Đời học sinh - Quyển 1
Chương 29
Tôi với nó đi đến chợ ĐK để tìm mua quà bởi vì chợ này rất lớn, có đủ tất cả các loại mặt hàng, tôi cũng chỉ nghe nói thôi chứ chưa đến bao giờ. Lần đầu tiên đến đây mới thấy nó tấp nập cỡ nào, Tết mà đến chợ này chơi thì vui phải biết, ngày thường cũng đông đến thế cơ mà.
Sau một hồi lựa quà ở quầy thú nhồi bông, cuối cùng nó cũng lựa được con mèo kitty mà nó cho là món quà phụ hợp với em Mai nhất.
– “Thằng này trông thế mà cũng tinh ý thật”
Mới nghĩ bụngkhen nó mấy câu mà nó đã giở chứng:
– Ê! Qua quầy mĩ phẩm mày ơi!
– Làm gì?
– Mua chai lăn nách tặng kèm, còn mày cũng mua hộp kẹo thơm miệng đi!
– Thằng bệnh hoạn này! – Tôi xông đến cốc cho nó mấy cái lên đầu mới chịu thôi giỡn.
Đang đi dạo trong chợ để giết thời gian thì bỗng chuông điện thoại tôi réo lên ầm ĩ. Đó là số của Hoàng Mai.
– À… lố… Phong đây!
– Ư… Tối nay Phong khỏi về đón Mai nhé, để Mai tự đi taxi lên được rồi.
– Ủa sao vậy? Để phong đưa lên cho tiện.
– Thôi, Mai còn phải ghé tiệm bánh lấy bánh kem nữa, mất thời gian lắm, vả lại… – Em trầm giọng.
– Vả lại sao?
– Phong chưa là gì với Mai hết mà, đưa Mai đi như thế người ta hiểu lầm đấy. – Giọng em hơi buồn.
– Ừ… ừ, đành vậy! – Tôi bối rối.
– Hì, thôi bye Phong, tối gặp lại nha!
– Ừ, bye!
Kỳ lạ quá! Đột nhiên trong lòng tôi lúc đó lại dấy lên cảm giác bồn chốn khó tả làm tôi không thểnào cười được. Có lẽ do tiếp xúc với em trong thời gian qua khiến tôi phần nào cũng có một chút tình cảm đối với em rồi, giờ nghe em nói thế tôi cũng buồn lắm.
“ Phong chưa là gì với Mai hết mà… ”
– Ê, Bị hớp hồn hả mạy? – Thằng Toàn đập vai tôi.
– Ơ không, nhỏ Mai gọi tao khỏi đến đón, sợ bị hiểu nhầm!
– Hề hề! Thế thì mày an tâm rồi, nhỏ cũng biết điều đấy chứ!
– Thôi dẹp mày đi!
Bổng thằng Toàn thay đổi sắc mặt, chỉ tay về hướng quầy bán quần áo tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Ê, ê, có phải em Lanna với nhỏ Lam Ngọc hông mạy!
Nhìn theo hướng tay nó chỉ, tôi không khỏi sững sờ khi nhìn thấy trước mắt tôi chính là Lan đang loay hoay chọn đồ cũng với nhỏ Ngọc. Hôm nay nàng mặc áo voan trắng, khoác ngoài một bộ áo khoác vest ngắn tay với bộ juyp đen ngắn khoe chân dài nõn nà trông quyến rũ, quý phái lạ lùng. Nhìn nàng cứ như một thiếu nữ phương Tây thực thụ vậy, dám mái tóc em màu vàng nữa thì chẳng ai nhận ra em là người việt đâu, thật!
– “Lan úi” – Tôi hét to gọi Lan.
Nghe tiếng gọi của tôi, nàng tròn xoe mắt, nhíu mày nhìn dáo dác xung quanh. Thoáng ngạcnhiên khi nhìn thấy tôi nhưng nàng cũng vẫy tay mỉm cười.
– Ê, mày kêu ai là Lan vậy? Bộ mới quen thêm em nào nữa hả? – Thằng Toàn thắc mắc.
– “Chết thật, trước giờ tụi nó chỉ gọi nàng là Lanna chứ có gọi là Lan như mình bao giờ đâu, bây giờ lỡ dại miệng gọi tên nàng rồi”
– Ờ thì tao gọi tên Lanna đó, mà tao đọc lướt nhanh quá nên mày chỉ nghe Lan thôi! – Tôi gãi đầu, ấp úng đáp.
Ấy thế mà nó tin thật. Biết nó mù anh văn nên tôi lôi vài cách đọc từ vựng ra là nó thoái lui ngay, không hỏi tiếp nữa.
Vừa đến nơi chưa kịp hỏi han gì đã bị nàng lôi xềnh xệch ra chỗ khác thanh toán.
– Ứ… Phong đểu! Gọi tên ở nhà của Lan trước mặt người khác làm gì? Xấu hổ chết! – Nàng phụng phịu.
– Hic, Phong không biết, lỡ dại mồm thôi! – Tôi cười trừ.
Khẽ cốc đầu tôi nàng lại mắng.
– Sau này có mặt bạn bè thì gọi Lan là Lanna nha! Gọi tên kia kì lắm!
– Ừ… ừ biết rồi!
Vừa lúc đó hai ông bà ông vãi lại xen vào.
– Ê! Trước mặt tụi tui mà kéo nhau ra chỗ khác tâm sự sao – Thằng Toàn nhíu mày.
– Hì, dặn dò Phong mua tý đồ thôi mà! – Nàng tinh nghịch.
– Ơ, chẳng phải mình mua đồ xong rồi sao? – Nhỏ Ngọc ngạc nhiên.
– Hề… Đồ này Phong mới biết chỗ mua! – Nàng lè lưỡi bịa chuyện.
Đến lượt thằngToàn kéo xềnh xệch tôi ra chỗ khác tra khảo.
– Ê nhỏ Lan nhờ mày mua gì thế, nước hoa?
– Không.
– Kẹo thơm miệng?
– Càng không!
– Chẳng lẽ…
– Chẳng lẽ gì?
– Lăn nách…
– Nách cái đầu mày nghĩ bậy – Tôi điên tiết cốc nó phát rõ đau.
– Chứ gì? – Nó suýt xoa quả đầu.
– Chỉ là trò chuyện bình thường thôi!
– Tao cứ tưởng phương Tây nó phóng khoáng hơn chứ!
– Phóng, phóng bố mày chứ phóng – Tôi lăm le cái cốc trước mặt nó.
– Thôi nà ohai ông, ở chốn công cộng mà! – Nhỏ Ngọc khoang tay trước ngực tỏ vẻ không hài lòng.
– Ờ hề hề, thôi qua chuyện khác đi, hai bà vào đây làm gì! – Toàn phỡn tinh ý lái chủ đề.
– Thì mua quà cho Hoàng Mai, hôm nay sinh nhật bạn ấy mà! – Nhỏ ngọc nhún vai.
– Ơ… Thế ra Hoàng Mai cũng mời hai bạn nữa hả! Tụi này cũng đi mua quà nè! – Tôi ngạc nhiên.
– Thế hai ngườiđã mua quà chưa, rồi thì mình ra chỗ hẹn luôn! – Lan khẽ nghiêng mái đầu.
– Tụi này mua rồi, thôi ra chỗ hẹn đi, 5h45 rồi còn gì!
– Ừ, đi thôi! Mình cũng mệt lắm rồi! – Nàng cười tươi rói.
Khi đến điểm hẹn ở quán karaoke Q, Thì mọi người đã có mặt đông đủ cả, từ Khanh khờ, Kiều ẹo, Nhi lùn, ngạc nhiên nhất là có cả nhỏ Phương nữa. Nhưng đều đáng ghét nhất là Mai lại mời nhỏ Tiên vượn đến. Tôi vốn không ưa nhỏ này chút nào, con gái gì đâu mà lỗ mãng, ăn nói sỗ sàng phát ớn, nghe là chạy mặt liền.
Cả đám cùng nhau vào phòng karaoke, ngồi tán dốc để qua thời gian.
– [Hi, lại gặp Phong rồi… ] – Nhỏ Phương ngồi cạnh tôi mỉm cười rạng rỡ.
– Hề, Phương được mời lúc nào mà không nói cho Phong biết thế?
– [Mời từ lúc thứ 2 rồi mà Phương sợ công việc không cho phép nên không dám hứa! ]
– Sặc, côngviệc gì ghê thế? Đàm phán vì hòa bình thế giới chăng? – Tôi trêu đểu.
– [Đồ đángghét] – Vừa nhận được cuốn sổ là tôi cũng vừa nhận luôn cú giẫm chân thần thánh của Ngọc Phương.
– Au… da, trêu tý thôi mà, tàn phế rồi nè! – Tôi suýt xoa bàn giò đang bị chấn thương loại nặng.
– [Cho chừa, cứ chọc người ta mãi] – Nhỏ phụng phịu lườm tôi.
– Hic, trêu tý cho vui mà! Thế Phương bận công việc gì?
– [Phân loạisách mới nhập, phân tích từng loại sách, ghi chép vào sổ tay! ]
– Hí… khặc… khặc… oái… – tôi suýt phát cười vì công việc “hệ trọng” của nhỏ Phương nhưng phải hoảng hồndịch sang một bên né cú giẫm tóe lửa của nhỏ.
– [Không chơivới phong luôn! ] – Nhỏ tức tối quay đi.
Chết thật, Nhỏ Phương dễ giận quá đi mất, mới chọc có mấy câu mà đã nổi cáu lên rồi, làm tôi năn nỉ gần mười mấy phút đồng hồ muốn rụng cả lưỡi luôn. Mà quả thật công việc của nhỏ làm tôi buồn cười thật mà, tưởng việc hệ trọng gì chứ, ai ngờ những việc lẻ tẻ đó thì lúc nào làm chả được. Báo hại tôi mém tàn phế chân còn lại rồi.
– … Ọc… đồ háo sắc – Vừa địa hàng Lan không được bao lâu lại bị thó cổ ngay tại trận.
– Au… da, đau quá, đánh gì mà kinh hồn vậy! – Tôi suýt xoa quả bụng vì vừa nàng bị tọng mộtphát đau điếng.
– Hứ, nhìnlén, cái tật không bỏ! – Nàng nguýt dài.
– Ặc… Đâu có, Phong nhìn bâng quơ thôi, trúng ai rán chịu chứ! – Tôi chối đây đẩy.
– Thế có thử không? – Nàng lườm tôi.
– Thử gì? – Tôi giật bắn.
– Thử xem Phong có nói dối không ấy mà.
– Thử thì thử chứ sợ gì! – Tôi chấp nhận ngay chứ dù gì tôi cũng chì lắm à, diễn xuất cũng kha khá đấy.
Thế nhưng, cứtưởng nàng sẽ hỏi tôi mấy câu bình thường thôi vậy mà nàng bỗng dưng chộp lấy mặt tôi, dí sát vào mặt nàng, tươi cười hỏi:
– Nói đi, Phong có nhìn lén hay không?
Sặc, thật… Hỏi gì kiểu như thế chứ, bình thường tôi đã không dám nhìn thẳng mặt nàng quá 5 giây rồi, giờ đây nàng còn chơi kiểu này nữa ai mà chịu cho thấu. Nhìn cái khuôn mặt thon thon cộng với đôi mắt xanh óng ánh như thế sắc thép còn phải tan chảy nữa là…
– Ahhh, Lan ăn gian… – Tôi ngã ra ghế giãy đành đạch nhằm tìm cứu cánh.
– Làm gì đó, trả lời mau lên! – Lan nhăn mũi cù léc tôi.
– Này hai người làm gì ồn ào thế? – Lam Ngọc nhíu mày.
Ôi cứu cánh của tôi đây rồi, Lam Ngọc ơi, mau đổi chỗ với tôi đi, ngồi đây nữa chắc tôi bị Lan đầy đọa đến chết mất.
– Hề, tụi này đang chơi trò hỏi đáp mà, Phong thua mà không chịu nhận nên là oái oái lên đó! – Lan nói trắng trợn mặt tỉnh bơ.
– Ừm… Nhỏ tiếng thôi, chỗ công cộng đấy! – Nhỏ nhắc nhở xong rồi quay đi bàn chuyện với Nhi Lùntiếp.
Ôi, thôi rồicứu cánh duy nhất của tôi, ức… Chết rồi. Tiêu tùng với em Lan rồi.
– Hề hề, Phong đểu nhễ! – Lan lườm tôi cháy mắt.
– Ực… đâu có… – Tôi nuốt khan.
– Đã bảo là không gọi lớn tên của Lan ở chốn công cộng mà!
– Hic… Phong chỉ sơ ý thôi!
– Mà không sao, giờ trả lời câu hỏi lúc nãy đã! Gấp, luôn và ngay đi! – Nàng nhại câu nói của tôi.
– Không trả lời được không?
– Phải trả lời! – Nàng càng áp sát tôi.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng như thế, thì đột nhiên, một bàn tay thon thon, nhỏ nhỏ quen thuộc từ đâu lao vút đến, dán chặt mảnh giấy vào vào trán của em Lan y như cảnh trong mấy bộ phim pháp sư bắt cương thi vậy.
– Ơ, Phương đó hả, làm giật cả mình. – Lan vén mảnh giấy lên, tươi cười.
Ồ, thì ra người lúc nãy ra tay diệt trừ cương thi hại người đó là nhỏ Phương hay sao, có lẽ nhỏ thấy tôi bị dồn đến đường cùng nên ra tay tương trợ đây mà.
“Ok luôn! Tiến lên nào Ngọc Phương! ” – Tôi nghĩ thầm hai mắt sáng rỡ.
– [Bạn đừng giỡn quá trớn với bạn Phong như thế] – Lan đọc rầm rầm tờ “bùa” sau khi gỡ nó khỏi trán.
“Yeahhh! Phảiđó, trừng trị cương thì đi, Ngọc Phương vô đối! ”
– Oa… Thì ra bạn giao tiếp được hả! – Em Lan mắt sáng rỡ.
Gật.
– Bạn giao tiếp bằng cách viết giấy này à?
Gật – Nhỏ Phương vẫn gật đầu mặc dù ngơ ngác chưa biết gì.
– Trùi ui, nói chuyện với mình đi, mình ngưỡng mộ bạn học giỏi từ lâu lắm rồi đó, mà tưởngbạn không giao tiếp được cơ – rồi em lườm tôi cháy mắt – Phong sít ra tý đểmình trao đổi bài vở với Ngọc Phương nào.
Rồi thế là xong, mặc dù nhờ có Ngọc Phương mà tôi khỏi phải bị Lan tra khảo nữa, những thay vào đó, tôi lại lâm vào tình cảnh bi đác hơn nhiều. Do muốn trao đổi bài vở với Ngọc Phương nên Lan đã đẩy tôi ra rìa, cho ngồi cạnh với nhỏ Lam Ngọc, mà các bạn biết tính nhỏ này rồi đấy.
– Phong đấy hả? Quậy phá là 15 điểm hạnh kiểm nhá! – Nhỏ lườm tôi tóe lửa, hàn khí tỏa ra đầy mình.
– Ực… giờ này đâu phải là giờ học đâu, nên trừ thế đâu có hợp lí lắm nhỉ? – Tôi nuốt khan chống chế.
– Tôi có phải là lớp trưởng không? – Nhỏ buông một câu sắc lẻm đầy băng giá.
– Phải… phải! – Tôi lắp bắp.
– Hợp lí chưa?
– Hợp… – Tôi trả lời ngay đơ, không kháng cự.
Và thế là Lan vẫn vô tư cười nói với nhỏ Phương. Còn tôi thì ngồi ngày đơ như khúc củi kế bên nhỏ lớp trưởng. Tưởng như tôi mà động đậy chút nào là lên bàn thờ ngồi ngay vậy. Ai nói tôi sướng đâu?