Diệp Phi
Chương 206
Rơi vào đường cùng, Diệp Phi đành phải lui xuống, trong nội tâm lại vô cùng ngạc nhiên, không rõ nơi này rốt cuộc là có cái gì cổ quái, đồng thời cũng có chút âm thầm lo lắng, nếu như con đường lúc mình đến cũng là như vậy, vậy chẳng phải mình sẽ bị vây ở chỗ này cả đời sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, Diệp Phi không dám chần chờ, vội vàng quay trở lại hang động trong lòng đất kia lần nữa, đi đến chỗ mà mình rơi xuống, thả người nhảy vọt lên. Lại để cho hắn thở ra 1 hơi chính là, nơi này rõ ràng không có loại cảm giác quái dị giống như trong sơn cốc kia, liên tục mượn lực trên vách động, mãi cho khi lên tới đầu trên của đoạn đường nghiêng cũng không hề xuất hiện trở ngại gì.
Có tầng đảm bảo này, Diệp Phi cũng không vội vã rời đi như vậy, lại nhảy xuống lần nữa, nơi này hiển nhiên ngoại trừ hắn ra vẫn chưa có người nào khác đi tới, mà ở trong đó thiên địa linh khí tuy rằng đối với mình có chút gân gà, nhưng cảnh sắc lại là trên đời khó tìm ra nơi thứ 2 đấy, nếu như sau này lúc không có chuyện gì làm liền mang theo người thân của mình đến nơi này chơi đùa 1 chút, cũng là 1 chuyện hưởng thụ không tệ, cho nên hắn quyết định phải dò xét thật kỹ 1 chút, xác định nơi này có phải là thật sự không có bất kỳ nguy hiểm nào hay không?
Trở lại sơn cốc, Diệp Phi chậm rãi đi đi lại lại xem xét bốn phía, lúc này đây bởi vì có ý định đem chỗ này chiếm dụng, vì vậy hắn xem xét cũng hết sức cẩn thận.
Sơn cốc này cũng không phải quá lớn, diện tích chỉ khoảng chừng 20km vuông, trong đó động vật vô cùng nhỏ nhắn, lớn nhất cũng là cỡ thỏ hoang tầm đó, hơn nữa vẻ ngoài cũng đều vô cùng đáng yêu, có loài giống như thỏ nhưng cái đuôi lại không ngắn như thỏ, còn có loài lại giống như sóc nhưng cái đuôi lại không lớn như sóc, dù sao đều là 1 ít chủng loại chưa bao giờ gặp qua, khó có được nhất chính là, có lẽ là bởi vì trước giờ chưa từng có gặp qua, bọn chúng như vậy mà không hề sợ 1 nhân loại như Diệp Phi chút nào, có không ít còn hiếu kỳ mà tiến đến bên cạnh hắn, đánh giá con quái vật khổng lồ đột nhiên xâm nhập này.
Diệp Phi nổi lên tính trẻ con, cúi người bắt lấy 1 con thú nhỏ giống như sóc, đem nó đặt trên đầu vai của mình, con thú nhỏ kia vậy mà không hề sợ hãi, đứng ở trên vai của hắn kêu lên xít xít, ra vẻ vô cùng đắc ý, những con thú nhỏ khác lại giống như thật sự rất là hâm mộ, lại càng nhảy tới bên người Diệp Phi, có mấy con vật thân hình linh hoạt, thậm chí trực tiếp nhảy lên đầu vai của hắn luôn.
Có những con vật nhỏ đáng yêu này làm bạn, trong lòng Diệp Phi lại càng vui sướng, mang theo bọn chúng chạy loạn khắp nơi, rất nhanh liền đi tới vị trí trung tâm của sơn cốc, nơi này lại có 1 hồ nước nhỏ dài chưa tới trăm mét, nước trong hồ vô cùng thanh tịnh, Diệp Phi thậm chí còn có thể nhìn thấy tảng đá dưới đáy hồ.
Đi qua hang động trong lòng đất 2 lần, trên người khó tránh khỏi dính lên chút ít bùn đất các loại, hiện giờ nhìn thấy hồ nước trong vắt như vậy, Diệp Phi sao có thể không động tâm, nhẹ nhàng đem đáng tiểu thú gọi tới gọi lui trên người mình đuổi xuống, ba cởi hai lột liền trút sạch quần áo, lập tức cắm đầu nhảy vào trong hồ.
Thời tiết nơi này tuy rằng không có nóng bức như bên ngoài, nhưng hồ nước mát lạnh này vẫn để cho Diệp Phi cảm thấy tâm thần 1 hồi thư sướng, hơn nữa hắn cảm giác được, từ khi mình tiến vào trong nước, tốc độ tự chủ vận hành của chân khí trong cơ thể vậy mà lại nhanh hơn gấp hai lần, tốc độ như vậy mặc dù không sánh kịp hiệu quả song tu của mình, nhưng cũng không kém xa, quan trọng nhất là song tu mà nói chỉ có mình là lấy được nhiều chỗ tốt, mà nữ nhân của mình lại không có nhiều chỗ tốt như vậy rồi, nếu để cho các nàng tu luyện trong hồ nước này, đây chính là so với cùng mình song tu còn phải tốt hơn.
Tâm tình vui sướng, Diệp Phi chơi đùa trong nước 1 hồi lâu, mãi đến khi sắc trời đen lại, hắn mới từ trong hồ nước đi ra, lúc này những con thú nhỏ kia dường như cũng đều đi nghỉ ngơi cả rồi, trong sơn cốc cực kỳ yên tĩnh.
Buổi sáng lúc xuất phát, Liễu Quân Di đã dặn dò hắn, mỗi ngày đến buổi tối đều phải trở về, để cho nàng đỡ phải lo lắng, hiện tại thời gian cũng đã không còn sớm, Diệp Phi không dám chậm trễ nữa, vội vàng mặc quần áo, sau đó dọc theo hang động kia nhanh chóng trở lại mặt đất, sau khi xác định rõ phương hướng, liền hướng về vị trí cứ điểm tạm thời mà chạy đi như bay, lúc này vừa mới bắt đầu tìm kiếm, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không dừng lại trong rừng rậm.
Thời điểm Diệp Phi trở lại cứ điểm, mọi người trong chiến đội đều đã ăn xong cơm tối, lúc này đang đứng thành tốp năm tốp ba ở bên ngoài tụ tập nói chuyện phiếm, trông thấy hắn trở về, đều cùng hắn chào hỏi, tuy nhiên lại không hề trông thấy Liễu Quân Di trong đó.
Diệp Phi hỏi rõ chỗ ở của Liễu Quân Di, bước nhanh đi tới, nhẹ nhàng gõ cửa, kêu lên:
– Tiểu di, ta đã trở về.
Cánh cửa rất nhanh liền bị mở ra, tiếp theo 1 thân thể yêu kiều nóng bỏng thoáng cái nhào vào trong ngực của hắn, hai cánh tay ôm hắn thậm chí có chút run rẩy.
Diệp Phi liền hoảng sợ, vội vàng đóng cửa lại, hỏi:
– Tiểu di, người làm sao vậy?
– Làm ta sợ muốn chết, ngươi một mực không chịu trở về, ta còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thanh âm của Liễu Quân Di khẽ run rẩy, hơn nữa lại vẫn mang theo 1 tia nức nở:
– Sau này ngươi cùng chúng ta hành động cùng 1 chỗ được không? Ta cũng không muốn tiếp tục để ngươi rời đi nữa!
Chứng kiến Liễu Quân Di thường ngày vẫn luôn kiên cường vậy mà lo lắng thành như vậy, Diệp Phi vùa cảm động đồng thời trong nội tâm cũng không nhịn được có chút áy náy, nhẹ giọng nói:
– Ta không sao, chẳng qua là phát hiện ra 1 nơi chơi rất vui, chơi cao hứng liền về trễ mà thôi.
Liễu Quân Di từ khi thu đội lúc gần tối vẫn luôn ngóng chờ Diệp Phi trở về, thế nhưng liếc ngang ngó dọc 1 hồi lại vẫn không thấy bóng dáng của hắn, vừa mới rơi vào bể tình, nàng lại không khỏi có chút lo được lo mất, trong nội tâm cũng âm thầm hối hận. Tuy rằng biết rõ với thực lực của hắn hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng ai biết rõ trong rừng rậm quái dị ngoại trừ địch nhân ra còn có thứ gì càng thêm nguy hiểm hay không? Mãi đến khi Diệp Phi trở về, nàng mới coi như thở ra được 1 hơi, thế nhưng nghe được hắn nói dĩ nhiên lại là bởi vì ham chơi mới về trễ, trong nội tâm liền không khỏi có chút tức giận, một tay đẩy hắn ra, lạnh mặt nói:
– Vậy ngươi tiếp tục ở bên ngoài chơi là tốt rồi, còn trở lại làm gì?
Diệp Phi tiến lên đem nàng ôm lấy lần nữa, ghé vào tai nhẹ giọng nói:
– Thật xin lỗi, đều là ta không tốt, hại lão bà thân yêu của ta phải lo lắng, có điều cái chỗ ta tìm được kia thật sư rất tốt, chẳng những cảnh sắc mê người, hơn nữa đối với những người tu luyện như chúng ta còn có lợi thật lớn, tin tưởng sau khi ngươi đi qua nhất định sẽ thích cái chỗ kia đấy, không bằng ngày mai ta liền mang người đi được không?
Liễu Quân Di vừa rồi chỉ là hờn dỗi hắn vì làm cho mình lo lắng lâu như vậy, cái này cũng đúng là do nàng lo lắng quá mức mới có thể như vậy đấy, cho nên loại giận dỗi này đến nhanh đi cũng không chậm, tại sau khi hắn nói ra câu “lão bà thân yêu” kia, trong nội tâm cũng đã lập tức đổi giận thành vui, đồng thời cũng cực kỳ hiếu kỳ với nơi mà hắn nói, lập tức nói ra:
– Tốt, ngày mai ta liền đi theo ngươi nhìn xem 1 chút, nếu như không thật sự tốt giống như ngươi nói… hừ, xem ta làm thế nào thu thập ngươi…
Câu nói nghe như uy hiếp này lại là đang hướng hắn làm nũng rồi.
Bởi vì cứ điểm tạm thời này nhỏ hơn rất nhiều so với trụ sở trước đo, buổi tối Diệp Phi đương nhiên không thể tiếp tục ở lại nơi này của Liễu Quân Di, sau khi âu yếm thoáng 1 chút, Diệp Phi liền rời khỏi gian phòng của nàng, đi tìm Trương Cường bọn họ chen chúc rồi.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Quân Di gọi mấy vị đại đội trưởng tới, nói cho bọn hắn biết Diệp Phi hôm qua phát hiện được 1 cái địa phương khả nghi, nhưng bởi vì kinh nghiệm không đủ, không thể xác định có phải là dấu vết của địch nhân xuất hiện qua hay không, cho nên bản thân muốn đi cùng Diệp Phi kiểm tra lại lần nữa.
Mấy người đại đội trưởng biết rõ thực lực của bọn họ, cũng đều không suy nghĩ gì nhiều, chỉ bảo 2 người hết sức cẩn thận.
Đi vào rừng rậm, đến nơi người khác không nhìn thấy được, Diệp Phi cùng Liễu Quân Di nhìn nhau cười cười, Diệp Phi đưa tay nắm ở vòng eo mảnh khảnh của nàng, thân hình đột nhiên lao nhanh, hướng về chỗ ngày hôm qua mà bay vút đi.
Đây là lần đầu tiên Liễu Quân Di tự mình thể nghiệm tốc độ của Diệp Phi, nhìn cảnh sắc bên cạnh nhanh chóng lướt qua kia, cho dù với thực lực xuất sắc của nàng, cũng phải cảm thấy có chút hoa mắt, trong nội tâm không khỏi có chút hoảng sợ, bất quá càng nhiều hơn là tự hào, thực lực của Diệp Phi càng mạnh, so với việc chính nàng mạnh lên lại càng làm cho nàng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều lắm.
Dưới sự kéo theo của Diệp Phi, 2 người rất nhanh liền đi tới khu vực ngày hôm qua, dưới chân của Diệp Phi cũng không ngừng, trực tiếp hướng tới cây cổ thụ khổng lồ kia mà lao tới nhưng ở trong mắt Liễu Quân Di lại là chứng kiến 2 người đang nhanh chóng đụng tới mấy cây cổ thụ to lớn mọc thẳng đứng giống như dựng song song 1 chỗ, không khỏi vô cùng hoảng sợ, vô ý thức hô lên 1 tiếng, tuy nhiên sau khi hô xong lại phát hiện mình cũng không hề đụng phải vật gì, mà là trực tiếp xuyên qua mấy cây cổ thụ này, cảnh sắc trước mắt cũng liền tập tức biến đổi.
Liễu Quân Di hô lên lại đẻ cho Diệp Phi ngừng lại, hỏi:
– Làm sao vậy?
Liễu Quân Di ngạc nhiên đánh giá cảnh sắc bốn phía hoàn toàn khác biệt so với vừa rồi, hỏi ngược lại:
– Cảnh sắc xung quanh sao lại đều thay đổi rồi? Hơn nữa tại sao mấy cây cổ thụ này vừa rồi không đụng phải chúng ta?
Diệp Phi ngạc nhiên nói:
– Không có gì thay đổi ah, nơi này vẫn là cái dạng kia, cũng không có cây cổ thụ nào a.
Liễu Quân Di lại càng giật mình nói ra:
– Vậy chúng ta lui ra phía sau 1 chút thử xem.
Diệp Phi khẽ gật đầu, kéo nàng lui về phía sau mấy bước, cảnh sắc trong mắt Liễu Quân Di lại lập tức thay đổi, trước mắt đúng là mấy cây cổ thụ bọn họ vùa mới đụng vào, vì vậy chỉ vào mấy cây lớn này nói ra:
– Nơi này chẳng phải là có mấy cây kia ư?
Diệp Phi trong lòng chấn động, hỏi:
– Ngươi nhìn thấy nơi này có mấy cái cây kia sao?
– Đúng vậy!
Liễu Quân Di khẽ gật đầu, nghi ngờ hỏi…
– Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy…
– Ha ha…
Diệp Phi đột nhiên cất tiếng cười to, thời điểm hôm qua hắn cũng đã có chút hoài nghi, hiện tại sau khi được Liễu Quân Di xác định, hắn cơ bản cũng có thể khẳng định, nơi này chính là 1 cái ảo trận tự nhiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không nghĩ tới lần trước mình khai phá não vực ngoại trừ có được những năng lực đã biểu hiện ra bên ngoài, lại còn có thêm năng lực nhìn thấu căn nguyên này, mà sơn cốc kia hẳn cũng là do trận pháp biến thành đấy, chỉ là thực lực của mình hiện giờ còn không đủ, không có cách nào nhìn ra bản chất của nó, đồng thời trong nội tâm cũng âm thần thán phục: Loại uy lực tự nhiên này thật sự là khó có thể ước lượng, ai có thể nghĩ đến, ở trong rừng rậm chỉ toàn đại thụ to dài, lại tạo thành 1 cái ảo trận tự nhiên, trách không được cái chỗ này ngay cả dấu vết dã thú từng xuất hiện qua cũng không có.