Đời học sinh - Quyển 2
Chương 42
Tôi giờ này đã phục hồi một phần sức nên đã có thể cử động như bình thường. Còn Lam Ngọc có lẽ bây giờ đã thấm lạnh, nàng ngồi có rúm một góc trong mái hiên mà rung lên bần bật đến nỗi tôi còn có thế cảm nhận được. Sắc mặt của nàng trông phờ phệt quá, cứ ý như tôi lúc nãy. Nếu tiếp tục kéo dài tình trạng này, thế nào cũng sẽ có người ngã bệnh. Nghĩ chẳng còn cách nào khác, tôi vội cởi áo ra làm Lam Ngọc nhất thời giật mình:
– Phong… làm gì vậy?
– À Phong định vắt áo cho khô, nếu cứ để nó ướt mãi sẽ không chịu nổi đâu!
Nhìn sắc mặt ngượng ngùng, đỏ ao của Lam Ngọc tôi suýt phải bật cười nhưng phải cố gắng trấn tĩnh lại để làm mặt nghiêm túc:
– Ngọc này! Ngọc có lạnh không?
– Ngọc không… hơ… xì…
– Còn nói không nữa, lạnh ra mặt rồi kìa!
– Nhưng biết làm cách nào để hết lạnh đây, mưa gió thế mà!
Bỗng dưng nàng nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc áo tôi đang vắc. Đôi má mủm mỉm của nàng lại nổi lên một màu hồng ửng. Nàng tức tối nhéo hông tôi:
– Đồ biến thái.
– Au da… sau nhéo Phong vậy?
– Thì vắt áo đó…
Lúc đầu tôi còn chưa hiểu hết ngụ ý câu nói của nàng nên cứ ngây mặt ra khi thấy Lam Ngọc tức tối như thế nhưng nghiệm lại một lúc lâu tôi mới tá hỏa khi chợt hiểu ra dụng ý của nàng. Vì nếu nàng cởi áo ra vắt giống tôi thì chắc chắn sẽ không còn thứ gì che thân cả. Nếu quả thật như thế thì đến tôi còn phải nhập viện chứ huống chi là người khác thấy cảnh đó.
Cố gắng trấn tĩnh, tôi vội chữa lời:
– Không không! Ngọc không cần phải làm cách đó đâu!
– Nhưng nếu không làm cách đó chắc mình sẽ ngã bệnh mất nhỉ? Vả lại mưa thế này chắc cũng không có ai ra đường đâu!
Nàng cúi xuống nhìn lại chiếc áo ướt sũng của mình thì thầm như đang nói với tôi. Rồi nàng nhẹ nhàng đưa tay lên cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên cổ, sau đó đến ức, và thêm một chiếc gần ngực.
Tôi hoàn toàn choáng váng khi nhìn thấy những hình ảnh trước mắt mình. Đây có phải là Lam Ngọc tôi từng biết hay không. Bởi lẽ trước mắt tôi là một Lam Ngọc vô hồn, đôi mắt của em nhìn xa xăm đến thấu tận địa ngục, miệng thì cứ lẩm bẩm một điều gì đó không thể nghe rõ được.
Nhưng tôi là một thằng con trai có lí trí, đây chắc chắn không phải là tính cách của Lam Ngọc, dù em có dạn dĩ cách mấy cũng không thể nào cởi áo trước mặt tôi được.
Hốt hoảng tôi vội chạy lại ngăn nàng khi chiếc nút ở vùng ngực chuẩn bị được cởi bỏ:
– Này Ngọc, Ngọc đang làm cái gì vậy hả?
Nghe thấy tôi, nàng liền ngước lên trân mắt nhìn một cách vô hồn. Nhưng không lâu sau đó mắt nàng dần trở lại như bình thường. Đến khi nó hoàn toàn khôi phục lại hẳn, nàng mới nhìn tôi bằng một ánh nhìn khác, một ánh nhìn đầy sự lúng túng:
– Hơ, biến thái… chát…
Vừa tỉnh táo, Lam Ngọc đã vố một bợp tay trời giáng vào mặt tôi muốn vỡ hàm.
– Au, cái gì vậy Ngọc? Sao lại tát Phong vậy?
Tôi loạng choạng ngồi dậy, một bên má đã sưng phù lên do cú tát lúc nãy.
– Còn nói nữa, Phong… đã cởi áo của Ngọc đúng không?
– Làm gì có chuyện đó, Ngọc tự cởi mà!
– Sao? Ngọc tự cởi?
– Phải đó, lúc nãy Ngọc đột nhiên hành động kì quái, rồi lại còn lẩm bẩm cái gì đó nữa! Tiếp theo sau là tự cởi nút áo mình đấy, nếu Phong không ngăn lại sẽ chẳng biết mọi việc như thế nào rồi!
Nghe tôi trình bày, sắc mặt của nàng tối xầm lại. Nàng ngồi thụp xuống mái hiên, nheo trán một cách đầy mệt mỏi. Thấy thế tôi vội chạy lại bắt gió trán cho nàng:
– Gì vậy Ngọc, nhức đầu à?
– Không… có gì đâu! Chỉ hơi mệt chút thôi!
– Vậy thì ngồi nghỉ một chút đã, để Phong bắt gió cho! Gì chứ việc này Phong số 1 nhé, con nhà đông y mà!
– Ngọc xin lỗi… – Nàng khẽ lí nhí.
– Về việc gì?
– Lúc nãy đã tát Phong đó, chắc là đau lắm phải không?
– Ui, không có gì? Hiểu lầm mà! Nhưng sao lúc nãy Ngọc cư xử ngộ vậy?
Tuy nhiên, đáp lại tôi chỉ là những cái lắc đầu kèm theo đó là tiếng thở dài đến sầu lòng. Tôi chẳng thiết hỏi nàng nữa. Tôi thừa biết tính cách của nàng ra sao, khi nào cần nói nàng sẽ nói, khi nào không muốn nói nàng sẽ chẳng bao giờ nói một lời. Tôi tôn trọng quyết định của nàng, với tôi mỗi người điều có một bí mật mà chẳng bao giờ muốn người ta biết, vậy cớ sao tôi phải hỏi tới? Cho nên tôi cứ lẳng lặng bắt gió cho nàng.
Những hạt mưa ngoan cố cuối cũng ngớt hẳn chấm dứt một ngày lễ valentine đầy mưa gió. Tiết trời có vẻ thoáng mát hơn sau cơn mưa, nó mang lại cho con người một không khí mát mẻ, đầy sức sống. Ngoài đường từng dòng người đã bắt đầu đổ ra đường để tiếp tục cuộc vui đã bị cơn mưa cắt ngang lúc nãy. Những cặp tình nhân cũng đã xuất hiện dập dìu trên đường đi ngang mặt chúng tôi.
Điều này cũng báo hiệu với tôi một điều rằng đã đến lúc tôi phải rời khỏi chỗ này để đến nơi hẹn cùng với Ngọc Lan. Vẻ như đã biết trước được điều đó, Lam Ngọc gặt tay không để tôi bắt gió cho nàng nữa:
– Phong này, đã tạnh mưa rồi đấy! Đi đi!
– Ngọc…
– Phong không cần phải hỏi nhiều, Ngọc biết mà! Cứ đi đi, không sao cả?
– Ngọc chắc chứ?
– Chắc mà, Ngọc vừa được đại phu đây chữa bệnh chắc sẽ khỏi thôi!
Nàng mở miệng bông đùa một cách gượng gạo nhưng nó cũng đã an ủi tôi rất nhiều.
Chợt nhìn thấy bó hoa hồng tôi mua lúc nãy vẫn còn yên vị trong rổ xe, tôi thoáng nhìn nàng rồi nhớ lại thời khắc lúc nãy. Ngay cái lúc nàng dẫn hai chiếc xe của tụi tôi vào rồi chạy ra ngoài ấy loay hoay tìm một thứ gì đó, chẳng lẽ là bó hoa này sao. Như thế nàng đã bất chấp mưa gió nhặt giúp tôi bó hoa này rồi.
Tự nhiên một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu tôi. Ngay lập tức tôi cầm bó hoa đi đến trước mặt Lam Ngọc:
– Ngọc này, Phong tặng bó hoa này cho Ngọc nhé!
– Sao? Bó hoa này… chẳng phải?
– Không sao trăng gì cả, Phong đã quyết định rồi! Hãy nhận nhé, mặc dù nó có hơi bị dập một xíu!
Nhẹ nhàng đón bó hoa trong tay, đôi má mủm mỉm của nàng lại ửng hồng lên tựa như màu sắc của hoa hồng lúc này, vừa xinh tươi, lại vừa quyến rũ. Trên môi nàng khẽ hé một nụ cười rạn rỡ, nụ cười đó như một búp hoa nhô lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, âm u, nó xóa tan vẻ ngoài lạnh lùng mà nàng vốn có.
Nhìn biểu hiện của Lam Ngọc như thế, tôi chẳng thấy hối hận tý nào cả. Tôi tin mình đã quyết định đúng và mãi mãi sẽ như thế.
– Vậy Phong tìm bó bông khác ở đâu?
Nàng bỗng nhìn tôi dò xét.
– Không sao cả, Phong sẽ có cách! Chúc Ngọc buổi tối vui vẻ nhé!
– Ừa, Phong… cũng vậy… nhé!
Lại một lần nữa Lam Ngọc tỏ vẻ gượng gạo trước mặt tôi. Để thể hiện bằng lời nói như thế, ắc hẳn nàng đã phải cố rất nhiều, nếu không muốn dùng hành động thay thể để chứng minh. Âu thì ngày mưa hôm nay không phải là một ngày xui xẻo đối với tôi. Mà ngược lại, tôi thầm cảm ơn cơn mưa tối nay đã khiến tôi và Lam Ngọc gặp nhau, để tôi và nàng tạm thời xóa bỏ mọi khúc mắt trong lòng từ bây lâu nay. Một cơn mưa định mệnh…