Địt trộm mẹ
Chương 17
Lại có tiếng gõ ổ khóa lạch cạch ngoài cổng, em ra mở cổng thì ra là chú Uy, ngoắc em qua nhà, chú hỏi:
– Qua mày lại chiến à?
– Đâu có, cháu nghe lời chú nên đâu có dám. Nguy hiểm chết mịa.
– Ừ… thấy mày dậy muộn tao cứ tưởng… làm tao thấy cứ lo lo. Nguy hiểm lắm đấy! Có gì hỏi chú, lớ ngớ là đi tù đấy…
– Dạ… cháu hiểu mà. Thôi cháu về đánh răng rửa mặt đây. Dì không có biểu hiện gì đâu mà chú lo…
Nói gì thì nói, nhìn thấy sự lo lắng của chú Uy cũng đủ hiểu sự nghiêm trọng thế nào. Có thể là chú ấy làm bộ quan trọng để hù dọa lợi dụng mình, cũng có thể chú ấy lo lắng thật sự. Vào nhà em thấy Dì đã dậy quẩn quanh trong bếp, Dì lột hết ga nệm và áo gối cho vào máy giặt. Thấy em đi vào Dì hỏi:
– Bạn gọi đi đâu à? Chưa ăn gì mà, ăn gì để Dì làm cho.
– Dạ không, chú hàng xóm gọi có tí việc mà. Lát nấu cơm trưa ăn luôn Dì à!
Dì đứng lên đi vào bếp nấu ăn, thấy dáng đi của Dì không được bình thường, chân có vẻ khệnh khạng, em hỏi:
– Dì làm sao thế? Đau chân à?
– Tại Bờm đó… Bờm làm Dì đau chân – vừa nói Dì vừa cười khanh khách…
Nghe qua em đã hiểu lời bông đùa của Dì nên em đối đáp:
– Thế à… Con xin lỗi Dì nhá… trưa nay con bóp chân đền cho Dì…
– Thôi, tôi cảm ơn! Anh bóp chân cho tôi chết luôn á? Đi ra xem Ti vi cho tôi còn nấu ăn, ngồi buôn dưa là trưa nay nhịn đó…
Em cũng cảm nhận được thế nên vào phòng mở máy tính lướt cho nó lành, nghĩ mông lung tự nhiên lại thấy Dì đáng yêu ghê, mình đến yêu Dì mất thôi…
Đang ngồi chơi game một lát thì sực nhớ sáng nay thằng Phương có gọi mình thì phải, em nói qua với Dì rồi dzọt qua nhà nó, hình như nó cũng đang hóng em nên vừa vào nhà thì nó lên tiếng trước:
– Mẫy ngày nay đi đâu mà không thấy mặt, nghe nói ba mẹ mày đi du lịch à?
– Ừ, ba mẹ tao đi Úc vừa thăm nội vừa đón bé Út về.
– Thích nhở, tha hồ quậy phá. Hay mày qua đây nói mẹ tao nấu cơm cho ăn.
– Có Dì tao từ quê vào lo cho tao rồi…
Nghe đến đây thằng Phương ghé miệng vào tai em như có vẻ nghiêm trọng:
– Dì mày có ngon không? Hay mình hốt phát nhở.
– Dì bảy, chị mẹ tao.
– Ủa… sao chị mẹ lại gọi bằng Dì?
– Quê mẹ tao gọi thế, cứ em hay chị mẹ đều là Dì tuốt.
– Dì còn ngon không?
– Cũng được, hơn mẹ tao 2 tuổi, chắc cỡ mẹ mày.
– Vậy thì tới luôn, sắp xếp tao giúp cho.
Em ừ à cho qua chuyện, kể cả Dì em cũng không muốn dâng cho nó. Suy nghĩ miên man một lát, em nói với thằng Phương:
– Ừ… để tao tính, nhưng tao sợ lắm, không có gan như mày.
– He, he… tính gì nữa, tới luôn đi…
– Từ từ, hơn chục ngày cơ mà…
Thực ra em cũng muốn trả hết nợ với thằng Phương, nhưng nghĩ lại thì thấy thương Dì, nói cho chính xác là em hơi tham lam một tí… khi muốn đoạt thì sẵn sàng nhưng khi trong tầm tay rồi thì chả muốn chia phần cho ai, nói chính xác là thế. Chia tay thằng Phương, về đến nhà thấy cơm nước đã xong và Dì đang ngồi xem Ti vi đợi em về…
Hai Dì cháu cơm nước vui vẻ, lâu lâu lại pha trò, Dì bảy không những giữ được vẻ tự nhiên hàng ngày, thậm chí Dì còn gần gũi và tự nhiên với em hơn hồi trước. Dì hỏi:
– Nghe bảo Bờm dạo này học giỏi lắm phải không? Thấy mẹ Vân khen lắm.
– He, he… thực ra là dạo này cháu mới chịu học hành cho đàng hoàng. Từ trước giờ chỉ là cháu không học chứ đâu có dốt…
– Ai bảo Bờm dốt đâu… (cười)… thế Bờm có người yêu chưa?
– Xí… mới hết lớp 9 mà yêu đương gì. Bọn con gái trong lớp cháu chả thích đứa nào…
– Không thích đứa nào? – Dì trố mắt hỏi – Thế Bờm thích ai nào…
– Cháu thích Dì… he, he… không khéo lại yêu Dì mất…
– Nỡm à? Dì cháu sao yêu nhau được…
Dì cười như nắc nẻ, cười ngặt nghẽo, vừa cười Dì vừa nói:
– Đúng là Bờm, cháu đến tuổi dậy thì, nứng ẩu rồi nghĩ linh tinh mà làm bậy. Như cháu là thèm Dì chứ không phải là yêu, nghe chửa, yêu nó khác…
– Cháu yêu Dì đấy, được không? Dì cháu thì sao nào. Hôm qua Dì phá trinh cháu đấy nhá… (em đùa)
– Xí… Dì mà được phá trinh Bờm cơ đấy. Cái chym kia chả tè le từ khi nào chứ ở đó mà trinh…
– Dì cứ đùa, con mới 15 tuổi mà Dì cứ làm như con ba mươi không bằng.
– Xí… 15 – 16 mà làm Dì mày chết đi sống lại mấy lần, ba chục chắc Dì không còn sống đến giờ này ngồi đấy mí mày…
Hai Dì cháu cười như nắc nẻ, cười muốn sặc cả cơm. Ba bảy ba tám tuổi rồi mà giọng Dì cứ như tụi teen bọn em nói chuyện. Bất chợt em hỏi Dì:
– Nè Dì… Tại sao Chú với Dì lấy nhau mười mấy gần hai chục năm mà sinh có mỗi chị Hà thôi vậy?
Suy nghĩ một lát, chọc đũa vào chén cơm gắp lên mấy hạt bỏ vào miệng, vừa ăn Dì vừa nói:
– Chả sao cả, tại Dì không thích đẻ nữa.
– Ủa… sao lại không thích? Có mỗi chị Hà thôi thì ít quá. Hay Dì hoặc Chú bị bệnh, cháu nghe loáng thoáng mẹ nói thế.
– Chả bệnh gì hết, tại Dì không thích. Dì không yêu Chú nên không muốn đẻ nữa, đơn giản thế thôi.
– Là sao? Cháu chả hiểu gì hết. Sao Dì không yêu Chú?
– Ơ cái thằng này, không yêu là không yêu chứ sao. Chú mày xấu dzai, thô kệch, lại dốt nát. Dì không muốn con Dì veaf xấu vừa ngu mai mốt khổ nó…
– Cháu thấy chị Hà xinh như Diễn viên còn gì? Mà cũng học giỏi chứ dốt đâu mà dốt…
– Chị Hà giống Dì, nhỡ đứa sau giống bố thì sao. Thường là thế, nếu đã có đứa giống bố thì đứa sau giống mẹ hoặc ngược lại.
– Mà cháu hơi thắc mắc, chú cũng là Sỹ quan Quân đội đàng hoàng, dốt sao được mà dốt. Công nhận là chú có xấu dzai và thô thật, nhưng cũng không đến nỗi nào. Mà sao không yêu chú mà Dì lại đồng ý lấy chú ấy làm chồng.
– Ui dza… Bờm lớn thật rồi. Hỏi có lý đấy.
– Dì trả lời đi, đánh trống lảng thế mất vuôi… hế, hế…
– Tại Dì chưa nói đó chứ, trống lảng hồi nào. Chú mày mà Quan với cầy gì, là quân nhân chuyên nghiệp lương ba cọc ba đồng, vừa dốt vừa bảo thủ, hơn bốn chục tuổi đầu mà cứ đeo mãi cái lon thượng uý, đầu sai cho bọn nó. Dì bảo về làm ruộng cho rồi, vợ con đỡ khổ nhưng chú mày cứ ham. Tao thật, ngu mới bám vào cái lính chuyên nghiệp quèn mà sống. Lương còn chả đủ về phép…
– Vậy hồi xưa sao Dì đồng ý lấy chú?
– Haizzaa… số Dì nó thế. Tại hồi xưa Dì ngu… được chưa? Hỏi gì mà hỏi lắm…
Em cười khà khà xua đi bớt cái bực bội trong lòng Dì, hỏi ngu làm Dì bực mình thì toi cả xôi thịt. Em nói:
– He, he… mai mốt đứa nào làm vợ cháu chắc cũng khổ, vô tích sự chả làm được gì… mẹ cháu thường chửi cháu thế…
Dì lườm em một cái sắc lẹm rồi trề môi…
– Ừ… đứa nào lấy nhằm phải anh có mà chết lên chết xuống, chắc đêm động phòng phải đi viện luôn…(cười)…
– He, he… Dì nói quá, cứ khen con hoài, nếu Dì ở với con một tháng con đảm bảo Dì đi viện ngay… ha, ha… Đi viện khám bầu ý…
– Đồ điên… Tôi đặt vòng rồi anh à… Sinh cái Hà xong là Dì khóa luôn từ đó đến giờ. Mà sao anh có ý tưởng điên thế nhở… tôi là Dì ruột anh đó… (cười)…
Mặt Dì đỏ như gấc sau câu nói đó, rồi bữa cơm xong xuôi trong không khí vui vẻ chan hòa… Em đứng dậy dọn mâm chén cùng Dì, Dì rửa chén em đi vào phòng ngủ vẫn không quên dặn:
– Lát rửa chén xong vào đây Bờm bóp chân mí đấm lưng đền cho…
– Thôi, Dì sợ anh rồi, ở ngoài coi Ti vi cho nó lành…
Nói thì nói thế, rửa bát chén xong thấy Dì cầm bộ quần áo ngủ đi vào phòng em, chẳng nói chẳng rằng thấy Dì vào phòng vệ sinh của em tắm rửa thay đồ. Lại là bộ quần áo lụa đen hôm trước, Dì bước ra khỏi phòng vệ sinh trong bộ dạng rất rạng rỡ, da đã trắng còn mặc đồ đen ngắn cũn cỡn nhìn là nứng cặc luôn rồi chứ chưa cần kích thích. Vừa bò lên giường Dì vừa nói:
– Ga nệm thơm tho rồi nhá, khiếp đời, thanh niên gì ở bẩn như quỷ, ga nệm hôi hám mà không chịu giặt.
– Vậy mà Dì cứ chen vào… he, he…
Vừa nói em vừa chả chớt kéo tay Dì làm Dì đổ ập lên người em. Dì giãy lên:
– Thôi nhá, không làm gì đâu nhá. Dì ngủ một giấc chứ hôm qua ngủ không đủ nay mệt quá. Với lại đang thốn thấy mồ, thốn tận tử cung luôn…
– Dì cứ đùa, coi phim cháu thấy một đứa con gái mà ba bốn thằng đàn ông chơi một lúc có sao đâu.
– Điên à… bọn đó là vì tiền, mỗi lần thế về nhà có mà ốm cả tháng. Không làm gì đâu nhá, để cho Dì ngủ một giấc, lúc khác Dì chiều, nói thật là Dì đang thốn. Chym con vừa to vừa dài, chưa bao giờ Dì bị như thế nên thốn lắm, cả đau nữa…
Dì ngồi dậy búi tóc, em chả chớt kéo tay Dì xuống và nói:
– Ai ăn thịt Dì đâu, Dì nằm xuống đây tâm sự một lát rồi ngủ…
Em đưa gối cho Dì gối đầu, không quên để cánh tay vòng qua gáy Dì, kéo Dì nằm nghiêng về phía em. Lúc này hai Dì cháu giáp mặt phả hơi thở nóng ấm vào mặt nhau, em hỏi nhỏ:
– Chú với Dì có khi một năm ngủ mí nhau được vài lần chứ mấy nhở…
– Ngủ với chú mày Dì chả có hứng, chưa đi chợ đã hết tiền. Lao vào người ta hùng hục như hổ đói, bập vài phát là ra rồi lăn ra ngủ…
– Thế Dì có bồ bịch gì không? Nhin hoài vậy có mà chết thèm à…
– Dì chả thiết, lo tiền cho chị mày ăn học đã vã mồ hôi, hơi đâu mà thèm.
Em chu miệng hôn Dì thì bị Dì lấy tay đẩy miệng ra:
– Này này, lại không đàng hoàng rồi, đã nói là lúc khác – Dì nói trong hơi thở hổn hển.
– Thì cháu đàng hoàng mà, chỉ hôn Dì thôi…
– Đàng hoàng mà leo lên bụng Dì ruột địt cho Dì chết đi sống lại. Đồ quỷ…
– Thì giờ cháu chỉ nói chuyện mí hôn Dì thôi, không leo lên bụng nữa.
– Mày hôn Dì rồi lỡ mày hứng lên rồi đè Dì ra thì sao? Ai đảm bảo được là mày không leo lên bụng Dì…
– Hứng là tại Dì chứ không phải tại con đâu nghen, yên tâm đi, con không làm gì đâu.
Dì không nói gì chỉ lật người nằm ngửa gác chân qua bụng em, Dì lấy cái mền mỏng tấp ngang bụng, rồi vắt tay lên trán nhắm mắt, chỉ vài phút đã thấy Dì ngáy pho pho, sao mà dễ ngủ thật, giống mẹ em y chang luôn. Dù con lợn lòng thôi thúc, con cặc đã nứng căng nhưng em không nỡ quấy rầy Dì nữa. Em nhấc chân Dì bỏ ra khỏi người, xoay mình nằm sấp cố dỗ dành giấc ngủ rồi cũng thiếp đi một giấc dài tới 14: 00 mới dậy, thấy Dì vẫn ngủ say, em nhẹ nhàng dậy qua nhà chú Uy…