Đụ đồng nghiệp
Chương 4
Sáng thứ 7, những tia nắng đầu tiên vàng rực trải dài tít tắp tận chân trời, bầu trời xanh ngắt không một vẩn đục, tỳ vết. Cái nắng đầu hè thường làm người ta thấy bứt rứt, khó chịu. Đứng trên tầng 5 của tòa nhà, mơ màng nhìn xa xa, ngắm mặt trời mọc, thi thoảng mấy con chim sẻ chiêm chiếp bay ngang mặt, trong lòng tôi lại khấp khởi một cuộc du ngoại về phía đông cùng nàng. Thế là đã một tuần liên tục ái ân mặn nồng với nàng, mà sao các cuộc hẹn vẫn thổn thức, đợi chờ như lần đầu tiên vậy nhỉ, tôi thầm nghĩ và không có câu trả lời vì cho tới nay chưa có nhà tâm lý học nào trả lời được câu hỏi này.
Tim tôi đập mạnh chát chúa trong lồng ngực. Mới 5. 45 giờ, tôi nhìn đồng hồ, vậy là còn hơn một tiếng nữa, tôi hẹn nàng 7h đến đón. Vì thời gian hạn chế nên tôi không tập các bài yoga mà thay bằng một số chiêu Vĩnh Xuân. 20 phút sau, mồ hôi vã ra nhễ nhại, tôi ngừng tập và đi tắm. Các công việc buổi sáng thường kết thúc lúc 6h20 phút, nhưng hôm nay được kết thúc sớm hơn. Rút điện thoại, call cho thằng bạn mang con Toyota đến vì hôm qua, sau khi thống nhất với nàng là đi Đồ sơn chơi nên mới có kế hoạch mượn xe. Đúng 6. 30, Bạn tôi tới. Sau khi đưa ông bạn về trả cho cô vợ thân yêu của nó, tôi hòa vào dòng xe tấp nập, ồn ào thẳng đến điểm hẹn đón nữ hoàng.
Sau mươi phút lòng vòng, vật lộn với mớ hỗn độn nào là xe thồ, xe máy, ôtô, phần lớn đã quá đát, là rác thải của các nước tiên tiến từ South korea, Japan… nhập khẩu về, vừa ồn ào, vừa ô nhiễm… Thật khốn nạn cho người Việt, tôi ái ngại và lòng trào dâng nỗi buồn.
Cuối cùng chiếc xe 4 tuổi đời cũng lăn bánh trên đường Giải phóng. Điểm hẹn là một quán cà phê lãng mạn có cây dâu gia xoan và cây hoa sữa khá to án ngự hai bên cổng như hai tên lính gác vô hồn. Quán này trên phố xxx, không nổi tiếng nhưng tôi thích không khí, giai điệu và hương vị cà phê ở đây, đặc biệt là kín đáo thích hợp với các cuộc hẹn hò vụng trộm. Vừa mở cửa xe, mùi hoa dâu gia, hương vị mà tôi rất thích, xực vào mũi ngây ngất. Tôi hít một hơi thật sâu thấy tâm hồn sảng khoái trở lại rồi đi vào quán gọi một ly đen và ngồi vào góc khuất chờ đợi. Vừa nhấp café vừa thưởng thức bài nhạc vàng “Trăng tàn trên hè phố” với giọng ca Trường Vũ.
‘Tôi lại gặp anh.
Người trai nơi chiến tuyến.
Súng trên vai bước đều trên hè phố…’
Âm điệu du dương phớt buồn làm tôi hoài niệm về thời thời trai trẻ, trái tim đang hừng hực máu, tòng quân lên biên giới phía Bắc, Vị Xuyên, Hà Giang (Quê hương của một đồng nghiệp tôi hiện nay), quần nhau với giặc TQ. Oh một thời gian khổ mà oai hùng biết bao, tôi nghĩ và đang đắm chìm vào kỷ niệm xưa thì một bàn tay đặt lên lên vai, tôi giật mình ngước lên thấy nụ cười duyên dáng quen thuộc, đôi mắt to, đen hút hồn bị che bởi cặp kính râm đại tướng làm gương mặt xinh đẹp một cách đài các trộn lẫn chút country, trông giống một tay chơi hơn là một mỹ nữ ít nhất là lúc này. Mùi nước hoa thoang thoảng từ body của nàng làm con tim tôi xốn xang, thằng nhỏ ọ ẹ nhưng tôi dỗ dành rồi mọi chuyện cũng qua đi.
Khác với thường ngày, hôm nay, nàng diện bộ váy màu xanh lá mạ, tôi rất thích màu này vì nó đẹp. Cái đẹp của sự sống, sự hồi sinh và có thể nói đây là cái đẹp của vũ trụ, đã tôn nàng lên một vẻ đẹp mới, vẻ đẹp hoàn vũ, (Các bạn đừng cho tôi là dại gái, nịnh đầm nhé). Trời ơi nàng đẹp quá! Tôi không còn lời nào để diễn tả nữa.
– Anh đến đây lâu chưa? Sao anh cứ nhìn em như là người xa lạ như vậy? Nàng nũng nịu.
– How beautiful u r! Tôi thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào nàng.
– Thôi đi ông tướng, chỉ được cái… Chúng ta đi nào, nàng nhỏ nhẹ nhưng nghiêm khắc.
Tôi trả tiền, đứng dậy cùng nàng ra xe, trong thâm tâm vẫn không tin vào mắt mình là hôm nay, nữ hoàng của tôi đẹp đến thế.
Chiếc xe bon bon trên đường xuống HP dưới ánh nắng chan hòa của mùa hè, hai bên đường lúa chín vàng ruộm, thấp thoáng những đàn trâu, bò nhẩn nha gặm cỏ phía bên kia đường quốc lộ, cộng thêm bản nhạc “Làng tôi” của Văn Cao gợi tôi nhớ lại thời thơ ấu giúp mẹ thu hoạch mùa.
Bây giờ đang dịp chính vụ, nông dân hồ hởi cắt lúa. Thi thoảng một chú trâu đực béo tròn như quả sim chín mọng, ì ạch, lốc cốc kéo một xe lúa đầy tú hụ băng ngang qua đường, buộc tôi phải giảm tốc độ.
Lúa tốt quá! Năm nay được mùa lúa, chắc người dân phấn khởi lắm, tôi quay sang nàng và nói. Nàng nhìn tôi gật đầu tán thành, không biết thái độ của nàng ra sao vì cặp kính râm và chiếc khẩu trang màu xanh chiếm toàn bộ khuôn mặt trái xoan, trắng trẻo, đầy đam mê của nàng. Bỗng ầm ầm, một chiếc xe chở container vượt qua chúng tôi. Tôi phát hoảng đánh nhẹ tay lái sang phải nhường đường và nhìn vào đồng hồ tốc độ thấy kim chỉ khoảng 100km/h.
– Lạy chúa! Sao thằng khỉ ho cò gáy này đi ẩu thế nhỉ, tôi lẩm bẩm. Đi đứng như vậy làm gì mà chẳng xảy ra tai nạn giao thông! Nàng bồi thêm, và khuyên tôi lái cẩn thận.
– Trước kia em có phải đi cấy, đi gặt không, tôi đột ngột hỏi.
– Có chứ ạ, em cấy khá nhanh đấy.
– Hay lội ruộng hèn nào mà chân trắng ghê. Tôi nhìn vào chân nàng.
Nàng lừ mắt rồi kéo vạt váy xuống theo bản năng.
– Thế có mấy kiểu cấy nhỉ? Tôi nghi ngờ xác nhận lại.
– Nàng nhìn tôi, bỏ cặp kính ra. Anh cũng biết đi cấy à, cái đầu nghiêng không nhìn thẳng vào tôi, nàng láu cá hỏi.
– Đương nhiên rồi, anh cũng cấy hơi bị nhanh đấy.
– Thế theo anh thì có mấy cách.
– Hai chứ còn gì nữa, cấy ngửa tay và cấy sấp tay, tôi nhanh nhảu.
– Nàng cười ranh mãnh. Đảm đang ghê, nàng khen đểu.
– Biết mình bị lừa, tôi lặng thinh còn nàng đắc ý, tinh tướng nhìn ra phía ngoài.
Càng về trưa nắng càng gay gắt, thi thoảng xe chúng tôi vượt qua cầu, dưới dòng sông nước đỏ au, bựa bẩn, lấp lánh ánh nắng trên đầu những ngọn sóng lăn tăn, những chiếc xà lan rỉ sét chất đầy hàng hóa, nối nhau từng bầy xuôi ngược. Một không khí hối hả của thời kỳ công nghiệp hóa, hiện đại hóa, tôi nghĩ.
– Em có nghĩ nước ta sẽ phát triển như South Korea hay China không? Tôi quay sang hỏi nàng.
Em nghĩ cũng khó vì mấy lý do sau.
– Nước mình không trọng dụng người tài.
– Tham nhũng thái quá.
– Người việt mình chưa áp dụng được khoa học kỹ thuật hiện đại vào thực tế, đến bây giờ động cơ nổ còn chưa chế tạo được thì công nghiệp hóa, hiện đại hóa nỗi gì. Chỉ chăm chăm mua quan, mua tước để dễ bề tham nhũng là giỏi.
Nàng có lý, tôi gật đầu đồng ý. Rồi tôi chợt nghĩ đến câu thơ chúc tết của cụ Tú Xương, đến bây giờ vẫn nguyên giá trị.
‘…
Nó lại chúc nhau cái sự giàu.
Đứa thời mua tước đứa mua quan.
Phen này ông quyết đi buôn lọng.
Vừa bán, vừa la cũng đắt hàng.
…’
Mải mê nói chuyện, xe chúng tôi đến thành phố HP lúc nào không hay. Thành phố hoa phượng đỏ mà chẳng thấy hoa phượng đâu chỉ thấy nhà nhà nối nhau mọc lên san sát. Người tham gia giao thông thì không nhiều bằng HN, nhưng xe chúng tôi cũng chỉ rì rì 15km/h.
– Có lòng vòng chơi ở tp chút không, bây giờ mới 8. 45? Tôi hỏi nàng.
– Thôi thôi… em ngấy cái tp này lắm, chẳng có gì vui cả, xuống ĐS cho mát.
Khi xe qua cầu Rào vài km, thấy không khí trong lành, mát mẻ thổi từ biển vào, tôi mở cửa kính. Ôi dễ chịu quá! Nàng sung sướng bỏ khẩu trang ra, thò tay qua cửa huơ huơ rồi cười sảng khoái như một đứa trẻ.
Đến chỗ nhà thuyền, thấy cảnh đẹp quá, chúng tôi dừng xe chụp vài cái lưu niệm. Có một kiểu khi nàng đang làm dáng cho tôi chụp, bỗng một cơn gió hất ngược váy nàng lên “Lộ hàng”, cực kỳ ấn tượng, nàng đòi xóa nhưng tôi nhất quyết không và nói để làm kỷ niệm. Nàng miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong lòng vẫn ấm ức, không vui.
Mươi phút sau chúng tôi xuất hiện ở Đồ Sơn tràn đầy gió và nắng. Biển xanh mênh mông tít tắp, thi thoảng xuất hiện vài con tàu rồi biến mất trong làn sương mờ nhạt.
Đứng bên nàng gần biểu tượng con thuyền chỗ hai con trâu chọi nhau lòng ngập tràn biển, ngây ngất vĩnh hằng. Những con sóng xô vào bức tường bê tông ào ào, nước bắn tung tóe cả vào người chúng tôi mặn nồng. Nàng mang kính, mái tóc dài đen tuyền bay bay trong gió. Lúc này nhìn nàng đẹp không thể chịu được, từ sâu thẳm trái tim, tôi thốt lên “Ôi, em đẹp quá!”. Nàng nguýt dài rồi nhí yêu vào đầu tôi và nói “chỉ được cái như thế là giỏi”. Nếu không có đông người xung quanh, có lẽ tôi đã ôm nghiến lấy nàng hôn túi bụi, vùi đầu vào suối tóc cho đã thèm.
Đứng ngoài biển một lúc, chúng tôi vào thuê phòng trong một khách sạn sang trọng gần đó. Phòng 610, từ cửa sổ nhìn ra biển thật thơ mộng. Bên cửa sổ, sau làn kính mỏng, Nàng nàng khum hai tay vào ngực, thích thú thốt lên “Ôi, biển đẹp quá chừng!”. Niềm vui của nàng lây sang tôi. Tôi đến bên cầm lấy tay nàng và nói em cũng đẹp lắm, nàng cười và chúng tôi ôm hôn nhau thắm thiết, ngất ngây tưởng chừng chỉ có sức mạnh vô hình của số phận mới tách rời ra được.
Tôi lần tay xuống phía dưới, kéo vạt váy lên, gạt đáy quần lót một bên, đưa hai ngón tay vào trong bím nóng hổi thụt ra, thụt vào đồng thời dùng ngón tay cái mơn trớn hạt hồng ngọc bé nhỏ của nàng. Giây lát đã thấy nước cam lồ chảy ra đầm đìa, trơn tuột, mông nàng cong ra phía sau, miệng rên khe khẽ. Trong khi đó một tay nàng bám vào vai tôi, tay kia sờ chim cứng như que thép nắn bóp điên loạn.
Nàng kéo khóa quần tôi xuống, lôi tuốt con chim ra, rồi ấn cẩu thả vào bướm ẩm ướt đang chờ đợi của nàng. Thấy thế đứng đối diện khó xơi, tôi xoay mông nàng lại, hai tay nàng lúc này bám chắc vào bậu cửa sổ nhìn ra phía biển. Tôi ngồi xổm mặt sát mông nàng. Giờ đây, chiếc quần lót màu hồng, nhỏ xíu tuyệt đẹp hiện rõ trước mắt tôi. Oh, chiếc quần lót đẹp thế! Tôi trầm trồ. Hôm trước mua trong Vincom đó anh còn nhớ không? Nàng nhỏ nhẹ.
Tôi nứng quá, kéo chiếc quần xuống đến gần đầu gối, đưa lưỡi lồng vào lạch đào nguyên, vẫn hương vị kích dục thường ngày, có trộn lẫn mùi nước rửa dạ hương, có lẽ dư hương nàng làm vệ sinh từ sáng. Tôi troa lưỡi xung quanh mép bướm một hồi, mông nàng lắc lư điên loạn, miệng rên la sung sướng, nước bướm chảy ra đầm đìa trắng xóa xung quanh mép, bám đặc sánh vào mấy sợi lông lún phún tựa hồ tóc của mấy gã được phun keo bết lại thành cụm nhọn hoắt. Vẹo mông sang một bên, miệng rên thảm họa. Anh… yêu… em… đi… em… không… chịu… được… nữa, nàng van nài.
Khom người, lôi mông nàng lên, tôi đưa con chim nóng hổi vào bướm nàng và nhấp điên khùng. Nàng la hét ầm lên, tôi phải bịt miệng nàng lại vì sợ âm thanh phát ra ngoài. Cùng với tiếng rì rào của sóng biển, tiếng vi vu của hàng dương, tiếng rên của nàng, tạo thành thứ âm thanh có một không hai trên thế giới, âm thanh của sung sướng, hạnh phúc và vô cùng kích dục.
Để cả quần áo khi yêu thấy vướng víu khó chịu, tôi dừng lại lột quần áo dài, nhân tiện tuốt luôn chiếc quần lót nhỏ xíu khỏi chân nàng. Giờ đây trên người tôi chỉ độc chiếc may ô, trên người nàng còn chiếc váy mềm mại, gợi dục và chiếc corset màu hồng bị tôi vô hiệu hóa bằng cách tốc ngược lên phía trên. Trong lúc tôi lột quần áo, nàng thẳng người lên thư giãn, hai tay tựa vào khung cửa, chân chạng ra, miệng thở hổn hển.
Ngồi xuống, tôi lại cắn nhẹ vào hạt hồng ngọc của nàng, dùng môi lôi ra phía ngoài hết cỡ rồi thả ra nghe đánh ‘pực’ như sợi dây chun đang căng bị tuột một đầu ra vậy. Làm như thế vài lần, thấy chân nàng co giật, miệng ú ớ, nước bướm tuôn ra dữ dội, tôi đứng lên chơi kiểu doggy style, hai tay ốp vào bầu vú đồ sộ, khom người, mông lắc mạnh, đầu cụi cụi vào lưng nàng, giống y hệt sex dog.
Tiếng phành phạch phát ra do va đập giữa cặp mông to bự, tròn xoe, trắng nõn của nàng và bụng dưới rắn chắc của tôi tựa hồ trong phòng đang có cuộc đánh vật rất gay gắt, một mốt một còn giữa 2 người cường tráng.
Tôi đếm được 503 nhắp thì nàng khụy gối xuống rồi nằm sõng soài ra sàn gỗ nhẵn bóng, chân tay giang rộng, miệng thở phì phò như sắp đứt hơi. Thấy vậy, tôi massage thư giãn cho nàng. Một lát sau nàng thều thào anh làm em đã quá, Em chết mất thôi, em yêu anh quá mất rồi! Sao anh tốt với em vậy? Giá chồng em mà cũng… nàng dừng lại và tôi thấy hai giọt lệ lăn xuống hai thái dương từ đôi mắt nhung huyền, xinh đẹp của nàng.
Chưa hiểu mô tê răng rứa gì, con chim đang cứng đét bỗng rũ rù rù như con gà bị H5N1 vì shocked. Tôi bế nàng lên giường, dùng lưỡi lau khô 2 giọt lệ rồi nuốt vào bụng đánh ực. Bây giờ phải lựa lời vỗ về nữ hoàng, tôi nghĩ. Vẫn khỏa thân bên nàng, tay nắm chặt tay, đầu óc rỗng tuếch, chẳng nghĩ được câu nào cho ra hồn để an ủi nàng, vì bất kỳ lời nói nào trong lúc này đều lố bịch cả, tôi nghĩ vậy và chỉ biết hôn lên làn môi cháy bỏng, mê hoặc của nàng.
… Bạn đang đọc truyện Đụ đồng nghiệp tại nguồn: http://truyen3x.xyz/du-dong-nghiep/
– Cuối cùng, tôi nói chúng mình tắm rồi ăn trưa nhé.
– Vâng, nàng lễ phép.
– Để anh bế nữ hoàng vào nhà tắm nào, tôi vừa nựng, vừa nhẹ nhàng nhấc bổng nàng lên bằng đôi tay rắn chắc của mình. Nàng ôm chặt cổ tôi, tóc xõa bồng bềnh, cạp của chiếc váy gợi tình biếng trễ chạm đầu gối tôi. Hình ảnh này được in lên chiếc gương to tướng, trong vắt, phẳng lừ treo bên giường. Nàng là hiện thân của một công chúa xinh đẹp, còn tôi từa tựa tên woodcutter không hơn không kém.
– Em nhìn vào gương kìa, tôi nói.
Nàng quay mặt lại giây lát. Ứ nhìn, nàng nũng nịu rồi rướn đầu lên hôn tôi điên dại, vờ như không quan tâm đến việc đó.
– Thấy hết rồi còn tinh tướng, tôi cười thầm rồi đi vào nhà tắm.
Tắm xong vào khoảng 11. 15, Đúng giờ cơm trưa. Lúc này, tinh thần của nàng đã trở lại bình thường như chưa có cơn shock nào xảy ra, có lẽ do làn nước mát lạnh và sự chăm sóc chu đáo của tôi.
Chẳng khác gì một đứa trẻ, nàng nói, cười vô tư thoải mái làm tôi cũng vui lây. Thuộc tính này, tôi chưa một lần thấy trong suốt thời gian quan hệ với nàng. Bình thường nàng rất kín đáo, tế nhị, sự khác thường này làm tôi băn khoăn đôi chút. Đàn bà khó hiểu thật, phải chờ cơ hội tốt khám phá bí mật mới được, tôi thầm nghĩ.
Bộ áo váy màu xanh lá mạ gợi tình được nàng thay bằng bộ màu trắng sữa. Nhìn nàng giờ đây như một tiểu thư đài các, thông minh và vô cùng sexy.
Phòng ăn trong hotel khá rộng rãi, thoáng mát, được trang bị những bộ bàn ghế fooc in hoa văn rất đẹp và trang nhã, khách khứa ra vào tấp nập nhưng không ồn ào. Phòng được làm lạnh bằng 4 điều hòa tủ đặt tại bốn góc luôn giữ ở nhiệt độ phòng 25 c. Nói chung đây là một không gian tạo cho quý khách hài lòng khi ẩm thực.
Chúng tôi chọn chiếc bàn gần cửa sổ nhìn ra biển và gọi cua gạch, tôm hùm, ốc hương và một bát canh hàu nấu chua. Tôi biết nàng rất thích cua gạch và tôm nên tôi cố tình đăng ký thực đơn như vậy rồi mỉm cười pass quyển menu sang nàng. Em gọi đi, tôi đề nghị.
Nàng lướt qua vài trang rồi lắc đầu nhìn tôi cười và nói có mấy món yêu thích thì người ta đã chọn giùm rồi, không thêm gì nữa.
Bóc tôm giúp nàng, chúng tôi từ tốn ăn. Vừa ăn vừa thưởng thức những bản nhạc du dương từ 2 chiếc loa to tướng phía trên.
Nàng không uống rượu hay nước ngọt mà dùng nước khoáng. Theo nàng thì nước khoáng rất tốt cho sức khỏe, còn tôi uống rượu bakich, một thứ rượu phổ biến ở Thành phố Cảng, hương vị thơm ngon và rất tốt cho thận hoàn.
Khi thấy bụng đã căng căng, lướt qua bàn thấy chỉ còn một phần hai con cua vẫn nguyên gạch, tôi dỗ dành nàng ăn nhưng nàng từ chối, cuối cùng phải chia nhau, tôi phần thịt, gạch thì nhường nàng, nàng mỉm cười đồng ý.
Gạch cua vàng ươm bám đầy khóe miệng xinh đẹp của nàng làm tôi không nhịn được cười.
Em đừng lau miệng như vậy sẽ đáng yêu hơn, tôi trêu nàng.
Lấy khăn ăn, nàng vừa lau miệng vừa lừ mắt nhìn tôi vẻ khiêu khích.
Chúng tôi về phòng nghỉ, lúc đó khoảng 12h trưa. Lần thứ 2 được ngủ cùng nhau, tôi vẫn có cảm giác thật sự hạnh phúc như lần đầu vậy, có lẽ nàng cũng giống tôi.
Nàng gối đầu lên tay tôi, chuyện trò dăm ba câu rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành, không gợi chút ưu phiền bụi bặm của trần thế. Ngắm nàng tiên đôi chút, hôn lên trán nàng rồi tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay trong niềm hạnh phúc dâng trào hòa quyện với mùi hương thoang thoảng, êm dịu từ body tuyệt mỹ của nàng. Đó là cảm giác khó tả, khó quên và đáng trân trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Giật mình tỉnh giấc do tiếng sóng rì rào, và một phần lạ giường, lạ đệm… Nàng tiên của tôi vẫn chìm trong giấc nồng. Tấm chăn mỏng trễ xuống ngang ngực. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn vô tư, nguyên thủy như lúc trời đất mới sinh ra vậy.
Nhìn đồng hồ thấy kim chỉ 14h đúng, tôi nhẹ nhàng rời khỏi giường đi về phía cửa sổ, kéo chiếc ri đô hoa sang một bên, chiêm ngưỡng đại dương qua lớp thủy tinh mỏng. Ôi, một kỳ quan tuyệt đẹp, tôi khẽ thốt lên. Nắng giữa chiều vàng óng ả, trải dài trên bờ cát mịn màng và lấp lánh trên những con sóng đầu bạc. Người tắm mỗi lúc một đông, mấy đứa trẻ hiếu động tung tăng đùa nghịch sát mặt nước, chúng đang xây những lâu đài trên cát.
Đột nhiên, một con sóng to ào tới xóa nhòa tất cả, chúng đứng ngẩn tò te, tròn xoe mắt tiếc rẻ. Dăm ba thiếu nữ độ tuổi trăng tròn, thân hình khẳng khiu, vú vê mới nhú, to hơn quả trứng vịt một chút, nhô lên sau làn vải mỏng của bộ đồ bikini, đang hất nước vào người nhau, thi thoảng cười ré lên thích thú. Xa bờ một chút, các cặp tình nhân hay vợ chồng gì đó, đang quấn quýt bên nhau trên những chiếc săm ô tô to tướng, thoắt ẩn, thoắt hiện qua những con sóng rì rào.
Đại dương mênh mông quá, con người thì thật là bé nhỏ, tôi thì thầm rồi quay lại, thấy nàng vẫn đang ngủ ngon lành, bộ ngực căng tròn không bra nhô lên, hạ xuống đều đều theo nhịp thở, (Nàng có thói quen ngủ không đồ lót). Tôi đến bên giường, tì gối xuống sàn, nhẹ nhàng nâng bàn tay ngọc ngà của nàng lên, ốp vào má mình. Bàn tay ấm áp, mềm mại, thơm phưng phức mùi da thịt làm con tim tôi lại xốn xang.
Tôi say đắm ngắm nàng, một kỳ quan của tạo hóa, tưởng chừng không biết chán – đôi mắt nhắm nghiền huyền ảo, chiếc mũi thẳng, đẹp như mũi đức mẹ đồng trinh, phập phồng, phập phồng… đôi môi lúc nào cũng đỏ hồng tự nhiên. Có lẽ nàng không phí tiền mua phấn son, vì tôi chưa thấy nàng đánh phấn bao giờ.
Hình như biết có người đang đắm đuối nhìn mình, nàng mở mắt ra, tươi cười và nhẹ nhàng hỏi anh dậy lâu chưa. Không trả lời, tay nàng vẫn trên má, tôi âu yếm nhìn nàng trìu mến.
– Kéo em dậy với, nàng làm nũng.
Tôi nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy và nói chúng mình tắm biển nhé, em nhìn xuống biển mà xem, đẹp lắm.
Nàng đi về phía cửa sổ ngó xuống rồi quay sang tôi nói đẹp thật, chờ em thay đồ nhé.
Tôi cười và dục lẹ lên kẻo muộn.
Nàng lấy đồ tắm từ chiếc cặp số, tuốt bỏ váy áo. Thấy nàng khỏa thân đẹp quá, tôi nổi hứng và nài nỉ “Cho phép anh chụp em vài kiểu ở trạng thái này nhé”. Không… không cho đâu, nàng cương quyết. Sợ nàng phật ý, tôi buồn rầu cất máy ảnh đi.
Bộ đồ bơi 2 mảnh màu đen bóng vừa vặn trên cơ thể tuyệt mỹ, tương phản với làn da trắng mịn hiếm có, làm nàng đẹp rạng rỡ hơn theo phong cách thể thao. Lấy chiếc khăn tắm có trang trí một con thuyền vượt đại dương rất đẹp, bằng cử chỉ duyên dáng, nàng quấn quanh người từ phía trên bộ ngực khêu gợi xuống ngang cặp đùi huyền thoại. Bây giờ, tấm thân sexy cùng bộ đồ bơi đã bị ẩn trong chiếc khăn thùng thình. Nàng nhìn tôi cười rạng rỡ và nói “Đi thôi anh”. Tôi giật mình và bước theo nàng một cách vô thức. Ra đến cửa, tôi nắm tay nàng giật nhẹ. Quay lại, thấy tôi đang nhìn nàng đắm đuối, thèm khát. Hiểu ý, nàng cười và hôn vào má tôi rồi nghiêm khắc nói “Để đến tối, giờ đi bơi đã nghe cưng”.
Đành vậy thôi, nhưng thực sự muốn chiến quá chừng, tôi nghĩ thầm.
Gió thổi lồng lộng, mát rượi mang hương vị nồng nồng, tanh tanh của biển. Người tắm đông như trẩy hội, tiếng nói, cười lẫn trong tiếng gió và tiếng sóng rồi tan biến trong cõi hư vô. Mấy cô bé, cậu bé bán hàng rong đủ thứ, nào là khoai luộc, lạc luộc. Tôm, cua… thấy chúng tôi, họ xúm lại rao bán. Tôi chỉ nói bâng quơ và xua tay, ý nói là không mua.
Thuê một chiếc phao to, có lẽ là xăm của chiếc bò ma thời Liên Xô cũ, nàng và tôi nô nhau dưới biển. Hai tay bám chặt vào phao, hai chân vùng vẫy, nàng cười thích thú, thi thoảng cười ré vì con sóng to bạc nhược nâng ngược phao lên cao rồi lại rụp xuống nhấp nhô tung bọt té tát vào mặt nàng. Bị nước vào miệng, nàng ho sặc sụa. Tôi dừng lại vỗ về và nói “Em mím chặt môi lại sẽ không sao đâu”.
Đến chỗ nước sâu ngang ngực, thưa người tắm, chúng tôi dừng lại thưởng thức sóng gió bồng bềnh của biển và tình yêu đôi lứa bất tận.
– Em bơi có giỏi không?
– Nhà em ở gần sông, biết bơi từ nhỏ, nhưng lâu lắm rồi không bơi.
– Em bơi đi, anh kiểm tra xem nào!
Nàng tươi cười, thả phao ra, bơi cách tôi một đoạn rồi quay lại bám vào vai tôi, hai chân quặp chặt hông tôi cười khoái chí.
– Chúng ta ra xa một chút nữa nhé? Tôi đề nghị.
– Ứ ừ, sóng to lắm, em sợ.
– Sợ hà bá, hì… hì… tôi trêu nàng.
– Em có thích đi mô tô nước không?
Vẫn ngồi trên lưng tôi, nàng lắc đầu.
Tôi không thuyết phục nàng bởi tôi cũng không thích đi mô tô lắm.
Đưa tay ra sau, ốp vào cặp mông tròn trĩnh, tôi xoay nàng lại phía trước. Nàng nhìn tôi say đắm, hai tay đan vào nhau ôm rịt đầu tôi và chúng tôi hôn nhau thắm thiết giữa đại dương mênh mông, giữa biển người trần tục, nhưng không ai để ý đến tình yêu của chúng tôi bởi ở đây tương đối xa bờ, chỉ có sóng, gió và cát. Trái tim tôi rạo rực và nàng cũng đang khát khao cháy bỏng.
Nhấc phao lên cao cho nàng chui vào trong lòng, tôi lặn xuống đặt những nụ hôn thần sầu vào bím nàng. Nàng dang rộng chân ra cho tôi hôn. Khoảng 30 giây, tôi nổi lên mặt nước, miệng thở phì phò, chim cò cứng đét đèn đẹt (Đọc giả thông cảm vì ban nãy chưa xuất binh). Một tay bám vào phao, tay kia rờ rẫm tìm eo nàng, nhẹ nhàng lột slip ra, hai chân kẹp chặt đùi nàng, tôi từ từ đưa con chim đang khao khát vào bướm nóng hổi của nàng.
Lắc lắc mông, nàng rên khe khẽ giữa tiếng rì rào của biển. Chúng tôi yêu nhau như vậy giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng chỉ có đại dương bao la mới được chứng kiến cuộc tình kỳ diệu này thôi. Sóng gió bồng bềnh, bồng bềnh… một cảm giác mới lạ lan tỏa, sung sướng đến từng chân tơ kẽ tóc. Được khoảng mươi phút thì tôi out vì bị ức chế từ cuộc tình trước đó.