Đời học sinh - Quyển 1
Chương 76
6H30 trời chập tối, tôi lại đèo Mai trên chiếc fuhachi cam đen thưở nào đến nhà Phương. Giờ mới để ý, nhà Ngọc Phương cũng ở trên đường NHT, cách nhà Lan có 1 cây số thôi, cũng tính đi đến nhà Phương bằng con đường chạy cắt ngang qua nhà Lan rồi nhưng thôi, nếu Hoàng Mai mà để ý đến việc này chỉ tổ lại lớn chuyện, mắc công em lại bảo “Hay quá ha, nhìn cảnh nhớ người chứ gì? ” Hoặc tệ hơn “Lưu luyến người xưa phải hông? ”. Dù gì cũng dứt khoát rồi, đi ngang nhà Lan lằm gì nữa chứ? Chỉ tổ làm tôi… lại thấy vầng vương nữa thôi.
Miên man suy nghĩ thế nào tôi lại chạy hố qua nhà Ngọc Phương cả một đoạn:
– Nè, anh làm cái gì vậy? – Hoàng Mai vỗ chành chạch vào lưng tôi.
– Hả, gì?
– Chạy hố rồi kìa, quay lại…
– À… ờ… – Tôi dừng lại, vòng xe sang lề bên kia.
Thấy tôi đáp lời một cách vô thức, Hoàng Mai bắt đầu thắc mắc:
– Làm gì vậy hả, đang nghĩ đến ai sao?
– Đâu, làm gì có, chắc tại đang mệt!
– Chở em mà mệt sao, mới cân hôm qua đâu có lên tẹo nào đâu nhỉ?
– Lên ngầm em không biết đâu, đến lúc biết thì em đã thành bà mập rồi!
– Hay cho Phong, giỏi cho Phong… – Em tức tối véo hông tôi cật lực.
– Oái… ầm… – Tôi đau điếng, lạc tay lái tông thằng vào cổng nhà Ngọc Phương, còn lưng tôi hứng trọn cả người Hoàng Mai nặng chịt.
– Hic… ghét anh… – Hoàng Mai giận dỗi bước xuống xe.
– Ây da… đừng giận, anh hông cố ý mà! – Tôi lúi cúi gạt chân chống xe rồi chạy đến chỗ em.
– Đau quá, chắc bị chấn động mạnh rồi! – Em mếu máo ôm ngực.
– Sao, để anh xem có nặng không?
– Vô duyên, đòi xem cái gì? – Em đỏ mặt.
– Thì em nói đau mà!
– Trời ơi, giờ không biết gọi anh là chồng ngốc hay chồng xảo huyệt đây? – Mai lắc đầu ngao ngán.
Gì thế mấy bác, em Mai bị đau thì tôi xem vết thương ra sao thôi chứ ngốc với xảo huyệt gì ở đây nhỉ? Khó hiểu thật. Đến cả thằng Toàn sau khi được tôi thuật lại thì nó chỉ cười tít mắt mà xoa đầu tôi thôi chứ chã giải thích cho tẹo nào.
Năn nỉ Hoàng Mai tỉ tê một lúc thì Toàn phởn từ trong nhà Ngọc Phương lú đầu ra khỏi cổng dòm ngó, công nhận thằng này cũng hên thiệt bị nhỏ Ngọc đấm cho vài đấm vào mình vậy mà chưa chết, chắc phải phong thằng này làm thánh hên mới được.
– Xùy xùy, ở đây không có mua dzé số, đi chố khác chơi! – Nó lại làm mặt đểu bày trò.
– Muốn làm mộc nhân nữa hả Toàn, lát mình bảo Lam Ngọc nhé. – Mai nheo mắt.
– Hề hề, mới hai người vào, hoan nghênh đến chơi! – Nó nuốt khan niềm nở mở cổng.
– Nhà của người ta làm như nhà mày ấy, mà Ngọc Phương đâu rồi?
– Thì Ngọc Phương ở sau bếp nấu nướng cùng với nhỏ lớp tửng rồi! Tao ra mở dùm.
– Liệu hồn mày đấy, để nhỏ Ngọc biết mày gọi nó lớp tửng chắc nhỏ chặt mày bay đầu.
– Ui xời, sợ gì nhỏ đó!
– Này Toàn, ra mở cổng gì lâu thế hả? – Tiếng nhỏ Ngọc oang oang từ trong nhà.
– Rồi, dzô liền… – Nó đáp lại lảnh lót.
– Dzậy mà nói hông sợ hẻn? – Tôi đá xoáy.
– Thì nhỏ gọi tao trả lời thôi chớ bộ, mà tụi bây vào đi, mắc công tao lại làm mộc nhân chập 2 nữa. – Nó cười khổ.
Nói chung là thằng Toàn này cũng là một tay sát gái đấy, nhưng chỉ là gái bình thường trở xuống thôi, còn gặp nhỏ nào mà trang bị đầy đủ võ công như Lam Ngọc thì nó cũng phải lắc đầu chào thua, có thể gọi Lam Ngọc là đỉnh của đĩnh rồi, có đại gia cũng chã dám rướt. Vậy mà sau này thằng Toàn lại gặp một nhỏ còn khủng khiếp hơn cả Lam Ngọc nữa đấy và định mệnh của nó cũng an bài từ đó luôn, kết thúc sự nghiệp của một tay chơi lừng lẫy. Cơ mà phải lo hiện tại trước cái đã…
Vào đến nhà đã thấy ba của Phương ngồi chiễm chệ trên chiếc sofa đối diện cửa ra vào, gặp tôi và Hoàng Mai, ông ấy cười hiền rồi mời chúng tôi ngồi, duy chỉ có Hoàng Mai là xin phép ra sau bếp để phụ giúp nấu nướng. Giờ đây chỉ có tôi và thằng Toàn cùng ngồi đàm đạo với ông ấy. Chà, không khí cũng cẳng thẳng lắm đấy, cứ như lần ra mắt với mẹ Hoàng Mai vậy.
Thế rồi ba Phương cũng mở kim khẩu bắt đầu cuộc trò chuyện có phần thót tim:
– Hai con có vẻ thân với Ngọc Phương nhỉ?
– Dạ, dạ… – Tôi và thằng Toàn giật mình, gật đầu cái rụp.
– Cơ mà bạn này thân hơn con đó bác! – Toàn phởn bơm đểu.
– Chà, vậy chắc con cũng hay giúp đỡ Ngọc Phương lắm nhỉ? – Ông vẫn từ tốn.
– Dạ, cũng có giúp…
– Nó cũng ngồi chung bàn với bạn Phương luôn đó bác! – Toàn phởn lại chăm thêm chút xăng.
– Ngồi chung luôn à, chắc là thân lắm rồi? – Bác cười hiền.
– Hông có đâu bác!
– Ngồi chung mà không thân sao, vậy ác hẳn là còn gái bác làm phiền con lắm phải không?
– Dạ hông, Ngọc Phương dễ thương, hiền lành, lại còn hay giúp đỡ con nữa, con làm phiền con gái bác thì đúng hơn!
– Vậy thì hẳn là thân rồi! – Bác vẫn chốt.
– Dạ, thì là vậy… – Tôi cười khổ, chấp nhận thương đau.
Đôi lời với thằng Toàn khốn nạn: Đến giờ tao vẫn còn nhớ cái vụ bơm đểu này của mày đấy Toàn, nhờ mày mà ba của Ngọc Phương cứ nghi ngờ tao là bạn trai của nhỏ miết, tao thì không dám nói là đã có bạn gái rồi, vì sợ ba của Ngọc Phương lại trêu rằng “bác có hỏi về vụ đó đâu mà con thanh minh? ” Thế nên mới đành ngậm ngùi cho đến bây giờ luôn đấy, mỗi lần có việc qua nhà Ngọc Phương là cứ y như rằng ba của nhỏ lại nhìn tao mà dặn dò “ Vui chơi lành mạnh nhé mấy đứa! ” Mày biết tao quê đến cỡ nào không thằng kia?
Phải nói là thằng quỷ Toàn góp phần hình thành nên tính cách của tôi ngày hôm nay đấy, tuy là vẫn còn chút bản tính năm xưa nhưng cũng có thể gọi là thay đổi toàn diện, vừa thích ngắm gái lại thích bàn chuyện về họ, khốn nạn thằng bạn thân… =. =!
Trở lại với ngôi nhà thân yêu màu tím hoa sim của Ngọc Phương, các món ăn giờ đây đã được dọn lên bàn thật là linh đình chẳng kém gì mấy bữa tiệc tôi thường ăn ở những nhà hàng bình dân lúc ba tôi được người ta mời và tôi được ăn ké.
Nhìn các món ăn đầy đủ màu sắc đang bày ra trên bàn mà tôi thèm ứa dãi, ấy vậy mà Ngọc Phương còn chưa khai tiệc, lại bảo phải đợi thêm một người nữa làm tôi nhìn mấy món ăn trên bàn kiểu như cám treo mà heo nhìn đói vậy, khổ hết sức.
Và rồi…
– A, vào rồi, mình ra đón bạn ấy vào nhé… – Ngọc Phương nhanh nhẫu, chạy ra mở cổng.
Nhưng các bạn biết không, người mà Ngọc Phương đang dẫn vào không phải ai xa lạ, đó chính là Lan mắt biếc, người tôi đã dứt khoát bây lâu nay. Và nếu để ý kĩ thì mắt Hoàng Mai giờ này đang đỏ ké lên những mạch máu, bốc hỏa rồi, bùng bùng giửa giận rồi.
Áo quan, kèn lá, xe rồng chuẩn bị… tiễn đưa linh cửu tôi lên đường… =. =!
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/doi-hoc-sinh/
Chiến trường: Nhà Ngọc Phương.
Các bên tham dự: Lanna, Lam Ngọc, Hoàng Mai.
Sỡ dĩ tôi phải liệt kê các thông tin trên là vì sắp tới đây một cuộc chiến nảy lửa sẽ diễn ra tại nhà bé Phương, một cuộc chiến thầm lặng nhưng đầy đầy mùi thuốc súng, biết lánh đi đâu được đây, tôi còn mẹ già con thơ nữa… à nhầm… tôi còn yêu đời lắm…
– Đây, bạn ngồi chỗ này! – Bé Phương vui vẻ mời Lan ngồi cạnh mình.
Thông qua sơ đồ vị trí ngồi cho các bác dễ nắm bắt tình hình chiến sự, bàn ăn nhà Ngọc Phương là một chiếc bàn ăn hình chữ nhật có 8 chỗ ngồi. Ba Phương là người lớn nên ngồi ở vị trí chủ tọa, phía bên tay phải màn ảnh nhỏ của quý vị là Ngọc Phương ngồi cạnh ba mình, kế đến là Lan và cuối cùng là Lam Ngọc, còn bên tay trái màn ảnh nhỏ là Hoàng Mai, ngồi cạnh em là tôi và áp chót là Toàn phởn.