Đời học sinh - Quyển 2

Chương 94



Phần 94

Khi cánh cửa đã được tông ra, cảnh tượng tôi không muốn nhìn thấy cũng đã hiện rõ. Ngọc Lan đang nằm mê man trên giường khuôn mặt đỏ ửng cứ như say rượu. Nhưng điều khiến tôi bàng hoàng nhất là chiếc áo phông lúc nãy nàng mặc, đã bị bàn tay nhơ nhuốt của thằng Nghĩa lột phăng ra chỉ để lại chiếc ao lót còn bám víu yếu ớt trên cơ thể của nàng.

– Thằng chó khốn nạn!

Tôi tức tối lao đến đấm vào mặt của nó một cú tối trời làm nó chuếnh choáng ngã ngữa ra chiếc tủ nhỏ phía sau.

– Lan, sao rồi… hức…

Tôi cố gắng kềm nén nỗi xúc động mặc áo vào cho nàng.

– Ư… Phong đến rồi hả… sao để Lan chờ lâu vậy, Lan sợ… hức!

Nàng mở mắt yếu ớt gục vào lòng tôi khóc thống thiết. Cả người nàng nóng ran, mồ hôi đổ ra nhễ nhại.

Khẽ vuốt những lọng tóc dính trên trán nàng, tôi trầm giọng:

– Yên tâm đi, Phong đã ở đây rồi, sẽ không có ai làm hại Lan nữa đâu!

Rồi tôi tức tối, trừng mắt nhìn thằng Nghĩa:

– Thằng chó, những việc này mà cũng dám làm!

– Ừ đấy, tao thích! Rồi mày làm được gì tao nào?

– Mày có tin tao sẽ giết mày tại đây không?

Tôi vội đặt Ngọc Lan xuống giường bước đến nắm lấy cổ áo của nó.

– Mày giết đi, giết tao rồi mày sẽ ở tù, Lanna sẽ rơi vào tay của thằng khác!

– Mày đừng dùng những lời khiêu khích đó nói với tao, tao đã nắm trong tay tất cả chứng cớ mày đánh bài ăn tiền, đánh nhau, nhậu nhẹt rượu bia và cả chuyện xén bớt tiền quỹ đoàn nữa! Để xem mày còn thong dong đến mức nào!

– Hế hế, mày tưởng với những chứng cứ đó có thể buộc tội tao ngồi tù được à? Cùng lắm là tao chỉ bị kỉ luật nhẹ thôi, rồi ba tao sẽ cho tao lên trở lại như chức cũ, mày sẽ bị tao chà dưới chân như con ruồi ấy, mày có biết con ruồi không? Hế hế!

– Nghĩa này, tôi e là cậu sẽ ngồi tù không dưới 5 năm đâu!

Giữa lúc đó, Lam Ngọc từ tốn bước vào với bộ mặt cực kì tự tin. Vẻ như nàng đang nắm một chứng cứ nào đó bất lợi đối với thằng Nghĩa nên mới tự tin đến vậy.

Nó làm thằng Nghĩa nhíu mày:

– Sao chứng cứ giề, nói anh nghe xem em gái!

– Mặc dù không muốn nói ra cái mánh khóe này của nhà nghỉ nhưng tôi buộc lòng phải nói thôi! Anh nghe cho kĩ đây, lúc nãy tôi đã nói chuyện qua với bà chủ và đã lấy được đoạn băng này!

Vừa nói nàng đưa chiếc điện thoại của mình lên trước mặt thằng Nghĩa.

– Đoạn băng gì? Mánh khóe gì?

– Xem cho kĩ đây!

Khi đoạn băng từ điện thoại của Lam Ngọc được phát lên, tất cả những người trong căn phòng đều kinh ngạc trố mắt. Nó chính là đoạn băng ghi lại quá trình của thằng Nghĩa từ lúc dìu Ngọc Lan lên giường cho đến lột đi chiếc áo của nàng. Tất cả đều được quay lại rất rõ ràng, rất gần, thấy rõ cả mặt.

– Cái… mày lấy đoạn băng này đâu ra vậy con nhãi!

– Tôi đã nói rồi, đây là một mánh khóe của nhà nghỉ. Họ lắp đặt camera quay lén gần sát giường để có thể quay lại những cảnh như thế này để bán hoặc đưa lên mạng. Đáng lẽ ra họ sẽ không đưa cho tôi đoạn băng này đâu, nhưng tôi đã đe dọa rằng cậu là một thằng chuyên đi lừa phĩnh thiếu nữ họ mới đồng ý đưa đấy! Nhưng tôi cũng đâu đe dọa sai nhỉ?

– Con điếm mày…

Thằng Nghĩa tức tối định vùng lên chộp lấy chiếc điện thoại nhưng Lam Ngọc đã phản xạ kịp thời. Trong một tíc tắc, nàng vung tay tán vào mặt nó một cú tối trời làm nó choáng váng ngã đụi xuống đất.

– Còn không biết hối lỗi à?

– Cho dù là tao đã dẫn Lanna vào nhà nghỉ đi, nhưng Lanna đã 16 tuổi rồi hình phạt cũng chỉ nhẹ tội thôi đám oắc con ạ!

Ngay vào lúc này, đột nhiên Ngọc Lan cố gắn gượng dậy. Tôi vội vàng đỡ nàng dậy tựa vào lòng mình thủ thỉ:

– Gì vậy, sao không nghỉ đi!

– Để Lan nói việc này đã.

Rồi nàng xoay về hướng của thằng Nghĩa:

– Em xin lỗi nhưng phải qua ngày mai mới là ngày sinh nhật của em anh Nghĩa ạ!

– Cái… mày…

– Vậy tức là… Lanna bây giờ chỉ mới 15 tuổi?

Tôi nuốt khan kinh ngạc.

– Nếu là vậy thì tôi e cậu khó mà chối tội rồi!

– Bọn mày… ức… anh xin lỗi…

Nó đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi luôn mồm xin lỗi với vẻ mặt thê thảm hơn bao giờ hết.

– Gì, giờ này mới chịu hối lỗi à?

– Phải, anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi!

– Không bao giờ, anh có gì để tôi tin tưởng được chứ?

– Đây, anh giao nộp tất cả vũ khí trên người anh, bọn em tin rồi chứ?

Nó rút trong túi quần ra một con dao Thái đặt xuống đất ngay trước mặt tôi.

– Chỉ có thế thì vẫn chưa chứng minh được gì đâu Nghĩa ạ!

– Thế bọn em còn muốn anh phải làm gì nữa đây! Anh đã thành tâm rồi mà!

– Chỉ một câu như thế thì mày tưởng mọi tội lỗi sẽ được xóa sạch hay sao, mơ đi!

– Hãy tha thứ cho anh đi mà, anh biết lỗi rồi!

Nó bay đến ôm chân tôi khóc bù lu bù loa làm tôi phải đứng dậy hất nó sang một bên rồi bước đến chỗ của Lam Ngọc:

– Tao không ngờ mày lại trơ trẽn đến thế đấy, thằng hạ tiện!

– Hề hề, để xem ai cười ai?

– Hả?

Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng, thằng Nghĩa đã chồm lên chộp lấy con dao lao vút đến chiếc giường nơi Ngọc Lan đang nằm nghỉ trên đó. Nếu để nó tiếp cận được nàng, tôi e sự an toàn của Ngọc Lan sẽ không được đảm bảo. Thế nhưng trong tình thế đó, tôi dường như bị chôn chân ngay tại chỗ, chẳng thế cục cựa được gì, chỉ biết há hốc mồm nhìn thằng Nghĩa lao đến Ngọc Lan ngày một gần hơn:

– Tao đã ăn không được thì đừng hòng thằng nào đụng vào!

– Không… dừng lại!

– Súc sinh… bốp…

Chương trước Chương tiếp
Loading...