Đời học sinh - Quyển 1

Chương 36



Phần 36

Né được lưỡi dao sắc bén, tôi thó lấy cổ tay của nó mà bẻ quặp xuống, đá văng con dao đi chỗ khác.

– Đã đến lúc kết thúc rồi nhỉ… – Mắt tôi long lên sòng sọc lườm nó.

Kinh hãi vì cái lườm lạnh băng của tôi, nó vùng vẫy nhằm thoát khỏi gọng kiềm của tôi lúc này đang kẹp chặt lấy nó.

“Trả giá cho những gì mày đã làm đi”

Gạt phắng hai tay của nó ra, tôi dụng bài ‘thập bát triệt thủ quyền” mà đánh, mà đấm, mà xỉa, mà chấn vào mọi ngóc ngách trên mình nó…

Nhiều năm qua tôi đã tập đến nhuẫn nhuyễn bài này lên mộc nhân với hy vọng một ngày nào đó tôi có thể đánh đủ tất cả các quyền pháp vào một con người bằng xương bằng thịt, và giờ đây giấc mơ đó đã thành sự thật. Những đòn đánh trọng điểm vào các điểm yếu như bụng dưới, chấn thủy, hai bên nách và cả yết hầu được tôi vận dụng luân phiên, chiêu xuất tùy tâm mà không cần phải suy nghĩ…

– “Mười, mười một, mười hai, mười ba, mười bốn… ”

– Chuẩn bị lĩnh thức cuối cùng đi…

– “Mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười… “

Thế nhưng, khi tôi vừa thu quyền về, vận sức tung thức cuối cùng thì nó đã khụy xuống đất, gục ngã trước mặt tôi mà không kịp thốt lên một lời nào…

– Mày đứng lên cho tao, còn chưa xong đâu… – Tôi điên tiết xách cổ áo nó dậy.

– Thôi Phong, đủ rồi, đừng đánh nữa hắn sẽ chết thật đấy… – Nhỏ Ngọc hốt hoảng níu tay tôi lại.

– Không được… Nó phải trả giá cho tất cả… – Tôi gạt tay nhỏ Ngọc ra.

– Dừng lại đi, đủ rồi Phong… – Hoàng Mai mếu máo ghì lấy tay tôi.

– Tránh ra đi Mai, Phong đang trả thù cho Mai đó…

– Không… Phong không sao là quá đủ với Mai rồi… – Em ôm chằm lấy tôi nước mắt giàn giụa.

Cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của Hoàng Mai, cơn tức trong tôi đột nhiên tan biến hết. Giờ đây, tôi mới nhận thức được sự việc xung quanh một cách khách quan nhất. Tên Vũ bây giờ đã nằm sõng soài dưới đất, chẳng hơn kém gì hai người kia. Còn tôi, sau khi mọi sự việc qua đi, tôi mới cảm giác được toàn thân tôi ê ẩm đến mức nào, dường như không có chỗ nào trên người tôi là không đau cả, nhất là vùng bụng, chắc có lẽ là do dư âm từ đòn đánh của hai tên hắc bạch, đau vô cùng, đau không thể tả.

Thông thường thì khi đánh nhau, tôi thường gồng khí lực lên để giảm thiểu sát thương từ đòn đánh, nói là khí lực, nội lực, kình lực gì chứ thực chất chỉ là sức mạnh từ cơ và gân mà thôi, không như trong mấy bộ phim kiếm hiệp đồn đại đâu, phàm là người học võ lâu năm đều có cơ và gân chắc hơn người bình thường do đã có trải qua luyện tập gian khổ. Nói cách khác thì sức chịu đựng từ những đòn đánh của tôi có phần dai dẵng hơn người bình thường một tí, cũng không dám nói là cao siêu như Chân Tử Đơn hay Lý Tiểu Long nhưng cũng đủ giúp tôi trụ vững qua những đòn sát chiêu mà người thường đã có thể bị hạ gục.

– Tôi ra ngoài gọi mọi người tới nhé, chắc họ cũng đang lo lắm! – Nhỏ Ngọc tinh ý.

Tôi và Mai gật đầu, nhưng cũng thầm cảm ơn nhỏ đã ra tay cứu giúp. Giờ tôi mới để ý thấy, nhỏ cũng bị thương chẳng kém gì tôi nhất là vai trái của nhỏ có lẽ đã bị trật do lĩnh cước lúc nãy nên vừa đi nhỏ vừa ôm vai trông đến tội, có lẽ lúc nào đó tôi sẽ phải đền đáp nhỏ thôi…

Dìu em đến một băng ghế gần đó, tôi khẽ vén những lọn tóc mây đang dính lấy khuôn mặt thon nhỏ của em mà nhẹ giọng:

– Mai có thấy chỗ nào không ổn không?

– Không sao đâu… Nên lo cho Phong đi… – Mai rút trong túi xách một chiếc khăn chặm vào mặt tôi nghe đến đau rát.

– Au… sao mà đau thế…

– Bị thương trên mặt mà không biết sao?

– Bị thương?

– Lúc tên Vũ đâm dao vào Phong đấy, Mai thấy xót lắm…

Thảo nào, lúc nó sấn con dao vào tôi, thì tôi đã cảm thấy hơi kim loại lạnh cả da mặt rồi, tưởng không sao ai ngờ lại bị khứa đến nổi còn không nhận ra được.

– À… ừ, chắc vết thương không lớn nên không thấy đau… – Tôi bắt đầu nhập tâm bối rối.

– Phong đấy, lúc nào cũng lo cho người khác, không biết đến an nguy của mình gì cả… – Em lau vết thương cho tôi mà hai mặt đỏ hoe.

– Mai cũng vậy mà, sao chỉ có mình Phong… – Tôi lấy lại chiếc khăn trên tay Hoàng Mai, nhẹ nhàng lau đi những vết máu trên cổ em.

– Um… cảm ơn phong! – Mai cúi mặt, lí nhí.

“… Tôi là bạn trai của Hoàng Mai… ”

Chợt nhớ đến những lời nói mà tôi đã buộc miệng nói ra trước mặt mọi người lúc ở quán karaoke, nếu tôi có thể kìm nén được một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa, đến khi em gọi điện lại cho tôi thì sự việc sẽ không tiến triển đến mức này rồi. Âu cũng là một định mệnh dành cho tôi. Phải… Tôi đã nợ em một câu trả lời mà cả tuần nay lúc nào tôi cũng lảng tránh khi mà Mai bối rối nhắc đến… Khi thì:

– Phong à, chuyện ở vòng đu quay…

– Ôi nhức đầu quá, bài toán này khó ghê, Mai chỉ Phong với…

Hoặc những lúc rảnh rỗi đi chơi công viên:

– Phong đã suy nghĩ chuyện…

– Nè Mai, ra ngoài kia đi, vui lắm!

Không phải là tôi muốn lản tránh viếc đó, sớm muộn gì tôi cũng phải trả lời cho em thôi, chỉ là nếu được em nhắc đến như thế, tôi thực sự không biết mình phải trả lời ra sao… thế nhưng giờ đây, sau bao phong ba, bão táp với bọn thằng Vũ, tôi đã biết câu trả lời của mình là gì rồi… nhất định tôi sẽ phải trả lời câu hỏi đó ngay ngày hôm nay, chính vào lúc này…

– Mai à, từ nay Phong sẽ luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ Mai… – Tôi đặt tay lên vai em, nghiêm nghị.

– Nhưng Phong à, còn mọi người… – Mai ấp úng.

– Mai đã từng nói là chỉ cần một người con trai yêu thương Mai suốt đời phải không?

Khẽ gật.

Hít một hơi thật sâu để tập trung tinh thần, tôi lấy hết cản đảm ra mà âu yếm nhìn Hoàng Mai:

– Vậy… Phong có thể… là người con trai đó, được chứ…

– Phong… Thật sao… – Em rưng rưng.

– Thật… Đây là câu trả lời của Phong, từ nay… hực… – Chưa kịp nói hết câu, em đã ôm lấy tôi mà òa khóc.

– Hức… ghét Phong lắm… Sao để Mai phải đợi lâu như vậy chứ?

– Ừ… Phong xin lỗi, từ này Phong không để Mai phải chờ nữa đâu… – Khẽ hôn lên tóc em, tôi thỏ thẻ.

– Không được nuốt lời đó… hức… – Em sùng sục.

– Rồi, hứa mà…

Hai dòng suy nghĩ đấu tranh lẫn nhau lại xuất hiện trong đầu tôi. Một đằng là vui sướng, hạnh phúc khi tìm được một người con gái yêu thương mình hết lòng. Một đằng lại áy náy, tội tỗi vì đã phụ lòng người một người con gái khác, mà người con gái đó chính người mà tôi yêu thực sự… Nhưng tôi không thể chọn cách nào khác, sự việc đã lên đến đỉnh điểm rồi, tôi không thể nào lại để Hoàng Mai phải bơ vơ một mình được. Định mệnh không có lỗi, chỉ là do con người không biết cách giải quyết tình huống ra sao thôi, cũng như tôi lúc này vậy. Chuyện đã như thế rồi, thôi thì đành phó mặc cho mọi chuyện cứ tiếp diễn vậy…

– Phong à, ngực Phong còn đau hông? – Em xoa tay lên ngực tôi.

– Au… da, còn đau đó, nhè nhẹ thôi… – Tôi nhăn mặt.

– Tiếc quá, Mai hông đem theo dầu… – Em thở dài.

– Nè… Lúc trước khi đến nhà Phong Mai sợ con trai ở trần mà nhỉ? – Tôi ngứa miệng trêu em.

– Hứ, người ta khác, Phong khác… – Em đỏ mặt cùi gằm xuống đất.

– Khác làm sao? – Tôi hỏi dồn.

– Thì… – Em càng ngượng ngùng.

– Sao nào? – Tôi khoái chí.

Thế nhưng em không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi mà thỏ thẻ:

– Thì… Phong là bạn trai của Mai mà nhỉ?

Rồi xong… Đến lượt tôi ngượng lại gấp bội phần, được chính miệng con gái nói như thế thì thằng con trai nào mà không xiêu chứ, nhất là tôi, lâu nay ít khi tiếp xúc với con gái thì xiêu nhanh hơn người thường gấp mấy lần, ôi thôi cái từ bạn trai…

Chương trước Chương tiếp
Loading...