họ Hồ, có một tên thanh niên, bên cạnh còn có hai thiếu nữ đang nằm hôn mê.
Thiên Sĩ Bình nhìn hai mỹ nữ nằm trên giường liếm mép, gã đã từ lâu có chủ định lên hai người rồi, đặc biệt là cô gái có mái tóc đen dài, mặc một bộ vớ chân. Cô gái này chính là Lục Yên, đứng đầu trong Top 10 hoa hậu giảng đường ở đại học Ninh Hải. Còn ở bên cạnh là bạn thân của Lục Yên, Lan Vi.
Gã tiến sát đến người Lục Yên, cái lưỡi thô ráp liếm trên má cô, cảm giác nhớm nháp làm cho cô thức tỉnh, khi vừa mới mở mắt liền nhìn thấy vẻ ghê tởm của Thiên Sĩ Bính. Ngay lập tức cô liền hét lên.
– Anh muốn làm gì.
– Làm gì, còn phải hỏi sao. Lúc trước cô cao ngạo lắm mà, giờ tôi cho cô biết mùi.
Thiên Sĩ Bình liền hôn lên môi Lục Yên, mặc kệ cô chống cự, hai tay thiếu nữ yếu ớt giãy đành đạch, hàm răng như muốn cắn nát miệng gã nhưng với tình trường già dặn, Thiên Sĩ Bình liên cuốn được lưỡi cô liếm mút.
– Khốn nạn, thả tôi ra.
– Con điếm, cứ thích chống cự.
Thiên Sĩ Bình giáng cho Lục Yên một cái tát khiến một bên má nàng sưng đỏ, nước mắt cũng ứa ra, nhưng căn bản gã không quan tâm. Động tác thô bạo xé rách cái áo sơ mi của cô, cái áo ngực trắng của cô hiện ra bị hắn giật mạnh, lồ lộ ra bộ ngực trắng như hoa bưởi.
Nhìn đã khiến Thiên Sĩ Bình phát thèm, gã lập tức liền mút hai núm vú, cắn lấy nụ hoa nhỏ cũng không sợ núm vú Lục Yên bị gã cắn đứt khỏi vú.
– A, đau… Súc sinh, đừng cắn. Huhu…
Một hồi thô bạo, cặp ngực xinh xắn của Lục Yên đã bị hắn hành hạ cho không còn hình dạng, cả bầu ngực đầu tím tái và đầy dấu răng. Riêng Thiên Sĩ Bình lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, gã lật đè cô xuống, tìm cái quần tất xé toạch một lỗ, quần lót của cô cũng hiện ra.
– Dừng lại, cầu xin anh…
Đến lúc này Lục Yên chỉ biết cầu tình, nhưng càng thấy cô khuất nhục càng khiến Thiên Sĩ Bình kích thích, gã không thèm quan tâm lời cầu xin của cô, hắn túm cái quần lót kéo mạnh khiến nó kẹp giữa lồn cô, cọ xát giữa khe lồn.
Gã thích thú nhìn, sau đưa miệng xuống bú lồn Lục Yên, cái lưỡi điêu luyện bú mút mạnh bạo như muốn nuốt chửng cô. Sau khi bú cho lồn cô ướt, Thiên Sĩ Bình cũng giật phăng quần lót cô ra, cái lồn đỏ chót hiện ra có đôi ba sợi lông lồn hiện ra trước mặt Thiên Sĩ Bình. Cảm giác nơi nhạy cảm bị phơi bày, Lục Yên hoảng sợ.
– Đừng, tha cho tôi.
– Im đi, con điếm.
Thiên Sĩ Bình không thèm quan tâm, gã lúc này đã phơi bày con cu đen xì gân guốc, chĩa ra ngay trước lồn Lục Yên liền đâm vào, cảm giác sung sướng khi được chơi một hoa khôi trường đại học làm gã sướng thêm gấp bội.
– Á… đau quá…
– Ồ, hóa ra mày còn trinh…
Thiên Sĩ Bình nhìn vệt máu chảy ra từ lôn Lục Yên liên cảm thấy thêm phấn khích, hắn mặc kệ cô có đau hay không, con cặc vẫn cứ nhấp đều, nhìn như con thú trong mùa động dục, tàn phá cái lồn của Lục Yên không còn hình dạng, mà máu vẫn chảy ra từ lồn cô càng nhiều chỉ gia tăng gã thú tính.
– Tao địt chết mày. Con điểm chảnh chọe.
– Ư… Ahh… huhu…
Lục Yên đau đớn chỉ biết khóc, mặc định số phận cho con cặc Thiên Sĩ Bình đâm trong lồn cô. Lồn cô bóp quá làm Thiên Sĩ Bình rùng mình, hắn gồng lên sau đó bắn hết tinh dịch vào trong lồn cô.
– Nhận hết đi, con đĩ… Tinh trùng của tao.
– Đừng… Tha cho tôi.
Dù có nói cũng vô ích, Lục Yên chỉ đành chấp nhận để gã bắn hết tinh trùng trong lồn cô, tinh trùng của kẻ đã hãm hiếp cô đang chảy ra ngoài.
Thiên Sĩ Bình đưa cặc ngay miệng cô, túm lấy mái tóc Lục Yên mà kêu.
– Mau dọn cho sạch của mày đi…
Thấy cô không trả lời, Thiên Sĩ Bình cũng không chờ mà đút cặc vào trong miệng cô nhấp, cái miệng cô bành trướng từng chút ngậm hết con cặc, chui sâu trong cổ họng khiến cô hít thở khó khăn, hai tay đẩy ra hông hắn muốn nhả con cặc gã ra ngoài.
Thiên Sĩ Bình đụ miệng nàng một lát liền rút ra, gã cũng sợ Lục Yên chết sớm thì tí nữa gã không có đồ chơi.
Ngay lúc này Lan Vi bên cạnh cũng tỉnh lại, thấy tình trạng Lục Yên thê thảm liền nhìn Thiên Sĩ Bình run sợ. Gã cũng nhìn thấy Lan Vi, mái tóc cô ngắn ngang vai, làn da không trắng nhưng khỏe mạnh màu lúa mạch, do chơi thể thao nhiều, dù thiếu nữ này không xinh đẹp bằng Lục Yên nhưng cũng là một mỹ nhân.
– A, anh làm gì.
Lan Vi hoảng hốt thấy Thiên Sĩ Bình nhìn mình, cô vừa kêu thì đã bị hắn túm lấy mái tóc ngắn của cô, đẩy cô ngã ra giường, tay hắn tuột xuống cái quần short ngắn ngang đùi, kéo luôn cả cái quần lót của cô. So sánh thì cái lồn của Lan Vi hơi thâm một chút, không hồng hào như Lục Yên, xem ra đã sớm có kinh nghiệm.
– Con điếm, nhìn bạn mình bị hiếp có phải nứng lắm không.
– Không, không… tha cho tôi…
Dù Lan Vi có nói gì thì con cặc của Thiên Sĩ Bình cũng đã vào bên trong lồn cô, gã túm lấy hai cánh tay Lan Vi, con cặc thì liên tục địt phầm phập bên trong lồn thiếu nữ. Lan Vi cảm giác cái lồn tê tái bị con cặc hắn sồ sã đâm vào, vừa đau vừa tê.
– Đừng địt nữa… đau quá… Tôi đã có bạn trai rồi, đừng mà…
– Mày có bạn trai càng làm tao nứng… để tao cho thằng bạn trai mày xem cái lồn này dâm đãng cỡ nào.
Lồn của Lan Vi cảm giác chơi không sướng bằng Lục Yên nhưng vẫn làm hắn thoải mái, đến nỗi tầm chục phút là đã thấy Lan Vi bắt đầu thỏa mãn, cũng rên rỉ. Thiên Sĩ Bình đánh mạnh lên bờ mông cô cho đến khi nó sưng đỏ, vừa đút cặc vào trong.
– Con điếm này, sướng không…
– Ư… ư… Sướng lắm… Địt mạnh hơn đi anh… địt chết em đi…
Lan Vi dâm đãng rên rỉ, bên dưới nước nôi cũng đầm đìa chảy ra bôi trơn âm hộ, con cặc Thiên Sĩ Bình cũng dễ dàng mà địt trong lồn cô.
– Sao, sướng hơn thằng bạn trai mày không…
– Sướng lắm… sướng hơn con cặc của bạn trai em nữa…
Lan Vi cũng đành nhận mệnh, phối hợp rên rỉ, Thiên Sĩ Bình rất thỏa mãn, hắn vừa địt lại vừa chơi đùa cơ thể sưng tấy của Lục Yên. Miệng liên tục thóa mạ.
– Con điếm, muốn tao bắn vào lồn mày không…
– Mau bắn vào trong lồn em đi… bắn hết đi…
Lan Vi đung đẩy bờ mông, Thiên Sĩ Bình ôm eo cô, thúc mạnh con cặc bắn tinh dịch lần nữa vào trong lồn Lan Vi. Sau đó cơ thể Lan Vi ngã trên giường, khuôn mặt dẫm đãng chĩa cái mông chảy ra từng đợt tinh dịch.
Thiên Sĩ Bình lại đưa con cặc cho Lục Yên dọn dẹp, lần này cô ngoan ngoãn hơn nhiều, đồng ý vì hắn mà liếm cặc. Cái lưỡi vụng về liếm từng đoạn dâm dịch của hắn và cô bạn thân vào trong miệng.
Nhìn hai thiếu nữ, Thiên Sĩ Bình cảm giác rất có tính chinh phục, gã xuống giường đi đến cạnh bàn cầm một cái ống tiêm, đây chính là một liều thuốc kích dục mạnh, biến trinh nữ thành đãng phụ trong chốc lát.
Sau khi tiêm cho hai người, Thiên Sĩ Bình lấy ra một cây roi da, quất lên người Lục Yên.
– Con chó cái, đến đây cho lão tử địt.
Bị thuốc kích thích, Lục Yên cũng không còn nhận thức liền ngoan ngoãn bò đi tới, liếm láp con cặc hắn, sau đó phơi bờ mông cao cùng cái lồn sưng tấy.
– Cặc… cặc… cho em cặc…
– Tưởng thế nào… Hóa ra cũng chỉ là dâm nữ…
Thiên Sĩ Bình khoái chí, gã lấy roi da đánh lên người Lục Yên để lại cơ thể cô đầy vết thương, mà phía sau Lan Vi cũng chui ra sau mông vì gã mà liếm láp hậu môn…
Thiên Sĩ Bình ra sức địt Lục Yên, bắn hết tinh dịch vươn vãi khắp trên thân thể hoa khôi này, sau đó mới cắm mấy món đồ chơi tiếp tục trò chơi biến thái.
Khi Diệp Mặc tới nơi, bảo vệ ở cửa biệt thự đang gục đầu trên mặt bàn nghỉ ngơi. Diệp Mặc thuận tay đánh anh ta ngất xỉu. Sau đó hắn vào phòng tắt máy tính theo dõi trực tiếp. Hắn biết máy tính này khẳng định được nối mạng với máy tính khác. Nhưng nếu tắt máy tính có cài đặt phần mềm lưu trữ, máy tính khác cũng không có cách nào theo dõi được nữa. Hắn cũng không biết có theo dõi khác hay không.
Điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ chính là, khi hắn vào trong biệt thự, không ngờ còn có một gian phòng còn sáng đèn. Diệp Mặc đưa một ít thần thức vào quét bên trong. Quả nhiên bên trong có mấy người còn đang thương lượng gì đó, không ngờ đến bây giờ vẫn chưa đi ngủ.
Quả nhiên tên họ Hồ ở đây. Tuy nhiên ngoài gã ra, còn có một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, không ngờ khuôn mặt, bộ dạng có ba phần tương tự với Tống Thiếu Văn. Ngoài cửa vào còn có hai gã thanh niên đang đứng. Diệp Mặc sờ tới, chỉ hai chưởng, hai gã thanh niên này liền ngã xuống.
– Anh Hồ. Hôm nay, chuyện Uông Bằng làm không tệ. Cùng hai cô gái suốt một đêm, hẳn là Thiên Sĩ Bình sẽ không ra sức khước từ nữa. Tôi cũng không tin, có Thiên Sĩ Bình trợ giúp, tên họ Diệp này còn trốn được ở đâu nữa.
Tuy rằng giọng nói của thanh niên này không lớn, nhưng lại tràn ngập tự tin.
Người đàn ông được gọi là anh Hồ gật đầu nói:
– Đàm Thiếu gia nói vậy cũng không sai. Tuy rằng Thiên Sĩ Bình là kẻ chẳng ra gì, nhưng đôi khi thế lực phía sau ông ta còn hữu dụng hơn so với sự truy nã từ phía chính phủ. Chỉ là sợ mấy lão già dưới tay cha anh ta sẽ phản đối.
– Phản đối? Thiên Sĩ Bình chính là con trai độc nhất của Thiên Long Đầu, cho dù anh ta muốn trăng trên trời, ông ta cũng sẽ hái cho anh ta. Với thế lực của Thiên Long Đầu lớn như thế, ông ta muốn tìm ra Diệp Mặc, có thể nói là còn hiệu quả hơn gấp bội so với biện pháp của chúng ta. Tuy rằng Tống Gia tôi là một trong năm đại gia tộc, nhưng có một số việc dù sao cũng không tiện ra tay lộ liễu. Giao cho Thiên Long Đầu là tốt nhất.
Đàm Thiếu gia vô cùng xem trọng Thiên Long Đầu, nhưng rõ ràng đối với Thiên Sĩ Bình lại có chút khinh thường.
Nói xong tạm dừng một chút, y lại nói tiếp:
– Điền Kê càng ngày càng tệ hại. Không ngờ dẫn theo hai kẻ vô dụng tới gặp Ninh Khinh Tuyết. Chẳng những không đưa được người ra, còn khiến toàn thân lấm bùn. Bằng không, có Ninh Khinh Tuyết ở trong này, so với hai sinh viên kia còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa tôi cũng muốn hưởng thụ một chút hương vị của người đẹp đứng đầu Bắc Kinh. Đúng là tên khốn thành việc không có, bại sự có thừa.
Nói xong, y còn hừ lạnh một tiếng.
– Điền Kê và hai thủ hạ của anh ta, để tôi xử lý. Hiện tại bọn họ ở dưới tầng hầm chưa tỉnh. Tuy nhiên nhìn bộ dạng Ninh Khinh Tuyết, dường như đối với tên phế nhân Diệp Mặc kia còn có chút tình nghĩa. Có lẽ chúng ta có thể lấy cô ta chặn đường Diệp Mặc ở Ninh Hải.
Người đàn ông trung tuổi gọi là anh Hồ nói.
Đàm Thiếu gia lắc đầu:
– Anh có chút xem thường Diệp Mặc rồi. Theo điều tra của tôi về hắn trong thời gian gần đây, tôi phát hiện hắn là một tên khốn giả heo ăn thịt hổ điển hình. Chẳng những thân thủ vô cùng lợi hại, hơn nữa còn rất giảo hoạt. Nếu không đúng như vậy, tôi cũng không cần phải… kinh động tới người của Thiên Long Đầu như thế. Dù sao, chuyện như vậy truyền ra ngoài, đối với Tống Gia tôi cũng không có gì tốt cả.
Diệp Mặc đã hoàn toàn hiểu được. Hẳn Đàm Thiếu gia chính là người của Tống gia, đồng thời đặc biệt tới đây là để bắt mình. Trời đưa đất đẩy làm sao, đã khiến Ninh Khinh Tuyết bị thương.
Thần thức của Diệp Mặc quét ra phía ngoài. Quả nhiên phát hiện ở trong tầng hầm có ba người đàn ông đang quỳ. Ở một gian phòng ngủ cách đó không xa, lại thấy hai cô gái tóc tai bù xù trần truồng nằm ở trên giường, bên cạnh còn có một người thanh niên.
Tuy nhiên hai cô gái này, toàn thân đều là vết thương rỉ máu. Cũng không biết hai người đã ngủ, hay đã hôn mê. Xem ra hai cô gái này chính là hai sinh viên mà Đàm Thiếu gia đã nói. Bỗng nhiên Diệp Mặc phát hiện một trong hai cô gái có chút quen thuộc. Hắn nhanh chóng phát hiện cô gái này chính là người vẫn đứng đầu trong Top 10 hoa hậu giảng đường ở đại học Ninh Hải.
– Thời gian không còn sớm. Anh Hồ, anh đi nghỉ ngơi trước đi. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Nói xong, Đàm Thiếu đứng lên.
Anh Hồ còn chưa kịp nói gì, cánh cửa đã bị đá văng ra. Đồng thời một giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Nghỉ ngơi thì không cần. Từ hôm nay trở đi anh sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ nghỉ ngơi.