Domino

Chương 3



Phần 3: Kẻ Si Tình

Tôi tỉnh dậy với cơ thể đầm đìa mồ hôi. Hơi thở vẫn chưa thể ổn định như bình thường. Một cơn ác mộng thật khủng khiếp.

Tôi đảo mắt nhìn quanh chiếc giường rộng lớn và trống trải của mình, rồi lại nhìn về phía tấm ảnh đặt ở cái bàn gần giường. Một cảm giác cô đơn bủa vây khiến tôi không tài nào chợp mắt được.

Đã 15 năm rồi, tôi vẫn không thể quên cái ngày ấy. Ngày mà em mãi mãi rời xa tôi.

Tôi tên Tuấn, là một giáo viên cấp 3 dạy Toán. Cũng như bao giáo viên khác, trước khi chính thức vào nghề, tôi từng đi thực tập ở một vài trường. Mỗi chuyến thực tập đều mang đến cho tôi những kinh nghiệm mới mẻ, giúp tôi hiểu rõ hơn việc làm giáo viên không hề đơn giản như mình nghĩ. Tuy vậy, nếu ai hỏi về chuyến thực tập đáng nhớ nhất, tôi sẽ không ngần ngại mà đáp ngay là chuyến cuối, vì đó là lần tôi gặp được em.

Em tên Ngọc, một cái tên đẹp, nổi bật lên bởi sự quý giá. Em cũng như viên ngọc vậy, lấp lánh, kiêu sa và đầy dụ hoặc. Tôi trước giờ không tin chuyện “yêu từ cái nhìn đầu tiên”. Nhưng khi gặp em, mọi quan niệm đều không còn ý nghĩa. Tôi như say đắm trước em.

Em hiện đang học lớp 12, tức thua tôi 4 tuổi. Một khoảng cách không quá lớn để tôi có thể nghĩ về những điều xa hơn. Tuy nhiên, hiện thực vốn luôn phũ phàng. Em khi ấy đã có người yêu, một thằng bạn trai cùng lớp.

Thật sự tôi khá buồn về điều này, dù chưa là gì của nhau nhưng tôi thấy mình chẳng khác gì đang thất tình cả. Nhưng tính tôi vốn là người an phận, nên nếu số phận đã bắt buộc như vậy thì thôi. Tôi sẽ ráng quên em sau khi kết thúc chuyến thực tập này.

Nhưng trong lúc dạy lớp em, được tiếp xúc cùng em, tôi nhận ra mình đã yêu em nhiều hơn nữa. Em chính là hình mẫu con gái mà tôi luôn ao ước.

Gần kết thúc đợt thực tập, mà tôi với em cũng chỉ nói được đôi ba câu. Có lẽ tôi nên chấp nhận rằng chuyện tình cảm này vô vọng rồi. Nhưng mọi thứ lại xoay chuyển theo hướng không thể ngờ đến.

Tôi vô tình gặp em đi dưới mưa, bộ dạng thất thần, buồn bã. Không hiểu sao, tôi liền chắc chắn em vừa chia tay. Có lẽ do tôi đã luôn mong đợi việc này.

Nếu không tận dụng cơ hội này, biết đến bao giờ tôi mới có được em? Tôi vội mang chiếc ô của mình đến che cho em. Thấy tôi, em vội vã lau những giọt nước mắt rồi cố gượng cười. Nhưng tôi hiểu lúc này em không nên nhịn nỗi buồn trong lòng. Khoác cho em chiếc áo của mình, tôi lắc đầu như muốn bảo em không cần giả bộ làm gì. Tôi cũng chả hiểu sao lúc đó tôi lại làm thế.

Cơn mưa nặng hạt cuối cùng cũng dứt, em cũng đã bớt khóc phần nào. Dường như quá đỗi đau buồn, em đã tâm sự với tôi rằng bạn trai em, người mà cùng em sánh bước từ những năm đầu cấp 2 lại cùng với một cô gái khác cắm sừng em. Tôi bên ngoài tỏ vẻ thương xót, nhưng trong lòng lại vui như Tết. Nếu em biết được, chắc em sẽ nghĩ tôi là kẻ khốn nạn. Nhưng không, tôi vui vì tôi đã quá yêu em rồi.

Tôi dùng hết câu từ để an ủi em. Em sau đó có vẻ đã tốt hơn rất nhiều. Tôi còn nhận ra trong lúc nhìn tôi, ánh mắt em có chút khác thường.

Chúng tôi sau đó bỗng trở nên thân thiết hơn. Thường xuyên nói chuyện với nhau hơn trước. Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, tôi quyết định sẽ tỏ tình em vào cái hôm cuối cùng của đợt thực tập.

Một bó hoa tươi, một chiếc nhẫn, một trái tim chân thành và tôi đã có được em.

Một niềm hạnh phúc vô bờ bến khi em đã trở thành của tôi. Một tình yêu đẹp, một con đường ngập tràn hoa hồng đang chờ tôi và em.

Tôi không muốn sỉ nhục ai, nhưng phải thừa nhận thằng bạn trai cũ em… ngu quá! Một cô gái tuyệt vời như vậy lại không biết giữ. Đúng là đứa trẻ con!

Chuyện tình của tôi và em cứ thế ngày một tốt lên. Mặc cho dòng đời hối hả, tôi và em vẫn bên nhau. Càng ngày, tôi càng khám phá được nhiều điều về em. Em hiền dịu, dễ thương là thế, nhưng khi lên giường thì khác hẳn.

Tôi còn nhớ cái lần đầu tiên cùng em làm tình. Tôi phát hiện ra em không còn trinh nữa, có lẽ là em đã cùng bạn trai khi trước… thôi, chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc làm gì. Tôi chỉ cần biết em bây giờ là của tôi. Khi ấy, tôi đè em xuống và cố gắng làm những gì mình biết về chuyện giường chiếu, mọi thứ cứ khó khăn theo một cách nào đấy vì tôi… chưa làm tình với ai cả.

Em thấy vậy bật cười khúc khích rồi lật ngửa tôi lại. Một màn biểu diễn tuyệt vời khi em liếm láp khắp cơ thể tôi, trông chả khác một con mèo ngoan ngoãn.

Em thuần thục tụt quần tôi xuống, con cu cứng ngắc của tôi trình diện với em. Em lúc ấy có chút sốc vì cu tôi khá lớn. Tôi còn nhớ rõ cử chỉ khi ấy của em. Ngọc liếm mép một cái đầy thèm thuồng, sau đó em không nói không rằng ngậm lấy cu tôi mà mút như kem.

Lần đầu được bú cu, tôi run lên bần bật vì sướng. Cảm giác giữa hai chân như một khối băng đang dần tan chảy.

Cái cách em bú cu thật quyến rũ làm sao, mỗi lần lưỡi em đá qua đầu khấc, tôi lại sướng đến tê dại. Vì là lần đầu nên tôi không tự chủ được, rất nhanh đã xuất tinh. Mà khi ấy mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi chưa kịp báo với em thì con cu đã bắn tinh đầy mặt em rồi.

Tôi tính lấy khăn lau cho em nhưng bị em ngăn cản, chỉ thấy em lè lưỡi liếm những dòng tinh trùng đang chảy dọc bên khóe miệng. Hình ảnh ấy của em khiến tôi muốn phát điên.

Những ngày tháng sau đó, tôi trở thành người đàn ông sướng nhất thế giới khi được đụ em mỗi ngày. Tôi nhớ mãi gương mặt em, nhớ mãi đôi vú em, nhớ mãi vòng eo thon, cái mông vểnh cao và cái lồn dâm dục ấy.

Được một thời gian thì em có bầu. Thế là tôi và em tức tốc ra mắt gia đình đôi bên. Chuyện cưới hỏi cũng nhanh chóng được chấp thuận và tiến hành. Bên nhau lâu như vậy nhưng cảm giác về chung một nhà có gì đó rất khác. Tôi càng nhận ra mình yêu em rất nhiều.

Em là tất cả những gì mà tôi có.

Nếu một mai em rời xa, có lẽ tôi không thiết sống nữa…

Nhưng mọi thứ vẫn luôn trớ trêu, số phận vẫn luôn nghiệt ngã.

Em và tôi, hai người hai thế giới. Âm dương cách biệt.

Vào một chiều mưa, như chính cái hôm ông trời trao cơ hội đến cho tôi, em đã mãi rời xa vòng tay tôi. Em đã mất đi sau khi hạ sinh đứa con thứ hai. Mọi thứ sụp đổ. Thế giới xung quanh trở nên im lặng. Chỉ còn những tiếng vỡ nát trong lòng tôi.

Là tại nó. Tất cả là tại nó. Nếu không mang bầu đứa trẻ đó, Ngọc sẽ không phải chết. Nó… chính nó… Sự phẫn nộ rồi lại chuyển hóa thành nỗi buồn.

Ngọc! Em đi rồi, anh biết phải sống sao?

Anh không thể một mình đương đầu với nỗi đau này, anh không thể sống mà không có em bên cạnh.

Đúng lúc ấy, tôi chợt nhớ về câu chuyện “Chiếc hộp Pandora” mà Ngọc từng kể. Khi nàng Pandora vì tò mò mà mở chiếc hộp kì bí ra, vô vàn những điều bất hạnh tràn ngập khắp nhân gian, đem đến đau khổ, tuyệt vọng cho con người. Tuy nhiên, con người vẫn cố gắng sống sót bởi trong chiếc hộp kia vẫn còn sót lại một điều – “hy vọng”.

Hy vọng?

Hy vọng của tôi còn không?

Khi đôi mắt tôi mờ dần vì những giọt lệ, tôi chợt nghe âm thanh thút thít bên cạnh mình. Cố lau đi những giọt nước mắt, tôi thấy Kiều, đứa con gái đầu lòng đang nức nở khóc cùng tôi. Như một sự kết nối vô hình, nỗi niềm đồng cảm của cha và con gái. Tôi ôm Kiều vào lòng, con bé thật giống mẹ khi sở hữu một cơ thể ấm áp. Nỗi đau trong lòng dịu đi, tôi cố trấn an con bé, trong lòng lại thầm trách mình quá yếu đuối. Ngọc đã đi mất nhưng tôi vẫn còn đứa con gái này mà.

Đây chính là niềm hy vọng của tôi!

Cứ thế, tôi tiếp tục sống vì Kiều. Tôi dành cho nó tình thương, sự chiều chuộng vô hạn. Một tay tôi chăm sóc cô con gái ấy trưởng thành.

Kiều rất ngoan, nó luôn vâng lời tôi, chưa lần nào tôi phải tức giận vì Kiều cả. Tôi cảm thấy thật may mắn khi Ngọc đã sinh ra cho tôi một đứa con tuyệt vời như vậy.

Kiều rất giống mẹ, từ gương mặt, vóc dáng, giọng nói, tính cách… Tôi như tìm lại được bóng dáng của Ngọc ẩn hiện bên trong Kiều. Lúc Kiều học lớp 12, tôi đảm nhiệm môn toán lớp nó. Cái khoảnh khắc tôi bước vào lớp, nhìn thấy Kiều, một thứ cảm xúc bồi hồi lại dâng lên trong lòng tôi.

Tôi nhớ đến Ngọc, nhớ đến cảnh lần đầu gặp em. Sao lại giống nhau đến vậy?

Thật sự nhiều lúc tôi say và lầm tưởng Kiều chính là Ngọc. Có lần sau khi nhậu xong, về nhà thấy Kiều trong ngăn bếp, tôi không còn tự chủ được mà ôm nó vào lòng. Lúc đó, tôi đã lầm nó là Ngọc. Cũng may, tôi chỉ ôm mà thôi. Dù sao chuyện tôi ôm con gái cũng khá bình thường. Kiều chưa hề phản đối gì cả. Từ cái ngày nó còn bé cho đến năm 20 tuổi, tôi vẫn thường hay ôm nó mà vỗ về. Cũng nhờ thế, tôi cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể Kiều.

Nhất là cặp mông của nó, quả thật rất giống mẹ. Nhiều lần tôi đã dán chặt vào mông con gái mình mỗi lúc nó bước lên cầu thang.

Tôi cũng không biết sao bản thân có thể làm vậy. Chắc chỉ do Kiều quá giống Ngọc mà thôi. Dù sao Kiều cũng là con gái tôi, những suy nghĩ dơ bẩn như vậy là thứ không nên có trong đầu một người làm cha.

Nằm nghỉ một lúc thì trời đã sáng, tôi dậy đánh răng rửa mặt, sau đó xỏ giày vào rồi chạy bộ. Hít thở khí trời lúc sáng sớm là một cách khởi đầu ngày mới tuyệt vời. Tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Sau khi chạy bộ xong, tôi về tắm rửa rồi xuống ăn sáng cùng ba.

“Mời ba ăn cơm!” Tôi bước đến bên ba, người đàn ông với cái đầu hói đặc trưng. Không biết tôi sau này có hói giống ba không nhỉ?

Đang ngồi ăn thì ba bỗng hỏi: “Ngày mốt mày về bên nhà vợ đúng không?”

Tôi gật đầu. Ngày mốt là đám giỗ của vợ tôi. Suốt 15 năm, không đám giỗ nào là thiếu bóng tôi.

“Rồi mày đi một mình hả?”

“Không ba, con đi với Kiều.”

“Thằng Bảo thì sao?”

“Nó bận rồi!” Tôi không muốn nói nhiều về Bảo, đứa con trai tôi.

“Mày nhớ ông Năm bạn tao không? Hồi trước có vô nhà mình một lần…” Được một lúc, ba lại hỏi tôi.

“Dạ, ông Năm có con mắt giật giật đúng không?”

“Ừ, ổng đó! Ổng có đứa con gái năm nay 30 mà còn ế, tao thấy con bé cũng được, mày xem…”

Chưa đợi ba nói hết, tôi đã ngắt lời: “Không cần đâu ba!”

Tôi biết ba đang muốn nói với tôi điều gì. Đáp lại tôi là tiếng thở dài của ba.

“Con Ngọc cũng mất hơn 10 năm rồi, giờ tụi nhỏ cũng đã trưởng thành, tao nghĩ mày cũng nên tìm hạnh phúc mới!” Ba khuyên nhủ. Nhưng tôi vẫn kiên quyết lắc đầu.

“Con giờ đây chỉ cần sống vì con cái được rồi!” Khi vừa nói câu đó xong, hình ảnh của Ngọc hiện lên trong đầu, không, nhìn kỹ thì đó là Kiều mới đúng.

Chợt, một vòng tay choàng qua cổ tôi. Một cảm giác mềm mại áp vào gáy. Hơi ấm quen thuộc này, chỉ có thể là con bé.

“Ba với ông nội đang nói gì mà con với cái vậy?” Kiều cười tinh nghịch.

“Có gì đâu, ông nội đang bảo ba kiếm bồ cho con thôi!” Ba tôi trêu con bé.

“Xí, ông nội này muốn đuổi con đi sớm vậy hả?” Kiều thả tôi ra, quay sang bóp vai cho ba.

“Ngồi xuống ăn sáng đi con!” Tôi bảo con bé.

“Dạ thôi, nay con phải đi học sớm rồi! Thưa ba với ông nội con đi!” Kiều nói rồi hôn lên má ba tôi một cái. Con bé đã 20 tuổi rồi nhưng vẫn giống hệt hồi bé.

Nhìn theo bóng lưng Kiều, ba tôi lại bảo: “Con bé ngoan thật.”

Tôi chỉ mỉm cười gật đầu. Kiều luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, được lòng của tất cả mọi người trong gia đình, dòng họ nội ngoại.

Ăn xong, tôi cũng nhanh chóng lái xe đến trường. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ học bắt đầu. Tôi vẫn như thường ngày, giảng dạy cho lũ trẻ về môn Toán khô khan. Toán học vốn không phải môn tôi thích. Ngày xưa, tôi thích học Văn, thích được dùng ngôn từ để lay động người khác. Nhưng văn cũng như cô bạn gái thời thanh xuân, không thể ở theo tôi mãi cho đến lúc trưởng thành. Tuy vậy, đến bây giờ, tôi vẫn giữ cho mình một tâm hồn ngập tràn thơ văn. Có lẽ điều đó đã tạo nên sự đồng điệu giữa tôi và cô đồng nghiệp dạy văn, Hương.

Hương nhỏ hơn tôi bảy tuổi, là một nữ giáo viên có nhan sắc khá ấn tượng. Hương luôn đến trường với một vẻ ngoài trang nhã. Những bộ áo dài, váy vóc cho đến trang sức Hương mang trên người đều được lựa chọn rất kỹ lưỡng, chúng như sinh ra để dành cho cô.

Mỗi bước đi của cô đều khiến người khác phải say đắm nhìn theo, dù đó là bác bảo vệ, các thầy giáo, học sinh nam hay cả thầy hiệu trưởng. Tất nhiên, tôi cũng có nhìn theo, nhưng không giống họ, cái nhìn của tôi chỉ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, không chút ý nghĩ xấu xa nào khác.

Lúc Hương mới về trường, chúng tôi không thân thiết lắm. Tuy nhiên, vào một hôm tôi vô tình nhìn thấy Hương đang đọc sách, mà quyển sách ấy tôi đã đọc qua rồi. Vì nội dung sách khá thú vị nên tôi có thảo luận với cô ấy một chút. Hương dường như bị cuốn theo cuộc trò chuyện với tôi, cả hai say sưa “đàm đạo” không ngừng. Từ đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên tốt hơn nhiều.

Dần dần, tôi nhận ra Hương có tình cảm với mình. Tôi không tự cao tự đại mà ảo tưởng tuyên bố như thế. Những cử chỉ của cô ấy đều nói lên rõ ràng rằng Hương đã để mắt đến tôi.

“Anh Tuấn!” Giọng nói ngọt ngào của Hương khiến tôi ngoái đầu lại.

Hương bước đến bên tôi, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo dài trắng cách tân, được thêu dệt với những họa tiết bắt mắt.

Tôi mỉm cười: “Chào em! Em đỡ bệnh chưa?”

Tuần trước, Hương bị bệnh phải xin nghỉ một ngày.

Hương nghe vậy e thẹn đáp: “Em đỡ rồi, cảm ơn trái cây của anh tặng…”

Tôi có gửi một ít trái cây cho cô ấy, dù sao cũng chỉ là sự tử tế của những người đồng nghiệp. Nhưng tôi lại quên mất có thể khiến cô ấy hiểu nhầm.

“Không có gì đâu!”

Nói rồi tôi cất bước đi tiếp, Hương cũng đi bên cạnh.

“Anh Tuấn, cuối tuần này anh rảnh không? Em muốn mời anh một bữa cơm, coi như cảm ơn vụ trái cây…” Hương đưa mắt nhìn tôi.

Tôi có chút khó xử, nhưng sau đó vẫn kiên quyết từ chối. Một nét buồn phảng phất trên gương mặt Hương. Cô ấy mỉm cười nói: “Anh lạnh lùng quá đó.”

Tôi chỉ gượng cười.

“Là vì chị ấy… đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Thời buổi bây giờ, kiếm được người chung tình như anh khó quá.”

“Rồi em sẽ tìm được thôi!” Tôi nhún vai.

“Em tìm được rồi…” Hương nói xong cười nhẹ với tôi một cái, sau đó cô ấy đi về phía cuối hành lang.

Tôi đứng đó một lúc rồi vào phòng nghỉ của giáo viên, còn một tiết nữa mới đến tiết dạy của tôi. Mò mẫm trong cặp, tôi lấy ra một tấm ảnh.

Trên ảnh là người con gái mà tôi yêu nhất, Ngọc.

Từ ngày cô ấy mất, trái tim tôi đã hóa đá rồi. Không một ai có thể làm tôi rung động.

Nhưng cuộc sống vẫn luôn ẩn chứa những điều bất ngờ đầy trớ trêu. Tôi một lần nữa động lòng với người mà tôi nhất quyết không được động lòng.

Bạn đang đọc truyện Domino tại nguồn: http://truyen3x.xyz/domino/

Tan trường, tôi lái xe về nhà, trên đường đi, tôi vô tình gặp Kiều. Dù con bé mang khẩu trang kín mít nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra. Chỉ là, con bé đang ngồi trên xe một đứa con trai khác và lại ôm cậu ta một cách thắm thiết.

Con bé vậy mà biết yêu rồi. Tôi khá bất ngờ bởi trong mắt tôi, Kiều vẫn luôn là một đứa trẻ ngây thơ. Nhưng có lẽ tôi nên chấp nhận rằng con gái mình đã lớn. Chuyện nó có người yêu là bình thường thôi.

Bình thường…

Phải, rất bình thường…

Nhưng tại sao? Tại sao tôi lại cảm thấy có chút mất mát trong lòng.

Mang tâm trạng ấy về nhà, tôi ngã xuống giường với một đầu suy tư. Đó là con gái tôi. Khi thấy con gái mình có bạn trai, người cha nào cũng sẽ cảm thấy lo lắng thôi nhỉ? Đó là tâm lý chung mà. Tôi sẽ lo rằng cậu trai kia là người thế nào? Có đối xử tốt với con bé không? Bọn nó đã làm những gì? Liệu Kiều và cậu con trai kia đã…

Càng nghĩ, tôi càng bị vặn xoắn trong những luồng câu hỏi. Nhưng bỏ qua tất cả, tôi chú tâm đến cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực mình. Một cảm giác gì đó rất lạ… không, thật ra tôi đã từng trải qua rồi, tôi nhớ vậy! Cảm giác hệt như lúc tôi biết Ngọc có người yêu.

Là ghen.

Ghen?

Quái lạ.

Ghen với bạn trai của con gái mình?

Không! Tuyệt đối không phải!

Tôi phủ nhận, đúng hơn là không thể chấp nhận. Nghĩ ngợi những điều kỳ lạ này chỉ khiến tôi mệt mỏi hơn mà thôi.

Bỏ qua bữa trưa, tôi tắm rửa rồi đánh một giấc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...