Đời học sinh - Quyển 2

Chương 97



Phần 97

Vào bữa họp tổng kết đó, trong lúc tôi đang ngồi trò chuyện luyên thuyên với Ngọc Lan ngoài băng ghế đá thì ông đột nhiên xuất hiện véo tai tôi một phát đau điếng:

– À hà, kiếm mày nãy giờ không thấy thì ra ngồi đây tâm tình à?

– Ba này… có đâu, con đang nói chuyện với bạn mà!

– Hì chào bác, con là bạn của Phong?

Ngọc Lan kính cẩn chào ba tôi.

– Bạn gái mày hả?

– Ba… bạn bình thường chứ bạn gái gì?

– Cái thằng này lạ, con bé nó không phải con gái à, tao nói sai chắc!

– Ẹc… thì…

– Thế con tên gì, không giống người ở đây nhỉ?

– À bạn ấy tên La…

– Dạ, con tên là Ngọc Lan ạ, mẹ con là người Pháp!

Tôi chưa kịp nói hết câu, nàng đã ngăn tôi lại, nói thay vào.

– Chà thảo nào nhìn lại khác thế, mắt con đẹp lắm! Thế hai đứa có thân nhau không?

– Dạ thì cũng không…

– Có ạ, cũng rất thân!

Lại một lần nữa nàng chen vào nói thay làm tôi cứng cả họng, chỉ biết nhìn ông mà cười he hẻ chữa chẹn. Ấy thế mà ông chả chịu buông tha:

– Gì thế Phong, tao hỏi bé Lan mà mày cứ chen chân vào mãi thế?

– Dạ… thì…

– Hì hì, hông có gì đâu bác, chắc bạn ấy sợ con khớp nên nói hộ đó!

– Làm gì có chuyện đó, con trai bác trước giờ nó hiền khô, nay tự nhiên xông xáo trả lời dùm người ta nữa!

– Ba ơi… hu…

Tôi nhìn ông với đôi mắt khẩn khoản như van xin ông đừng phá tôi với Ngọc Lan nữa, như thế tôi đã ê mặt với nàng lắm rồi, nếu còn tiếp tục chắc tôi chết không toàn thay mất thôi.

Có lẽ ông cũng hiểu được dụng ý của tôi nên bèn nghiêm mặt lại:

– Mà phong, mày có rũ được ai về quê cùng chưa, nội mày có nhắn với tao nếu về nhớ rũ bạn về cùng đấy, ở dưới có một mình bà chắc buồn lắm!

– Dạ chưa, không biết ai để rũ hết!

– Mày hỏi lạ chưa, con bé Lan nó sờ sờ ở đây mà không biết ai để rũ!

– Ơ việc này không biết bạn ấy có đồng ý không thôi!

– Hì, có gì đâu mà không đồng ý chứ, hè này mình rảnh muốn tìm một nơi thư giản mà!

– Nói vậy là Lan đồng ý hả?

– Ừa, tất nhiên rồi!

Phải nói là lúc này trong lòng tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Ngọc Lan đã đồng ý về quê nội với tôi, gần 3 tháng hẳn hòi luôn chứ ít. Điều này đồng nghĩa với việc ngày nào mở mắt ra tôi cũng được gặp nàng, cũng được thấy đôi mắt xanh nó chớp chớp vui đùa với tôi. Ôi nếu thật là thế thì sướng còn gì bằng chứ, nó cứ như một thiên đường thơ mộng với túp lều tranh hai quả tim vàng vậy thiệt là…

– Thôi tao vào họp đây, mày nhớ rũ thêm bạn cho vui đấy!

– Hả?

– Tao bảo mày rũ thêm bạn cho vui, mày có nghe rõ chưa?

– Ớ dạ dạ, nghe rồi!

Ông gằn giọng làm tôi giật mình tỉnh cả mộng đẹp chỉ để lại những vệt màu loáng choáng trước mắt. Thấy thế Ngọc Lan cười bông đùa:

– Hì hì, hết đường mơ mộng nhá!

– Sặc, mơ gì đâu Phong đang suy nghĩ nên rũ ai đó!

– Thiệt hông, nghi qua đi!

– Ực… thiệt mà, hề hề!

– Vậy Phong tính xem nên rũ ai nào?

– Để xem… à… thằng Toàn! Lan qua đây!

Tôi dẫn nàng chạy đến chỗ của thằng Toàn giờ này đang say sưa tán chuyện với bé Phương không ngơi nghỉ.

Thấy chúng tôi đến, nó liền trêu chọc:

– Chà dạo này toàn đi chung không hén!

– Đi đi cái mế! Về quê nội tao ở Bến Tre chơi không?

– Mày nói gì?

– Hè này tao về quê nội chơi, mày có muốn về không, có cả Lanna nữa này!

Vừa nghe, nó xoay lại nói chuyện với bé Phương một lúc lâu, hai đứa có vẻ căng thẳng lắm, đứa lắc đầu đứa gật đầu cứ y như đang bàn chuyện hệ trọng lắm vậy. Cuối cùng sau một lúc thảo luận, thằng Toàn quay sang tôi:

– Có dẫn theo người được không?

– Ờ được, càng đông càng tốt!

– Vậy tao đăng kí 2 slot tao với bé Phương nhé!

Cũng vừa lúc đó thằng Khanh khờ từ đâu chạy đến lóc chóc:

– Ê ê, đi đâu chơi hả cho tao đi với!

– Mày thì lo em Kiều của mày đi, phè phởn làm gì?

– Èo, tao muốn cũng chả được, nhỏ kiều hè này đi chơi với gia đình rồi! Tụi bây đi đâu đấy, cho tao đi với!

– Ờ thì đi về quê nội tao ở Bến Tre, đi không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...