Đời học sinh - Quyển 5
Chương 4
Tôi dở khóc dở cười quay lên mà trong lòng vẫn còn bần thần kết quả thi của bé Phương. Đến tận 8. 5 Điểm thua 0. 5 Điểm so với kì vọng của nó là 9. Và cách điểm thi mãn nguyện của tôi đến 2. 5 Điểm. Tôi giờ này chỉ có thể kết luận một điều, nỗi khổ của học sinh giỏi!
Nhưng hơn ai hết, tôi mong tôi mong chờ nhất là môn anh văn. Đó là môn sở trường của tôi và là môn tôi tự tin nhất trong kì thi này. Vì thế tôi không lấy làm lạ khi kết quả thi của tôi phát ra được tận 9. 5 Điểm.
Phú nổ kế bên cũng trầm trồ theo:
– Đù, thi gì ghê vậy, mày cũng quái vật giống thằng Toàn rồi!
Tôi hễnh mũi:
– Xời, ba cái môn này, chuyện vặt!
Nhắc đến Toàn phởn, tôi lại quay xuống dưới nhướng mày với nó:
– Nhiêu điểm cu?
Biết đang bị tôi chọc, nó chẹp miệng thừa nhận:
– 8. 5 Được chưa? Biết mày giỏi rồi!
Tôi vỗ vai nó gật gù:
– Ngoan, biết tự giác thế là tốt!
Trong số các môn thi thì chỉ có môn anh văn là tôi có thể hơn điểm nó, còn mấy môn còn lại tôi bị nó cho hít khỏi nên những dịp trên cơ như thế này luôn được tôi tận dụng triệt để để trả đũa thằng quỹ cô hồn đó.
Tuy nhiên, cảm giác vui sướng đó vẫn không thể nào thay thế được cảm giác lo lắng của tôi dành cho Ngọc Mi. Và mục đích chính của tôi đến lớp hôm nay cũng không phải để hóng điểm học kì mà là phải gặp con bé để hỏi chuyện cho bằng được.
Vì thế khi đến giờ ra chơi, tôi đã vội vã thu xếp tập sách vào trong cặp để chuẩn bị chạy lên lớp của con bé Mi. Vừa định nhổm dậy, Toàn phởn đã gọi giật:
– Mày đi đâu mà gấp gáp thế?
Vốn không cần thiết phải giấu Toàn phởn, tôi nói ngay:
– Tao lên lớp của Noemi có chuyện phải làm!
– Lại xảy ra chuyện gì nữa à?
Tôi chẹp miệng nhìn ra phía cửa lớp ngóng trông:
– Giờ cũng không có thời gian nhiều, lát ra về tao sẽ nói chuyện với mày sau!
Nghe tôi nói thế, Toàn phởn cũng không hỏi thêm bèn đốc thúc tôi đi nhanh để tận dụng 20 phút ngắn ngủi của giờ ra chơi này.
Đến gần cửa lớp, một bóng người đột nhiên đứng phắt dậy chạm phải tôi làm cả hai loạng choạng suýt té. Tôi may mắn vớ được cạnh bàn nên không bị té oạch xuống ghế như người kia. Sau một lúc định thần, tôi mới giật mình phát hiện ra người đó chính là Lam Ngọc. Nàng đang nhìn tôi đăm đăm với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Nếu là lúc bình thường, tôi đã có thể tận dùng cơ hội này để tiếp chuyện với nàng rồi. Nhưng bây giờ, trong lúc gấp rút như thế này đây không phải là điều quan trọng nhất nữa. Lam Ngọc dù có giận tôi hay bất cứ điều gì, nàng vẫn sẽ ở đây. Còn đối với Ngọc Mi, nếu như không tận dụng mọi cơ hội, tôi khó có thể gặp được con bé nữa.
– Phong xin lỗi! Phong có việc phải đi!
Và không một lần kịp nhìn vào gương mặt của nàng, tôi vội lao vút đi trong tâm trạng rối bời cực độ.
Chắc chắn nàng sẽ giận tôi nhiều lắm. Đây không phải là lần đầu tiên tôi làm Lam Ngọc buồn. Mười năm trước nàng đã buồn một lần, mười năm sau nàng còn buồn nhiều lần hơn. Thế mà tôi vẫn chưa làm được gì cho nàng ngoài việc khoét thêm vết thương đang âm ỉ trong trái tim nàng nữa cả. Tôi ác ghê!
Chạy được một lúc, tôi cũng đến được lớp của Ngọc Mi. Lớp của nó có lẽ đã ra chơi gần hết nên chỉ còn tầm hơn 10 đứa ngồi rải rác trong lớp. Nhưng quang trọng hơn hết là Ngọc Mi vẫn còn trong đây. Con bé hình như đang suy tư chuyện gì đó, nó gác cằm lên cánh tay nằm bệt xuống bàn trông thật là sầu thảm.
Thằng Bảo rất nhanh nhận ra ngay những điệu bộ lóng ngóng của tôi ngoài cửa lớp, nó lỉnh kỉnh chạy ra:
– Anh Phong đó à? Hôm nay có hứng ghé lớp tôi hả?
Sợ bị Ngọc Mi phát hiện, tôi kéo ra ra khuất sau cửa lớp:
– Khẽ thôi, chắc mày cũng nghe tin Ngọc Mi sẽ về Pháp cùng nội chứ hả?
Thằng Bảo giật mình, nó nắm chặt vai tôi:
– Gì, về Pháp? Mọi chuyện là sao?
Có vẻ như thằng Bảo vẫn chưa biết chuyện nên tôi dẫn nó ra băng ghế đá kể hết sự việc cho nó nghe. Tất nhiên thái độ của nó cũng y chang tôi lúc mới nghe tin từ Ngọc Lan:
– Sao lại ra nông nỗi thế này chứ? Giờ phải làm sao đây?
Tôi chẹp miệng vỗ vai nó:
– Thôi, chuyện vẫn còn cứu vãn được! Bây giờ mày cứ nghe theo tao, kêu con bé Mi ra đây để tao hỏi chuyện con bé một tí!
Thằng Bảo không nói gì thêm, nó gật đầu rồi chạy nhanh vào trong kêu con bé theo lời tôi. Nhưng lúc sau chỉ có một mình nó ra với bộ dạng thiểu não:
– Ngọc Mi không chịu ra! Nhỏ nói anh về đi, mọi chuyện không liên quan đến anh!
Đúng như tôi dư đoán, Ngọc Mi không muốn bất cứ ai vì chuyện của nó mà luyên lụy cả. Con bé vẫn vậy, chỉ muốn giữ riêng những nỗi đau về phần mình. Thế nên tôi đứng dậy thở hắc một hơi:
– Thôi được rồi, để tao vào gặp trực tiếp!
Thằng Bảo nhìn tôi lo lắng:
– Thế có ổn không?
Tôi bình thản nhúng vai:
– Tao không dám chắc, tạm thời mày cứ đứng ngoài cuộc là được. Nhưng tao cam đoan đây sẽ là cơ hội để mày tự tay cứu Ngọc Mi. Đồng ý không?
Thằng Bảo chần chừ một chút rồi thở dài gật đầu:
– Thôi được, mong mọi chuyện sẽ thành công!
Nó vỗ tay lên vai tôi rồi đi xuống cầu thang hướng ra căn tin. Tôi biết trong lòng của nó cũng rất sốt sắng muốn tìm cách giúp Ngọc Mi. Nhưng trong tình thế như thế này, nó không có khả năng tiếp cận Ngọc Mi dễ dàng như tôi. Dù sao ít nhiều tôi cũng hiểu con bé hơn nó. Còn hiểu bao nhiêu thì tôi cũng không dám chắc.
Thế rồi chỉnh chu lại quần áo, tôi đánh bạo đi vào trong lớp trước những cặp mắt ngạc nhiên của những đứa xung quanh. Do đã quá quen với những cặp mắt xăm soi này mỗi khi đi với Ngọc Lan rồi nên tôi cũng không lấy làm khó chịu là bao.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế ở bàn trên quay xuống nhìn con bé, nó vẫn nằm úp mặt xuống bàn. Có lẽ nó vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của tôi.
Thở hắc thêm một lần nữa để trấn tĩnh, tôi khều tay con bé:
– Nè Mi, anh Phong nè! Nói chuyện với anh một chút được chứ?
Nó lắc đầu, mặt vẫn nằm úp xuống:
– Không, em mệt lắm! Anh về đi!
– Anh biết chuyện của em với nội rồi, đừng giấu anh nữa!
Tuy nhiên nó vẫn ngoan cố:
– Chuyện không liên quan đến anh. Anh cứ sống tốt cuộc sống của mình là được. Đừng làm những chuyện thừa thải ảnh hưởng đến anh và chị hai.
Tôi chẹp miệng nhíu mày:
– Giờ em có muốn nói chuyện với anh một chút không?
Vẫn cương quyết:
– Không!
Hết cách, tôi đánh lôi tay con bé ra khỏi lớp trước những cặp mắt kinh ngạc và hơn hết là cặp mắt nai sững sốt của con bé. Dù đã cố chống cự nhưng con bé biết không thể nào thoát khỏi tay tôi nên đành xụ mặt theo tôi ra băng ghế đá ngồi.
Hôm nay nhìn con bé tiều tụy đi hẳn. Không phải tiều tụy vì mất ăn, cũng không phải do mất ngủ mà là do mất niềm vui. Không có niềm vui, gương mặt con bé thiếu sức sống đi hẳn. Nhất là đôi mắt nai tròn xoe đó không còn lóng lánh như trước. Tội nghiệp con bé, chắc nó khóc nhiều lắm. Biết bao nhiêu ước mơ, hy vọng đều sẽ chết theo nội trong nay mai.
Tôi nhẹ giọng trấn an nó:
– Mi à, em đừng lo gì cả! Anh và chị hai sẽ giúp em thực hiện điều mình muốn!
Con bé lắc đầu:
Không được đâu, ngay cả ba cũng không nói giúp được, sao anh chị có thể làm được?
Tôi cười mỉm vén mái tóc rũ rượi của nó lên:
– Chỉ cần em nói cho anh biết có phải em muốn bị gò bó, em muốn được tự do làm những điều mình thích, mặc những đồ mình muốn, phải không?
Con bé trầm ngâm một lúc. Nó tựa hẳn lưng ra băng ghế đá líu ríu những ngón tay đan vào nhau:
– Um, phải… Bao năm qua em nghe lời nội cố gắng học tập vì mong chờ đến ngày em về đây, không còn bị gò bó theo những phép tắc của nội. Em thương nội, nội đã chỉ bảo em rất nhiều điều. Nhưng em cũng muốn được tự do làm những điều mà những đứa con gái giống em có thể làm. Đi chơi với chúng bạn, mặc những bộ quần áo mà em thích, đến những nơi mà em muốn hoặc thậm chí là ăn những món mà em chưa ăn bao giờ.
Rồi nó quay sang tôi ngập ngừng với đôi giọng nói pha một chút hơi nước:
– Có phải em đòi hỏi nhiều quá phải không anh?
Tôi lắc đầu xoa mái tóc của nó:
– Không! Những ước muốn của em hoàn toàn là những đều bình thường mà bất kì một đứa con gái nào cũng xứng đáng có được. Suy cho cùng dù có nghe theo lời nội đến đâu, em vẫn chỉ là một cô gái bình thường. Em cũng muốn được làm chính mình mà, phải không bé con?
– Um…
Trước đây thỉnh thoảng tôi có gọi Ngọc Mi bằng bé con và lần nào cũng bị nó dập tắt một cách lạnh lùng, Nhưng bây giờ thì không. Con bé như một chú mèo ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi với những tâm sự chất chứa trong lòng muốn vỡ òa ra nơi khóe mắt.