Đôi bạn cùng tiến
Chương 35
Hùng cho xe vào garage rồi đi thẳng lên tầng 3, mở cửa một phòng karaoke bước vào. Trong phòng là Hiền, Duy và… bố Duy.
– Bây giờ tôi nói ngắn gọn, chuyện xảy ra với người của anh cả tôi không cần nhắc lại. Thằng bé này phải đi khỏi thành phố này, hoặc cả nhà ông phải đi luôn. Ông làm sao thì làm.
– Dạ… anh bớt giận. Con dại cái mang. Để em về bàn lại với gia đình và có hướng giải quyết, anh bớt giận.
– Được rồi. Tôi không cần nhắc lại nhé.
– Dạ dạ…
– Về đi.
Bố con Duy cun cút cúi đầu ra về. Chỉ con Hiền. Một thằng thanh niên xách vào đưa cho Hùng cái chai thủy tinh. Hùng mở nắp chai rớt thứ nước trong chai xuống cái ghế đệm Hiền đang ngồi. Hiền giật nãy đứng dậy, mặt bạc toát.
Chỗ ghế Hiền vừa ngồi sủi bọt, quéo lên, bóc khói, từng vết rách lan dần ra, khoét sâu. Là axit.
– Tuần sau mày sẽ có quyết định chuyển trường lên điểm trường miền núi Lâm Hóa. Đi hay không là việc của mày, nhưng tuần sau nếu tao còn thấy mày ở quanh đây, thì mặt mày sẽ như cái ghế này. Nhớ chưa?
– Dạ… hic…
– Cút…
– Dạ…
… Bạn đang đọc truyện Đôi bạn cùng tiến tại nguồn: http://truyen3x.xyz/doi-ban-cung-tien/
Gần 6h chiều Lan mới tỉnh dậy. Điện trong phòng đã bật sáng, Sơn đang ngồi xem những cuốn vở của Lan.
– Thầy… à anh. Em ngủ lâu chưa ạ?
– Em ngủ được khoảng 3 tiếng rồi.
Sơn nhẹ nhàng bước đến, đặt tay lên trán Lan. Anh mỉm cười khi thấy Lan không bị nóng nữa.
– Thế… anh ngồi đây nãy giờ à?
– Ừm. Bây giờ dậy rửa mặt để ăn tối nhé.
Sơn lại mỉm cười trìu mến, nụ cười làm trái tim Lan tan chảy.
Lan vươn vai định đứng dậy thì phát hiện ra trên người mình là bộ quần áo khác. Cô bé thảng thốt.
– Anh… anh ơi… Áo em…
– À. Lúc nãy em vào nhà vệ sinh ướt hết, anh… thay cho em đấy. Anh xin lỗi, nhưng anh sợ em bị cảm vì ướt.
– Vâng… hic. Vậy… lúc nãy em… làm sao ạ?
– Em không nhớ gì à?
– Hic. Em… chỉ nhớ em nóng quá, em vào… tắm ạ.
– Ừ, em tắm rồi em ngủ luôn trong ấy. May anh phát hiện ra, không là em cảm lạnh rồi.
– Vâng… Em xin lỗi ạ!
– Không sao đâu. Em đi rửa mặt đi, vào mình ăn tối.
Lan vừa đi vừa nhìn lui với ánh mắt hơi hoang mang.
Sau khi đánh răng, rửa mặt, Lan kéo quần đùi ngồi xuống thì phát hiện mình không mặc quần lót. Cô bé kéo áo ra, không mặc áo ngực. Thực ra là lúc tìm áo quần Sơn cũng có lấy áo quần lót ra, nhưng vì chiêm ngưỡng cơ thể Lan quá non tơ, quá đẹp, lại là người mình yêu. Sơn sợ rằng nếu mang đồ lót cho Lan thì anh sẽ không kiềm chế được. Sợ rằng nếu chạm vào sẽ có lỗi với tình yêu, nên anh quyết định cất đi.
Trời, vậy là lúc anh thay cho mình anh thấy hết sao. Xấu hổ quá. Lan ngồi đái mà nhắm mặt, đỏ mặt vì xấu hổ. Cô bé ngần ngừ không dám quay vào vì sợ gặp Sơn. Nhưng rồi cũng phải vào. Lan đi thật nhanh, mặt cúi xuống tránh ánh mắt của Sơn.
– Em sao vậy?
– Em… không sao ạ.
– Anh có mua đồ ăn đây rồi, nhưng nếu em muốn ra ngoài ăn thì anh đưa đi.
– Dạ thôi, ăn đây cũng được ạ. Anh… ơi!
– Sao vậy em?
Sơn vừa soạn đồ ăn ra bàn, vừa hỏi, không ngẩng mặt lên.
– Lúc nãy… Anh… Thay… Đồ cho… Em… Là…
Sơn lại mỉm cười rồi từ từ đứng dậy, hai tay anh nắm hai vai Lan.
– Ừ. Anh thấy hết, em định hỏi vậy phải không?
Lan cắn môi vì ngượng, cô bé cứ nhìn xuống sàn nhà. Sơn nhẹ nhàng ôm người yêu vào lòng, bàn tay to của anh xoa lên lưng Lan.
– Em yên tâm, anh không làm gì cả đâu. Anh yêu em mà.
Anh đặt lên trán Lan một nụ hôn nhẹ, hơi ấm từ anh tỏa ra làm Lan thấy khá hơn, cô bé dụi đầu vào ngực anh.
– Em… hư quá phải không anh? Chuyện lúc chiều…
– Em đừng nói nữa, anh biết cả rồi, là bọn em bị hại, may mà anh tới kịp. Mình không nhắc chuyện này nữa nhé.
– Dạ… Em cảm ơn anh!
– Cảm ơn cái gì?
– Cảm ơn anh vì đã cứu em. Cảm ơn anh… vì đã yêu em!
– Vậy thì anh cũng phải cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh! Anh yêu em!
Sơn kéo cổ Lan lên, hôn nhẹ vào môi. Lần này Lan không ngại như trước nữa, cô bé cũng mớm môi, mút lại bờ môi của anh.
– Nào, ăn kẻo đói nhé cô bé.
– Vâng. Nhưng không được gọi em là cô bé, hứ…
– Ừ. Hihi.
Hai người ăn uống cười nói vui vẻ. Họ còn bón thức ăn cho nhau.
Họ ăn uống, nói cười vui vẻ cho tới khi Sơn nhìn đồng hồ thì hơn 7h tối.
– Thi xong rồi, mai là cuối tuần, em ngủ sớm đi nhé. Hôm nay quá nhiều chuyện rồi. Anh về nhé.
– Vâng ạ.
Tự nhiên nghe Sơn nói vậy, Lan buột miệng vâng nhưng trong lòng cảm thấy hụt hẫng, buồn lạ thường.
Cô bé theo chân Sơn đi ra cửa.
– Em khóa cửa cẩn thận và ngủ ngon nhé, anh về đây!
– Vâ… n… g.
Nghe Lan nói như nghẹn ở cổ, Sơn quay lại thì thấy mắt cô bé ầng ậc nước, mặt buồn xo, cúi gằm xuống. Sơn bước lại gần.
– Em sao vậy?
– Em… sợ… huhu.
Như vừa được mở khóa, nước mắt của Lan trào ra, từng tiếng nấc to dần, rồi âm thanh huhu phát ra như đứa trẻ vừa bị dọa ma. Không sợ sao được. Mới lúc chiều suýt nữa bị hiếp, bị những kẻ xấu xa cho uống thuốc đến nỗi không kiểm soát được bản thân. Mới được vui bên người yêu một chút thì anh lại về. Lan cảm thấy nếu đêm nay ở một mình chắc ma quỷ sẽ ăn thịt mình mất.
Sơn hoảng hốt thực sự.
– Thôi nào, anh đây, anh yêu em mà.
– Huhu, em… Hức… em… sợ.
– Được rồi, anh vào chơi với em một lát nữa nhé. Vào nhà nào.
– Hức… Huhu… không… em… em sợ… ở một mình. Huhu.
– Anh yêu mà, cứ vào nhà đã. Ngoan nào.
Sơn thực sự bối rối, nhưng anh vẫn ân cần dỗ dành và dìu Lan vào nhà, Lan vẫn chưa thôi khóc.
– Anh… Anh… ở lại… với… hức… em… hức… Được không?
– Được… Được rồi, em nín đi, anh ra khóa cổng nhé.
Nghe câu dỗ dành, Lan khóc nhỏ hơn. Sơn đứng dậy lấy chìa khóa ra khóa cổng rồi quay vào nhanh với Lan. Sơn yêu Lan, nhưng Sơn luôn giữ khoảng cách vì Lan còn nhỏ, Sơn sợ mang lại điều tiếng không tốt ảnh hưởng tới việc học của em. Nhưng lúc này em cần Sơn, anh không thể bỏ về được.
Sơn ngồi xuống cạnh giường, ôm lấy đôi vai gầy bé nhỏ của Lan, anh xoa nhẹ. Cô bé đã nín khóc nhưng vẫn còn những tiếng nấc.
– Ngoan nào. Có anh đây rồi, đừng sợ gì nữa. Giờ em nằm xuống ngủ. Anh bỏ màn cho em. Còn anh nằm ở đây, anh không về nữa đâu. Đừng lo nhé.
Sơn chỉ tay xuống sàn nhà. Nơi anh sẽ ngủ. Lan vừa nấc vừa gật đầu. Cô bé nhẹ nhàng nằm xuống theo sự sắp đặt của Sơn. Anh lại ân cần sửa gối cho cô, rồi nhém từng góc màn cẩn thận. Sau đó anh lấy một cái gối, một cái chăn mỏng trải ra sàn nhà, tắt điện và nằm xuống.
Tất nhiên là anh không ngủ, anh suy nghĩ điều gì đó. Anh lắng nghe hơi thở của Lan. Từng tiếng nấc nhỏ dần, từng hơi thở nhẹ dần. Lúc anh tưởng Lan đã ngủ thì anh nghe tiếng sụt sịt. Lắng nghe thêm chút nữa, anh đứng dậy bật điện.
– Em sao vậy?
– Huhu, em… sợ… Đừng… đừng… để em nằm một mình.
– Được rồi, anh đây. Em ngoan nào, có anh rồi không sợ gì nhé.
Sơn vén màn chui vào, nhưng anh không nằm, anh ngồi bên cạnh, vòng một tay ra xoa lưng Lan, tay kia nắm 2 bàn tay nhỏ của Lan vào trong.
Thấy Lan vẫn không thôi sụt sịt, Sơn cúi đầu xuống hôn lên môi. Cách này thì Lan không khóc được nữa, môi họ tìm đến nhau. Ban đầu là những cái mút nhẹ mơn trớn nhau, rồi thì Lan há miệng, lưỡi của Sơn lùa vào trong, quấn lấy nhau.
Hai đầu lưỡi liên tục quyện nhau, nước bọt ào ạt tiết ra. Hoàn cảnh và tinh thần không cho Sơn dừng lại. Anh hạ người nằm xuống bên cạnh Lan, từng cái hôn càng mãnh liệt hơn. Bàn tay anh đi từ lưng xuống bờ mông tròn chưa đủ lớn của cô bé. Vừa chạm vào mông, anh như nhớ ra điều gì đó, anh dừng lại.
– Cho anh nhé?
– Vâng.
Tiếng vẫn rất nhỏ trong cổ họng của Lan đủ đánh thức người đàn ông mãnh liệt dưới quần của anh. Từng cúc áo của Lan bật mở, rồi cởi hết cả quần. Lúc nãy Lan vẫn chưa mặc đồ lót nên mọi thứ rất dễ. Cô bé thẹn thùng nhắm mắt, nuốt trọng từng cú đá lưỡi của Sơn.
Phút chốc cô đã trần truồng nằm gọn trong vòng tay anh. Họ vẫn không ngừng hôn nhau, từng cú táp mạnh bạo hơn, Sơn như nuốt lấy môi của người yêu. Bàn tay to của anh vần từng bên mông của cô bé.
Lan cảm thấy một cảm giác hạnh phúc vô bờ bến. Đây rồi, không phải Vy, không phải anh Phong, không phải cô Hiền mà chỉ có Sơn mới mang đến cho cô bé cảm giác ấy. Vừa là được yêu thương, hạnh phúc, vừa được sung sướng đúng nghĩa.
Bàn tay Sơn chậm rãi đi vào giữa khe mông, nó dừng lại trên lỗ đít bé xíu ẩm ướt, rồi đi tiếp tới mép lồn phía dưới đã nhẫy nhẫy nước. Sơn dừng lại đó.
– Em có sợ không? Em có thực sự muốn không?
– Nếu anh không chê em hư hỏng thì em chấp nhận. Em muốn dành cho anh.
– Không đâu, anh yêu em mà. Cảm ơn em đã tin tưởng anh. Anh làm nhé.
Lan không trả lời mà dúi đầu vào cổ Sơn, hít mùi mồ hôi của anh.
Sơn mở cúc quần, kéo xuống đầu gối. Anh nắm lấy con cu đã cương cứng của mình, anh lưỡng lự. Rồi anh ép sát vào cái mu lồn be bé và những sợi lông mịn của Lan. Hai thứ chạm nhau, Lan hơi nhót mông vì cảm giác này. Dù đã nắm của anh Phong. Đã bú liếm với Vy, nhưng đây là lần đầu cái ấy của con trai chạm vào háng mình.
– Anh vào nhé?
Lan không nói gì, Sơn nâng môi Lan lên, lùa lưỡi mình vào trong. Ở dưới, anh gác chân Lan lên đùi mình, rà con cu vào khe lồn nóng ấm. Quả thật nó rất bé so với cặc Sơn. Nhưng khoảnh khắc do dự qua rồi, giờ đứng trước cổng thiên đường, không ai dừng lại được.
Miệng vẫn liên tục mút lưỡi Lan, sau vài cú nhấp nhẹ, Sơn ghì đầu Lan rồi thúc một cái thật mạnh. Con cặc to bự của Sơn đi qua cái khe hẹp xanh non kia.
Lan định ré lên vì đau, nhưng miệng cô đang bị Sơn ngậm, cô cắn luôn vào môi Sơn.
Là người kinh nghiệm, Sơn nén đau, anh giữ yên mọi thứ, tay anh xoa nhẹ lên mông Lan, vừa xoa vừa bóp.
Hai người im lặng, mọi thứ như dừng lại trong khoảnh khắc ấy. Cơn đau giảm dần, chiếm lấy nó là cảm giác khoan khoái, sung sướng của hai người yêu nhau lần đầu được hòa chung thể xác.
Đêm ấy trôi qua rất dài…