Đời là câu chuyện buồn
Chương 1
Tôi tên Mạnh, quê ở một vùng đất nghèo miền Bắc và già đình tôi cũng thế, năm nay là sinh viên năm 3 rồi. Già đình tôi có 3 anh em, tôi là con cả và 2 đứa em tôi đều là con gái, một đứa sinh năm 97 và một đứa sinh năm… Nhà tôi nghèo nên anh em cũng chịu khổ nhưng bố mẹ tôi vẫn cố gắng cho cả 3 đi học đến nơi đến chốn, nhiều lúc chẳng có cơm mà ăn, phải đi ăn củ khoai củ sắn ngoài đồng. Vì nhà nghèo nên tôi quyết phải học thật giỏi, và tôi giữ đều 12 năm học sinh giỏi.
Nhà cũng nghèo gần nhất cái vùng này nên ai cũng thương mẹ tôi, bố tôi thì nát rượu nhiều lần về đánh đập mẹ và cả tôi và đứa em thứ 2, đứa thứ 3 lúc đấy còn nhỏ quá nên bố tôi không dám đánh thì phải. Lần đấy còn bé, nên tôi cũng cố nhịn rồi cho qua… Đến năm lớp 8… Bố tôi đi uống rượu ở đâu về, quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng, cầm cái que to bằng cả 3 ngón tay đi vào nhà chửi bới, tôi nghĩ kiểu gì cũng có chuyện rồi.
– Thằng Mạnh đâu, mày ra đây, ĐM mày để nhà cửa thế này à, ĐM cả con mẹ mày nữa, đưa tiền đây cho tao uống rượu… – Vừa đi dáng vừa loạng choạng miệng chửi bới lung tung.
Tôi đi ra, cũng chuẩn bị tâm lý sẵn rồi vì đã quá nhiều lần bị ăn đòn như thế này rồi và cũng ”nhờn” dần.
– Con đây
Vừa nói xong, bố tôi cầm cái gậy vụt lia lịa vào người tôi, tôi dơ tay ra đỡ thì bị vào tay đau điếng, rồi vào đầu, vào lưng, vào bắp chân. Tôi chạy ra khỏi nhà, chạy ra ngoài đường tối om luôn, chẳng nhìn thấy đường rồi bị vấp vào hòn đá, những cái đành bằng gậy và thêm cú ngã này làm tôi càng đau, giờ chẳng thể mà ngồi dậy được nữa. Bố tôi thì chạy đến ngay đằng sau, thấy tôi thế không đỡ dậy mà còn cố đạp cho tôi bẹp dí xuống, lúc đấy tưởng ngất xỉu luôn rồi thì mọi người xung quanh vào can ngăn, đỡ tôi đứng dậy rồi thì cũng bớt đau một chút, ngồi nghỉ 15′ xem xét vết thương thì tím ngắt, vài vết đánh ở lưng vì quá mạnh mà chảy máu và cả đầu gối lúc nãy tôi ”xòe” nữa. Cũng dịu dịu rồi, đứng dậy đi vào nhà thì bố tôi lao ra cầm cái gậy đánh tôi tiếp, lúc đấy thì không chịu được nữa, vừa vì đau mà vừa vì ức, chưa để bố tôi đánh tôi đã đẩy ông ra, người say rồi thì đẩy nhẹ cũng ”hạ cánh” ngay lập tức. Vừa ngã cái ông ăn vạ luôn.
– Tao nuôi mày ăn nuôi mày học đến từng này rồi mày đánh bố mày thế à, địt mẹ mày, cả con mẹ mày nữa, tao giết hết.
– Ông câm mồm lại, tôi nhịn ông suốt mấy năm nay cũng chỉ vì cho cái nhà này ấm êm, rồi cho mẹ tôi bớt khổ. Ông thử nhìn xem, cái nhà này, 2 đứa em tôi do thằng nát rượu như ông nuôi à, hay ông chỉ có trách nhiệm đẻ nó ra rồi đánh đập nó.
Tôi vừa nói vừa rớm rớm, bố tôi thì cũng chẳng nói thêm, chỉ ngồi gục mặt ngẩng lên trời hối lỗi. Mẹ tôi cũng vừa đấy chạy ra với 2 đứa em, thấy tôi người đây thương tích chạy lại xoa xoa rồi cũng khóc theo, 2 đứa em cũng ôm quanh người tôi mà dỗ ngon dỗ ngọt. Bố tôi lúc đấy đứng dậy nói.
– Rồi mày ngon, đã thế thì mày cút khỏi nhà tao, tao không có đứa con như mày.
Em nhếch mép cười, rồi đáp lại.
– Đi thì đi, haha, tưởng sao chứ quá là điều bình thường.
Tôi gỡ tay mẹ và 2 đứa em đi vào căn nhà cấp 4 của gia đình tôi, gói gém đồ đạc để vào cái balo cũ, nói chung toàn quần áo và chút tiền tôi dành dụm đi làm được, cũng gần 500k, số tiền này là khá lớn so với gia đình tôi mà tôi tích cóp được hơn 1 năm nay mà không cho ai hay biết. Xách balo ra ngoài cửa, mẹ tôi và 2 đứa em cứ níu kéo ở lại nhưng làm sao thay đổi ý chí tôi được, con trai nói là làm và thế là tôi đi ra khỏi nhà mặc cho những tiếng khóc của mẹ và 2 đứa em.
Lúc đấy cũng đêm rồi, chẳng còn nhà ai mà đi nữa nên qua nhà thằng Kiên bạn thân tôi từ nhỏ, học cùng lớp mà nó chẳng giống tôi, nó học không giỏi chỉ biết biết chút thôi mà nghịch khỏe, những trò gì trong lớp toàn nó đầu têu ra hết. Nó thì hết mình với anh em, tôi và nó với thằng Đạt và con Uyên là chơi thân với nhau từ bé. Đến trước cửa nhà nó, gọi thật to rồi một lúc nó cũng ra.
– Mạnh à? Mày đến nhà tao làm gì giờ này, ơ mặt mũi mày bị thế nào thế? Còn cái balo kia là thế nào?
– Vào nhà đi rồi tao kể
Nó kéo em vào nhà nhanh rồi đóng cửa lại, nhà nó cũng chẳng khá hơn nhà em là mấy, bố mẹ nó cũng làm đồng kiếm miếng cơm qua ngày, 2 đứa em trai nó thì nghịch khỏe chẳng khác gì thằng anh. Lên phòng nó, 2 thằng em nó ngủ ngon lành cành đào rồi, nó nhìn thương tích của em chắc cũng hiểu rồi mà vẫn cố hỏi.
– Mày lại bị ông già đánh à? – Mặt nó lo lắng
– Ừ.
– Đm sao không choảng lại cho ông ý mấy cái, nhịn thế mãi ông lấn tới càng đập mẹ con mày nữa đấy.
– Thì vì thế tao mới bị đuổi khỏi nhà.
– Ờ, thôi tối mày ngủ ở đây, có gì mai tao gọi 2 đứa kia sang tính.
– Ừ.
Nó trải cái chiếu xuống đất cho em và nó ngủ, còn 2 đứa em thì nằm trên giường. Nằm đất công nhận lạnh thật, vết đau thì vẫn thấm mà càng lúc càng ê ẩm. Rồi lại nghĩ sau này mình sẽ thế nào khi bị bố hắt hủi không được sự quan tâm của mẹ, rồi 2 đứa em và mẹ sẽ ra sau những bữa rượu của bố tôi. Và rồi tôi quyết định, tôi sẽ lên thành phố, tôi sẽ lên thành phố học tiếp năm lớp 8 của mình trên nhà dì của tôi. Có vài lần tôi đã bắt xe một mình lên nhà dì nên vẫn nhớ đường, và thế là tôi say giấc nồng với những suy nghĩ ám ảnh và những vết đau chưa nguôi.