Địt cả mẹ lẫn chị gái

Chương 13



Phần 13

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra cơ thể Tố Tố vẫn ổn, Châu Phi nghi ngờ anh có điều gì đó không ổn, khi đến bệnh viện tỉnh để kiểm tra, bác sĩ cho biết tinh trùng của anh không đủ hoạt động để thụ thai cho phụ nữ. Hơn nữa, bệnh của anh là bệnh hiếm muộn khó chữa nhất, đến nay vẫn chưa có trường hợp nào chữa khỏi. Trong tình huống này, anh ấy thậm chí không thể làm thụ tinh nhân tạo, điều này về cơ bản đã cắt đứt mọi hy vọng đối với Châu Phi.

Châu Phi cũng đã đến gặp các bác sĩ nổi tiếng và thử nhiều biện pháp dân gian nhưng không có kết quả, bụng của Tố Tố vợ anh vẫn phẳng lì. Mặc dù điều này không ảnh hưởng đến chất lượng đời sống tình dục nhưng Châu Phi sẽ không thể có con riêng trong kiếp này. Châu Phi vô cùng lo lắng về điều này, nó còn xấu hổ hơn cả việc bị cắm sừng nếu chuyện như vậy lan rộng. Anh bắt đầu muốn giấu giếm, hy vọng có kỳ tích xảy ra, đến khi hoàn toàn tuyệt vọng, anh hạ quyết tâm nói cho Tố Tố biết. Tố Tố rất buồn, cho biết chuyện này mẹ chồng cứ trách móc cô, nhưng cô thực sự có lỗi, không thể nói ra chỉ có thể nhận lỗi về người đàn ông của mình.

Nhưng ly hôn vì vô sinh, cả hai đều miễn cưỡng, và họ vẫn miễn cưỡng chia tay nhau về tình cảm. Nhận nuôi một con đi, đừng nói chi tiền, tìm đâu ra một con thích hợp như vậy? Hơn nữa, vụ việc này đã tiết lộ những bí mật riêng tư hiếm muộn của Châu Phi dưới hình thức trá hình. Từ một góc độ khác, Tố Tố nếu ôm một đứa trẻ thì cả đời này sẽ không thể làm một người mẹ thực sự, Châu Phi cũng cảm thấy đứa trẻ dù có tốt đến đâu cũng không thể bù đắp được trái tim cô ấy. Cuối cùng, cả hai đã đưa ra một quyết định táo bạo và phi lý: “Mượn hạt giống!”

Nhưng có thể mượn ai? Tôi là người đầu tiên Châu Phi nghĩ đến, bởi vì anh ấy rất yên tâm về tôi, và anh ấy cũng rất hài lòng với điều kiện bên ngoài của tôi, tức cao ráo đẹp trai. Sau khi bàn bạc với Tố Tố, cô ấy cũng bằng lòng, nói rằng tôi có học thức, ngoại hình ưa nhìn, gen của tôi nhất định phải tốt, đứa con tôi với cô sinh ra cũng sẽ không quá tệ. Thế là Châu Phi đến tìm tôi ra điều kiện:

– Nè, Chí Dũng! Chuyện này nhất định phải đồng thuận, tôi chỉ có một điều kiện, chính là chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết “Tôi, Dũng với Tố Tố” vợ tôi, bất luận như thế nào cũng không thể tiết lộ một chút tin tức cho người thứ tư. Đương nhiên, tôi sẽ cho bạn đủ đầy dinh dưỡng để thụ tinh với Tố Tố, sau này cô ấy sẽ cùng ngươi ở chung.
– Nhưng mà… lỡ chuyện này…
– Không sao, sau này chúng ta liền coi như chưa từng xảy ra đến khi xong việc… Cậu cảm thấy được không?

Tôi chết lặng khi nghe sự việc này của thằng bạn thân mình đề nghị, và nhìn người đàn ông đáng thương trước mặt. Anh ấy có còn là người đàn ông dũng cảm, hào phóng, dũng cảm và trong sáng trong ấn tượng của tôi không? Thấy tôi không nói, Châu Phi cắn răng, cúi đầu nói:

– Nếu cậu không muốn thì cứ coi như tôi chưa nói, nhưng mà cậu phải giữ bí mật, tôi sẽ nghĩ cách khác…

Tôi nuốt nước miếng, khó khăn nói:

– Châu Phi, chuyện này… Tôi có thể giúp cậu.
– Ô… Thật sao? Cảm tạ trước nhé!

Châu Phi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi, lúng túng nói lời “Cảm tạ” tôi, mặc dù công việc chưa có bắt đầu. Châu Phi lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa khách sạn, đưa cho tôi và nói:

– Dũng… Đây là chìa khóa nhà khách của Công ty Đường, Thuốc lá và Rượu ở phía sau ký túc xá của tôi, phòng 302, Tố Tố đang ở trong phòng đó đợi cậu. Đi ngay đi, tôi đã nói với cô ấy rồi, còn tôi thì… chỉ ở đây đợi cô ấy.

Tôi lấy chìa khóa với cảm xúc buồn vui lẫn lộn, mở cửa và đi ra ngoài mà không nói một lời nào. Nghe thấy tiếng Châu Phi thằng bạn thân đóng cửa lại sau lưng, tôi không biết bây giờ anh cảm thấy thế nào, bởi vợ anh để người đàn ông khác đi thụ tinh, dù tôi là bạn tốt của anh, dù anh là vì con cháu hương khói đi chăng nữa… Nhưng anh tỏ vẻ cố gắng để tôi sẽ cảm thấy bình tĩnh như bình thường.

Đứng trước cửa phòng 302 của nhà khách, tim tôi đập thình thịch, trong đầu tôi hiện lên thân hình gợi cảm của Tố Tố, dáng vẻ phóng khoáng và ánh mắt say đắm khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi, nói:

– Anh Chí Dũng, xin chào! Em thường nghe nói đến anh, chồng em hay nói về anh nhiều lắm về điều đó, và cuối cùng em cũng đã nhìn thấy anh ngày hôm nay.

Giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của cô ấy dường như vẫn còn bên tai. Tố Tố trông như thế nào trong phòng 302 bây giờ? Tôi nghĩ khi mở cửa. Tố Tố cúi đầu ngồi ở mép giường, thấy tôi đi vào liền liếc nhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu, trên mặt nổi lên một tia ửng hồng. Tôi khóa cửa và đến ngồi cạnh cô ấy. Tố Tố quay sang một bên, giống như muốn tránh xa tôi, nhưng rồi lại dừng lại, ngược lại hơi nghiêng người về phía tôi, đầu vùi sâu hơn. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng tôi không biết phải nói như thế nào, mở đầu câu chuyện tình từ đâu, vì vậy tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy. Cơ thể của Tố Tố run lên, nhưng cô ấy không muốn thoát ra vòng tay của tôi.

Tôi đưa tay sờ mặt cô ấy, nóng quá! Tay tôi nhẹ nhàng xoay mặt cô ấy lại, sau đó cúi người hôn lên môi cô ấy… Tố Tố “hả” một tiếng rồi cùng tôi hôn. Tôi nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của cô ấy, rồi cũng lột bỏ quần áo của chính mình, và nhẹ nhàng nằm trên cơ thể khỏe mạnh và đầy đặn của Tố Tố… Tố Tố không nói gì, nheo mắt lại, do dự ôm chặt lấy tôi. Thái độ không muốn từ chối chuyện tình này, vả lại còn hoan nghênh của em ấy càng kích thích tôi, sau đó tôi chĩa con cu sưng tấy của mình vào lỗ lồn em mà cảm giác như nó vẫn còn khô… Có vẻ như Tố Tố vẫn chưa vào trạng thái sẵn sàng cho việc này. Tôi không vội, vừa hôn môi cô ấy, vừa xoa nắn cặp vú to của cô ấy, cặp vú to đầy đặn của cô ấy sờ vào rất thích, giống như hai quả bóng bay lớn chứa đầy nước ấm, ấm áp nhưng hơi lạnh như kem…

Dưới sự vuốt ve liên tục của tôi, Tố Tố khẽ “Á” một tiếng, hé môi ra, đón nhận sự xâm nhập của đầu lưỡi tôi. Miệng cô ấy nóng hổi nhưng ẩm ướt và ngọt ngào, lưỡi tôi đuổi theo chiếc lưỡi dày hồng hào mềm mại của cô ấy, hút lấy nước bọt ngon lành của cô ấy. Cơ thể của Tố Tố bắt đầu vặn vẹo một chút, và tôi nhạy cảm nhận thấy dấu vết của chất lỏng tình yêu chảy ra từ lồn của cô ấy, vì vậy tôi đẩy con cặc to vào từ từ mà không chút do dự. Sau đó Tố Tố khẽ kêu một tiếng “Ừ”, và ôm chặt lấy tôi. Tôi bắt đầu bơm thục nhẹ nhàng, và dần dần tăng cường độ, đôi mắt của Tố Tố mở ra và nhắm lại, nhìn tôi một cách mơ hồ, rồi xấu hổ nhắm lại luôn, và một lúc sau tò mò mở ra…

Đây là vợ của một người bạn tốt của tôi, người có chồng là anh rể của tôi lúc trước. Trong lòng tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ biến thái: “Châu Phi, anh có biết không? Chị gái tôi bây giờ là người yêu của tôi, nếu làm tình với chị ấy, anh phải dùng chính vợ của mình để trả nợ, nó là như thế này đây!”…

Tôi càng nghĩ về điều đó, tôi càng trở nên phấn khích và phạm vi chuyển động của tôi ngày càng lớn hơn, tôi liên tục nhào nặn bộ ngực lớn của Tố Tố, và con cặc tôi thì cũng nhanh chóng ra vào trong âm hộ của cô ấy… Tố Tố chịu không nổi nữa nên hét to “Á Á Á” khi tôi chịch cô ấy. Biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy không thể nói là đau đớn hay nhẹ nhõm… Khi từng sợi tinh dịch mạnh mẽ phun vào sâu trong âm đạo Tố Tố, người nàng vẫn còn kịch liệt phập phồng, nhưng sau đó nàng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy tôi ra, trong miệng thanh âm gần như thiếu chút nữa vang lên:

– Ưm… Anh Dũng… “Mau đi đi”

Tôi sững người một lúc, chợt thấy chạnh lòng và có cảm giác tội lỗi khó tả, xấu hổ đứng dậy mặc quần áo rồi vội vã ra về. Trở lại ký túc xá độc thân của mình, tôi vô cùng sửng sốt khi mở cửa bước vào thì thấy vẻ mặt Châu Phi đầy cáu kỉnh và đang phì phèo điếu thuốc, vứt tàn thuốc khắp sàn. Thấy tôi đi vào, Châu Phi miễn cưỡng cười với tôi, giả vờ thoải mái hỏi:

– Nè, chuyện đó thế nào rồi? Vợ tôi với cậu… “Được chứ?”
– Ừ…

Sự xuất hiện của anh ta khiến tôi cảm thấy rất khó chịu nên ngượng ngùng gật đầu. Châu Phi đứng dậy ngay lập tức, nói:

– Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ…

Thế là anh ấy vội vã rời đi. Sau khi anh ấy ra ngoài, tôi thấy trên giường có 500 tệ, tôi hiểu ngay đây là “tiền dinh dưỡng” mà anh ấy gọi, nên tôi vội vàng cầm tiền chạy theo thì phát hiện anh ấy đã biến mất. Tôi mệt mỏi trở về phòng làm việc, ngoài hành lang gặp một đồng nghiệp lo lắng ôm lấy tôi nói:

– Ơ, Dũng… Anh đi đâu vậy? Vừa rồi vợ anh gọi điện nói mẹ vợ anh có chuyện, anh mau về đi. Đến bệnh viện huyện á!

Khi tôi lao đến bệnh viện, mẹ vợ tôi đang được cấp cứu. Chiêu Quân đứng gác ngoài cửa phòng cấp cứu, thấy tôi bước vào, cô ấy nức nở nói:

– Hu Hu… Anh đi đâu vậy? Đồng nghiệp tìm không thấy anh đâu cả! Hic hic…

Tôi không thể tìm ra một lý do chính đáng nào, vì vậy tôi chỉ tránh trả lời và hỏi cô ấy:

– Ưm… Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy Chiêu Quân?

Hóa ra hôm nay mẹ vợ tôi trên đường đi làm bị xe đụng, được đưa vào bệnh viện đã hôn mê bất tỉnh, khi Chiêu Quân nhận được tin tức chạy đến bệnh viện thì bà đã ở trong đó “Phòng cấp cứu”. Người đụng mẹ vợ tôi là một chàng trai trẻ vừa mới nhận được bằng lái xe hôm nay, anh ta đang đi trên đường về thì xảy ra tai nạn, sau khi biết tin từ người khác được hai ngày đến lấy giấy phép lái xe thì…

Tôi không khỏi thở dài trong lòng, sao mạng người lại mong manh như vậy? Trong chớp mắt, sự sống chết của người vừa nói chuyện cười đùa với mình vài giờ trước giờ thật khó lường. Mẹ vợ còn chưa đến năm mươi tuổi, bà ấy còn chưa có già đâu, hưởng thụ cũng chưa bao nhiêu sung sướng, chẳng lẽ cuộc đời của bà ấy đến đây là hết sao? Chúng ta, những người đang sống, có nên trân trọng cuộc sống hơn không?

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra và nói với chúng tôi rằng sau khi được cấp cứu, mẹ vợ tôi đã qua cơn nguy kịch. Tôi nhìn đồng hồ, có tiếng “Ừ”, tôi chợt nhớ ra một việc quan trọng đã đến giờ đón con. Chiêu Quân cũng nhớ ra, và bảo tôi đi nhanh lên, cô ấy sẽ túc trực ở bệnh viện. Tôi sờ vào túi và thấy không có chìa khóa, tôi lo lắng nói với Chiêu Quân rằng mình quên mang chìa khóa, thế là cô ấy hơi khó chịu nhưng cô ấy vẫn đưa cho tôi một chùm chìa khóa và giục tôi đi nhanh lên.

Bọn trẻ đã lo lắng chờ đợi ở cổng trường, tôi đưa chúng về nhà và nấu cho chúng một ít thức ăn, nhưng tôi không có tâm trạng để ăn. Buổi chiều đưa chúng đến trường, trên đường đến bệnh viện, tôi thấy một quầy sửa khóa và đánh chìa, chợt nảy ra một ý nghĩ, tôi đã ghép từng chiếc chìa khóa của Chiêu Quân mà tôi không có, và giấu chúng gần cơ thể của tôi. Trong số chìa khóa này phải có chìa khóa tủ và ngăn kéo của Chiêu Quân, tôi luôn tò mò về điều này, và tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội hôm nay.

Khi tôi đến bệnh viện và nhìn thấy Chiêu Quân, cô ấy vẫn đợi tôi ở ngoài cửa phòng cấp cứu, cô ấy cố tình nhìn tôi chằm chằm khi cô ấy lấy chìa khóa trên tay tôi, tôi bình tĩnh hỏi cô ấy xem buổi trưa cô ấy đã ăn gì chưa. Chiêu Quân trông buồn và lắc đầu, tôi nói mua gì đó cho cô ấy ăn, nhưng cô ấy lại lắc đầu nữa.

Vào buổi tối, mẹ vợ tôi được chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng bà vẫn hôn mê. Người thanh niên gây tai nạn đến với thái độ rất tốt, anh ta cho biết mình tên là Lai Văn, quê ở Sơn Tây, cách chúng tôi hơn 100 km. Anh ấy thành thật xin lỗi chúng tôi và để lại cho chúng tôi 20.000 nhân dân tệ để chúng tôi sử dụng trước, anh ấy về nhà sẽ quay lại ngay khi có thể.

Tôi biết rằng kể từ khi quận của chúng tôi được chuyển thành thành phố, thị trưởng mới đã tập trung vào kinh tế và phát triển một số điểm du lịch, thu hút nhiều khách du lịch từ các nơi khác đến, ngay cả quê hương tôi “Đào Viên” cũng trở thành một khu du lịch độc đáo và dân làng cũng được hưởng lợi rất nhiều. Nhưng có lẽ chúng tôi chưa bao giờ mơ rằng sự bùng nổ du lịch lại gây ra tác hại chết người như vậy cho mẹ vợ tôi…

Bác sĩ bảo chúng tôi về nhà và nói rằng chúng tôi không thể làm gì với sự chăm sóc của các y tá. Hai đứa trẻ về nhà vào buổi tối và không thấy bà của chúng, điều này rất kỳ lạ. Tôi đã nói với họ sự thật, vẻ buồn bã trên khuôn mặt của con trai nó lóe lên, và thằng bé đi về phòng của mình. Vương Diễm thì cong miệng, chạy vào vòng tay của mẹ và bắt đầu khóc, khiến Chiêu Quân phải lau nước mắt cho con bé…

Khi tôi và Chiêu Quân vội vã đến bệnh viện vào ngày hôm sau, mẹ vợ tôi đã tỉnh dậy nhưng đôi mắt bà đờ đẫn và bà không nói chuyện với ai. Bác sĩ nói mẹ vợ tôi có thể trở thành người thực vật trong tình trạng này, và cho dù tiên lượng tốt hơn, bà cũng có thể bị mất trí nhớ. Sau một vài ngày, tình trạng thể chất của mẹ vợ tôi đã cải thiện một cách kỳ diệu, bà đã có thể ăn thức ăn lỏng và có thể ra khỏi giường và đi lại với sự hỗ trợ của y tá. Lai Văn, người tài xế trẻ tuổi gây tai nạn đến và nói rằng anh ấy đã liên hệ với một viện dưỡng lão khi anh ấy về nhà, và đã thảo luận với chúng tôi rằng mẹ vợ tôi sẽ được đón sau vài ngày nữa, và anh ấy sẽ chịu trách nhiệm điều trị theo dõi và lo cho cuộc sống của bà ấy.

Chiêu Quân và tôi cảm thấy rằng mặc dù chàng trai trẻ này họ “Lai”, lai của lai căng, nhưng anh ấy thực sự là một chàng trai tốt và rất chu đáo. Xét cho cùng, tôi và Chiêu Quân đều có công việc và phải chăm sóc con cái, vì vậy chúng tôi không có thời gian và sức lực để chăm sóc mẹ vợ chu đáo được.

Sau nửa tháng nữa, tình trạng của mẹ vợ đã ổn định, bà có thể tự ăn uống, đi lại và đi vệ sinh. Chỉ là bà ấy vẫn không nhận ra bất cứ ai, cũng không biết Chiêu Quân và tôi là ai đối với bà ấy, có vẻ như bà ấy đã thực sự mất trí nhớ. Chúng tôi đưa bà ấy đến Sơn Tây trên xe của Lai Văn, đương nhiên tài xế không phải anh ấy, bởi xe đã đổi là xe Buýt hiện đại. Chứ nếu xe của anh ta thì không những mẹ vợ mà cả vợ chồng tôi cũng đều vô bệnh viện luôn quá, vì anh ta lái xe chưa có rành.

Khi tôi đến đó, tôi rất hài lòng. Bởi đây là một viện điều dưỡng trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, môi trường tốt và cơ sở vật chất phần cứng tiên tiến, và hầu hết cư dân là quan chức cấp cao đều người giàu có. Tôi đã nghi ngờ, và quả nhiên, tôi phát hiện ra rằng khu nghỉ dưỡng và viện dưỡng lão là của gia đình Lai Văn, cha của Lai Văn là một ông chủ than, điều kiện tài chính của gia đình tốt lắm. Lai Văn yêu cầu chúng tôi yên tâm rằng anh ấy đã sắp xếp một y tá chuyên trách chăm sóc mẹ vợ tôi, đồng thời liên hệ với bệnh viện và bác sĩ, đồng thời sẽ thường xuyên đưa mẹ vợ tôi đi khám và điều trị.

Khi chúng tôi rời đi, Lai Văn liên tục xin lỗi, nói rằng điều đó đã ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của chúng tôi, bồi thường cho chúng tôi 30.000 nhân dân tệ và hỏi chúng tôi còn có thể yêu cầu gì nữa. Chiêu Quân và tôi không phải là loại người mù quáng vì tiền và nhìn thấy lợi nhuận thì quên đi chính nghĩa, nên khi thấy họ, tức anh ta đã làm hết sức mình bằng cách đó, vì vậy chúng tôi không nói gì thêm. Sau khi Lai Văn sắp xếp một chiếc ô tô để đưa Chiêu Quân và tôi trở lại nhà, thế là cuộc sống lại tiếp tục.

Mặc dù tôi vẫn ngủ với con gái Vương Diễm và Chiêu Quân ngủ với con trai tôi hàng đêm nhưng tôi thấy mẹ vợ không còn ở nhà nữa, nên vợ chồng tôi có cảm giác nương tựa vào nhau, chúng tôi quan tâm và yêu thương nhau nhiều hơn, và mối quan hệ của chúng tôi ngày càng thân thiết hơn…

Chương trước Chương tiếp
Loading...