Đời học sinh - Quyển 4

Chương 44



Phần 44

Chừng như thấy tôi im lặng quá lâu, con bé tò mò liếc mắt về phía tôi không quên thúc vào hông tôi vài cái:

– Nè, làm gì mặt anh buồn hiu vậy?

– Ừ… em nói đúng mà, trước sau gì anh cũng phải quyết đinh phải không? Và bỏ mặt những người còn lại?

– Ừa, tình yêu là như thế mà anh, con gái không bao giờ chịu chia sẻ tình yêu với bất kì cô gái nào khác đâu! Hoặc họ sẽ buông tay hoặc họ sẽ tranh giành đến cùng!

– Ừ, anh biết rồi!

Thấy tôi vẫn tiếp tục thở dài não nề, con bé cười hiền đặt tay lên vai tôi:

– Anh đừng lo, họ vẫn sẽ tôn trọng quyết định của anh mà!

Đó cũng là lời nói cuối cùng của con bé trước khi nó chạy ùa ra hàng rào gặp Toàn phởn khi hiệp 1 của trận chung kết kết thúc. Tỷ số vẫn đang hòa 0 – 0 cho cả hai đội. Vì mãi suy nghĩ vẫn vơ nên tôi theo dõi lúc được lúc không và chỉ đoán mò diễn biến qua những lần tụi Phú nổ cổ vũ.

Được bé Phương động viên, tôi cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Nếu không có nó hôm nay, không biết tôi sẽ suy nghĩ vẫn vơ đến đâu. Đúng thật là có em gái có khác, phải chi bé Phương là em ruột của tôi thì tha hồ mà tâm sự với nó rồi.

Đang mải mê cười thầm, tôi bỗng giật mình vì chỗ ngồi cạnh tôi được lấp đầy bởi một ai đó. Mùi hương tỏa ra từ người này rất quen, mùi hương mà sáng nào tôi cũng được nghe qua mỗi khi thức dậy.

Hoảng hồn, tôi quay sang thì đã thấy Ngọc Mi ngồi cạnh từ lúc nào. Cũng như câu hỏi lúc nãy của bé Phương, bị áp sát một cách chớp nhoáng tôi lắp bắp nói không thành câu:

– Ơ… Mi…

– Gì vậy, là em chứ có ai đâu mà anh hốt hoảng vậy?

– À không, tại anh tưởng em vẫn ở bên lớp em!

– Hì hì, em tranh thủ nghỉ giữa trận qua đây xem anh thế nào thôi! Anh vui hông?

Vừa nói con bé lại sít sát vào tôi hơn làm tôi có phần mất tự nhiên. Nếu như bình thường tôi vẫn có thể chấp nhận được, nhưng hôm nay vẫn giữa quyết định ban sáng, tôi khẽ khàng ngồi sít con bé ra một đoạn làm nó tròn xoe mắt một lúc trước khi ngượng ngùng hỏi tôi:

– Anh hôm nay không được khỏe hả?

– Ừ… ùm, không đâu, anh…

Chưa kịp nói hết câu, con bé bỗng đặt tay lên trán tôi làm bao nhiêu chữ trong đầu bay hết vèo. Cảm giác chộn rộn tôi muốn kìm nèn trong tim nãy giờ bắt đầu thoát khỏi sự kiểm soát, nó khiển tìm tôi đập liên hồi cho đến khi con bé bỏ tay khỏi trán tôi cau mày:

– Kì lạ, anh vẫn bình thường mà!

– Thì… anh vẫn bình thường mà!

– Nhưng sao hôm nay anh cư xử lạ quá!

– Ừ… thì…

Phải nói rằng linh cảm của con gái là một thứ trì đó rất khủng khiếp, nhất là với những đứa con gái thông minh như Ngọc Mi thì nó còn khủng khiếp hơn cả những lời tiên tri người ta vẫn thường đồn.

Mãi đến một lúc, tôi mới vớ được một cái cớ trong hằng hà cái cớ được phịa ra trogn đầu tôi:

– Tại… hồi sáng anh ngủ chưa đủ giấc ấy mà!

– Thật chứ, anh làm gì mà không ngủ đủ giấc?

– Ừ thì tại thứ hai anh có bài kiểm tra 1 tiết nên phải học bài nhiều lắm!

– Vất vả vậy sao anh?

Con bé khẽ nghiêng mái đầu nhìn tôi với đôi mắt thật trong veo. Nó như xoáy sâu vào tim tôi từng chút một mà tôi đồ rằng nếu tôi để con bé nhìn như vậy một lúc nữa tôi không chắc sẽ giữ vững trước con bé được bao lâu. Thế nên tôi vội vàng đánh sang chuyện khác:

– À mà em sang chỗ anh như vậy, tụi lớp em có nói gì không?

– Không đâu anh, thực ra em cũng không cần phải quản lí đội bóng làm gì khi đội nữ lớp em thua từ tuần trước rồi, Bảo cũng có thể tự quản lí được nhưng tính em vậy đó, phàm là đã thân với thứ gì rồi đều toàn tầm toàn ý đặt cả tấm lòng vào đó cả.

Vừa nói, con bé lại nhìn tôi cười hiền với đôi mắt ẩn chứa biết bao nhiêu hàm ý. Tôi biết con bé muốn nói gì, nhưng câu nói của nó sâu sắc quá, nó như cơn lũ âm thầm cuốn trôi đi bao nhiêu câu từ muốn nói trong đầu tôi. Và rốt cuộc tôi biết chỉ lặng thinh cười trừ.

Nhưng số tôi xem ra vẫn chưa tận. Ngay khi sắp lâm vào đường cùng, khán gia bỗng hò reo cuồng nhiệt vì các cầu thủ đã ra sân báo hiệu trận đấu sắp bắt đầu.

Thế là con bé đứng lên, tươi cười nhìn tôi vẫn với đôi mắt nai bé bổng đó:

– Thôi em phải về chỗ rồi, anh ngồi xem vui vẻ nha!

– Ừ, lát gặp sau! – Tôi thở phào chào con bé.

Tuy nhiên chỉ mới được vài bước, con bé bổng quay lại nhìn tôi. Đôi mắt nai dễ thương mọi thường giờ sắc lẻm, sáng vút cùng với lời nói lạnh toát:

– Một lát xong trận bóng, em muốn nói chuyện riêng với anh!

– Ơ…

– Nhớ đó, chỉ anh thôi!

Chưa kịp để tôi trả lời, con bé lạnh lùng quay đi để lại tôi ngồi chết trân tại chỗ không biết làm gì ngoài há hốc với bàn tay cố với lấy thứ gì đó trong không khí. Mãi cho đến khi bị con bé Phương lay mạnh tôi mới hoàn hồn nhận ra Ngọc Mi đã về chỗ từ lúc nào.

Tò mò, bé Phương khều nhẹ tôi:

– Nè, còn chuyện gì làm anh lo lắng vậy, có phải Noemi không? Em mới thấy nó vừa rời khỏi đây!

– Ậy, Phương ơi đừng ngồi gần nó coi chừng bị vạ lây bây giờ!

Phủ nổ hớt hải kéo bé Phương về phía nó.

– Nhưng sao vậy, xảy ra chuyện gì hả?

– Trời ơi, Phương không biết đâu, hai đứa nó hồi nãy cãi nhau ì xèo luôn đó! Con nhỏ kia tức quá tát thằng Phong một cái rồi về luôn!

– Trời, vậy hả! Anh Phong có sao không, đưa em coi mặt với!

– Uầy, không có chuyện gì đâu mà, mặt anh vẫn lành lặn nè, đâu có vết tay gì đâu!

– Trời, con nhỏ đó dùng nội công tát đó, bề ngoài thằng Phong không có gì đâu, nhưng răng bên trong chắc rụng hết rồi!

– Rụng cáí đầu mày, tao đập cho một trận cái tội nói phét bây giờ!

Tôi điên tiết lăm le nắm đấm trước mặt nó. Nghe được những lời tôi nói, bé Phương tròn mắt:

– Ủa, vậy anh Phong không bị sao hả?

– Sao cái gì mà sao, thằng Phú nó nói dốc đó, em không biết biệt danh trong lớp nó là gì hả!

– Ư, dám gạt Phương hả! Chết nè!

Bé Phương cau mày dẫm vào chân thằng Phú một cú làm nó thất kinh, là bài hãi:

– Trời ơi, gãy chân rồi, Phong ơi đưa tao đi cấp cứu, mau lên!

– Hế hế, bỏ tật nói láo nghen con!

Hả hê vì trả thù được Phú nổ, tôi vỗ vai nó bồm bộp cười không ngớt. Nhưng nó đâu biết rằng tôi đang biết ơn nó biết bao nhiêu vì đã đánh lạc hướng được bé Phương làm nó không chú ý đến biểu hiện của tôi lúc nãy nữa.

Nhưng hơn ai hết tôi biết có lẽ đã đến lúc tôi phải đối mặt với chính quyết định của mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...