Đời học sinh - Quyển 1

Chương 56



Phần 56

Chạy bán mạng được một quảng khá xa, Lam Ngọc mới từ từ mà giảm ga chạy chậm lại, giờ đây tôi có thể thấy mồ hôi ướt cả lưng áo của nhỏ, nghĩ lại thì lúc thập tử nhấtt sinh nhỏ đều có mặt để cứu mạng tôi, lần này là lần thứ hai rồi, nếu không có Lam Ngọc thì tôi chắc có lẽ đã toi từ cái hồi tên Vũ bắt cóc Hoàng Mai chứ không sống nổi đến bây giờ đâu.

– Cảm ơn bà nha…

– Trách nhiệm của lớp trưởng thôi… Đi mà cảm ơn Hoàng Mai kìa, không có bạn ấy báo cho tôi thì xong ông rồi…

– Ừ, thì cũng nhờ bà ra tay…

– Cũng chỉ là trả ơn lúc trước thôi…

– Ơ… Lúc trước nào…

– Hừm… Ông thật là không nhớ gì sao…

– Không, mà nhớ gì chứ…

– Thôi bỏ qua đi… Đúng là con trai mau quên thật… – Nhỏ lắc đầu khẽ mỉm cười.

– Ờ cái tật mà hề hề… – Tôi cười cầu tài.

– Mà mai mốt đừng có đi đường tắc này nữa, vừa vắng người lại vừa hẹp, bị mai phục là phải!

– Ừ, có cho vàng cũng không dám đi đường này nữa…

– Thiệt là… – Nhỏ thở dài.

Ngồi từ sau xe, những cơn gió mùa thu cứ thổi phấp phới máit óc thơm mát của Lam Ngọc vào tôi, một lần nữa cái hương hoa nhè nhẹ ấy lại len lỏi vào sâu trong tâm trí tôi, một lần nữan ó lại đưa tôi về miền kí ức mà tôi đã lãng quên từ rất lâu… rất xa xăm…

– Bé gấu… – Tôi bất giác gọi lên trong vô thức.

– Hả… có chuyện gì… – Nhỏ giật mình đáp lại.

– Bà có quen ai tên bé gấu không?

– Không… không! Từ… đó giờ tôi chưa biết ai có tên ngộ thế cả… – nhỏ ấp úng đáp.

– Lạ nhỉ… Tự dưng trong đầu tui lại xuất hiện tên đó… – Tôivuốt cằm suy nghĩ.

– Hừm… suốt ngày cứ mơ mơ mộng mộng như ông thì bị thế cũng không phải là lạ…

– Ơ hồi nào, tại mấy bữa nay nó xuất hiện đấy chứ…

Quả thật là vậy mà, cứ mỗi khi tôi nghe được cái hương hoa đó là tôi lại nhớ đến một kí ức đã được chôn vùi từ rất lâu rồi, nhưng không thể nào diễn tả thành lời được.

Khi gần đến trước cổng trường, Lam Ngọc bỗng nhiên thắng gấp làm tôi chúi nhũi vào lưng nhỏ muốn dập cả mũi, còn chưa kịp than phiền thì nhỏ đã trầm giọng lạnh băng như ra lệnh:

– Ông vào trước đi…

– Ơ, bà muốn trốn học hay gì thế?

– Không, ông cứ vào trước đi… Tôi vào sau…

– Gì chứ… Có vào thì cùng vào, sợ gì… – Tôi chưng hững xuống xe, bước đến phía trước.

Thấy tôi trước mặt, nhỏ bất giác lấy cặp che ngực lại mặt đỏ như gấc:

– Ông làm gì thế, quay ra chỗ khác…

– Gì chứ, sao tự nhiên lại đuổi tui, không vào trường đi, sắp đến giờ rồi…

– Tôi đã nói là ông vào trước đi mà…

– Không được… Bà mau vào trường đi, tự dưng bị sao thế… – Tôi bực dọc nắm tay nhỏ lôi đi.

– Đã nói là không mà…

– Vào đi… Bà muốn trốn học hả…

– Không phải…

– Thế thì vào…

– Không…

– Vào…

– Không?

– Nhanh…

– Đi…

– Bặc… – Tôi vuột tay làm nhỏ mất đà rơi chiếc cặp xuống đất.

Phải nói là lúc này đến phiên tôi mặt đỏ như quan công, nóng bừng bừng như lửa đốt, bởi vì giờ đây hàng cúc áo dài của nhỏ đã đứt gần như toàn bộ, viền áo cứ thế mà rớt xuống để lộ ra cả một vùng da thịt trước mặttôi.

– Quay ra sau… – Nhỏ đỏ mặt quát lớn.

– Ơ… Xin… xin lỗi tui không cố ý… – tôi bối rối quay lưng.

– Đã bảo ông cứ vào trước đi mà… – Nhỏ nói giọng rung rungnhư trách móc.

– Xin… lỗi, nhưng nếu tôi vào trước thì bà làm sao mà vào trườngđược chứ…

– Vậy nếu ông ở đây thì tôi vào được chắc…

Thảo nào lúc Lam Ngọc đỡ đòn của lão Trung tôi có nghe một tiếng “xoẹt” như cái gì đó bị rách, không ngờ do vận động quá mạnh, cúc áo dài của nhỏ Ngọc đã bị đứt hết, hèn chi lúc nãy nhỏ chỉ chạy xe bằng một tay và tay con lại để giữ lấy ben áo… Tất cả là lỗi của tôi, nếu tôi bỏ vào trường bây giờ thì chẳng khác nào một tên vô tâm, Lam Ngọc đã cứu mạng tôi mà, bây giờ là lúc tôi phải giúp đỡ lại.

Cố gắng trầm giọng để tỏ vẻ nghiêm nghị, tôi đánh bạo:

– Tui có thể giúp được cho bà đấy…

– Ông nói sao…

– Bà hãy nằm lấy ben áo lại đi…

– Rồi… Ông muốn gì nữa chứ?

Khi tôi quay lại, mặt nhỏ đã đỏ bừng, nhưng lúc này tôi không còn quan tâm đến việc đó nữa, liền khoác tay nhỏ lên vai mình, ép hông thật sát vào hàng cúc áo dài để giữ cố định cho nhỏ…

– Ông đang làm cái gì thế… – Nhỏ quýnh quáng định đẩy tôira.

– Yên đi, không thì cúc áo lại rớt ra nữa đấy… Lúc vào trường bà cứ giả vờ như bị thương rồi được tôi dìu vào là không ai nghi ngờ gì đâu…

– Còn chiếc xe đạp điện…

– À… Rồi đợi tui chút nhé… Có chỗ giữ xe ngoài trường gần đầy thôi! – Tôi nhanh nhẫu leo lên chiếc đạp điện chạy đến chỗ giữ xe.

Chương trước Chương tiếp
Loading...