Đụ gái cơ quan
Chương 24
Vừa bước vào phòng giám đốc, tôi nói thẳng luôn.
– Chú… Kế hoạch không ký đơn của cháu chú ơi.
– Sao vậy?
– Họ nói là lịch giao hàng kín rồi.
– Uh, chú nhớ là cũng ký cho nhiều đơn mua hàng rồi.
– Chú tính giúp cháu đi, cháu sản xuất ra mà cũng không mua được thì vô lý quá chú ơi.
– Khó nhỉ? Mà sao cái đơn của cháu mua nhiều thế?
– Thế này chú ạ. Cháu tính thế này…
Ngồi trình bày với giám đốc về kế hoạch điều chỉnh sản xuất cho phù hợp với tình hình giá cả nguyên liệu tăng cao, chờ cho tình hình ổn định và đàm phán với các đối tác khác, đẩy mạnh sản xuất những mặt hàng có thể thu được tiền mặt trong đó có mấy mặt hàng tiêu thụ nội địa, sắp xếp lại dây chuyền sản xuất… mục đích có thể gia tăng được số lượng sản phẩm thị trường đang cần.
– Uh, cháu nói có lý. Về tổ chức sản xuất ngay nhé.
– Vâng, nhưng chú kêu anh trưởng phòng kế hoạch sang phòng chú, ký cho cháu cái giấy này nhé.
– Uh, cháu cứ để cái giấy ở đây. Về triển khai sản xuất đi.
– Vâng, cháu về.
Giải quyết xong được một việc, lòng tôi nhẹ nhõm về lại đơn vị. Trong đầu bắt đầu kế hoạch triển khai cụ thể. Kêu những người có trách nhiệm trong đơn vị về phòng, tôi giao nhiệm vụ. Gạt bớt một số đơn hàng càng làm càng lỗ ra (do giá nguyên liệu tăng quá cao), tập trung vào sản xuất mấy mặt hàng bán chạy và cơ quan vẫn còn lời lãi được chút ít. Mấy anh chị em cả kỹ thuật lẫn công nhân vẻ mặt không được hào hứng nhưng vẫn chấp hành. Nghe thì nghe thôi, chứ lương thấp, lại tăng ca, thêm giờ, chả ai muốn cả.
Chỉ sau hai ngày thì sản phẩm ào ào nhập kho của tôi, ước chừng sản lượng cũng phải tăng gấp rưỡi. Bình tĩnh, ém hàng… tôi dặn thủ kho.
– Em cứ báo cáo sản lượng về phòng kế hoạch như này, như này… cho anh.
Tôi thầm thì cho em ý hiểu.
– Dạ, anh yên tâm. Anh cứ ký vào bản báo cáo cho em là được.
– OK em. Anh chưa ký thì em cũng không nộp nghe chưa?
– Dạ.
Cái giấy đề nghị mua hàng, tôi đã để lại phòng giám đốc và sau đó tôi có lên hỏi thì được bảo.
– Chú đã gọi TP kế hoạch lên rồi, anh ấy cầm về phòng rồi. Cháu qua đó mà lấy nhé…
– Nhưng anh ấy đã ký chưa hả chú?
– Ký rồi, nhưng thời điểm giao hàng thì chưa chắc chắn theo như đề nghị của cháu đâu.
– Vâng, việc đó cháu lo. Cháu sản xuất ra mà không mua được hàng thì thật là khó hiểu. Chú nhỉ?
Đáp lại tôi chỉ là một nụ cười không thành tiếng, nụ cười mà chỉ ít lâu sau tôi mới hiểu…
Lên phòng kế hoạch, ngồi đối diện với anh trưởng phòng.
– Anh ạ, cái giấy của em thế nào rồi, nghe giám đốc bảo anh cầm.
– Chú X này, có gì anh em mình trao đổi, sao chú lại đưa lên giám đốc làm gì? Lần sau rút kinh nghiệm nghe chưa?
– Thì anh bảo là không được, em mới phải làm thế…
– Nhưng mà với tiến độ sản xuất như thế này, cái đơn mua hàng của chú chắc không giao được hàng đúng hẹn đâu.
– Dạ vâng, cứ miễn là có hàng mà giao là được, anh không phải lo. Em là thằng sản xuất mà. Anh cho em xin cái giấy.
– Đây, giấy của chú đây. Anh ký rồi nhé.
– Vâng, cám ơn anh.
Cầm giấy, về phòng và ngồi nhẩm tính. Với năng lực sản xuất hiện tại và mới bổ sung, cố gắng lắm mới có thể giao hàng được đúng hẹn. Tuy nhiên, có hề gì. Nếu như mọi chữ ký đã ok thì chuyện còn lại chỉ là giữa khách hàng, thủ kho công ty và bảo vệ mà thôi. Vậy nên phải nói bà chủ chịu khó tý…
Cuối giờ chiều, cầm tờ giấy mua hàng đã đầy đủ các chữ ký theo yêu cầu của bà chủ, tôi đưa ra đến cửa hàng. Nhìn nét mặt bà chủ vui vẻ trên mức bình thường, tôi cũng vui lây.
– Chú giỏi thật đấy. Chị ký mãi mà không được.
– Có gì đâu chị, cơ bản vẫn là giao hàng đúng hẹn cho chị mới khó.
– Chị lo được mà. Chỗ chú thủ kho nhà máy, chị nói chuyện rồi…
– Hi, chị tính sao?
– Việc đó để chị, em chỉ cần báo cho chị biết thời điểm em nhập kho thôi.
– Vâng. Em sẽ báo cho chị.
– Thế này nhé, em cố gắng nhập kho sản phẩm vào cuối giờ chiều, để sáng mai đầu giờ chị qua làm thủ tục. Bao giờ nhập xong thì qua đây báo cho chị, ok?
– Vâng.
Xong việc, chào chị ra về và loay hoay qua việc tổ chức sản xuất. Nói thật lòng là khi lương bổng của anh chị em không được thoải mái, việc tổ chức sản xuất gặp phải những lực cản vô hình, tỷ như sự nhiệt tình là không thể được như xưa, tuy nhiên với uy tín và sự cố gắng của tôi và anh em kỹ thuật, mọi chuyện rồi đâu cũng vào đó.
Sản phẩm làm ra được tôi và thủ kho của tôi nhập kho nhà máy theo sự tính toán chi li về mặt tiến độ. Nhất là được báo trước, bà chủ luôn luôn lấy được hàng sớm nhất và chất lượng đảm bảo. Ròng rã hơn một tháng trời, cuối cùng thì cũng giao được hết hàng cho tất cả các đơn hàng. Lần cuối cùng ra báo cho bà chủ…
– Chú X…
– Vâng…
– Chị gửi chú cái này.
– Cái gì đấy hả chị?
– Chị cám ơn chú.
Dứt lời, bà chủ đưa cho tôi một cái phong bì hơi dày dày. Nghĩ bụng, mình giúp bà nhiệt tình như thế, bà ấy có cám ơn chút đỉnh cũng không sao nên tôi nhận lời.
– Vâng, em cám ơn chị.
– Chú X này, chú cứ giúp chị nhé. Chị không để cho chú thiệt đâu…
Thoáng trong đầu, việc mấy tháng vừa qua làm tôi phải đụng chạm khiến tôi e ngại, vậy nên tôi chưa dám nhận lời.
– Vâng, chị để em tính nhé. Em về đây.
– Uh, chú về.
Về đến nhà, chui vào phòng và bóc cái phong bì mà bà chủ đưa cho. Nghĩ bụng xem bà ấy cám ơn như nào. Trước đã mua đồ cho anh em tôi rồi, giờ lại còn phong bì phong bao, rõ là chu đáo…
Mở ra thì thằng tôi lại choáng váng, trong phong bì là một tập tiền mệnh giá cao nhất thời bấy giờ, đếm lướt qua và chia cho lương tháng của tôi cũng được hơn 8 lần… Quái quỷ, chuyện gì xảy ra thế này… Sao bà ấy lại hậu hĩnh với mình thế này nhỉ? Trong đầu lại bắt đầu bung biêng suy nghĩ…
… Bạn đang đọc truyện Đụ gái cơ quan tại nguồn: http://truyen3x.xyz/du-gai-co-quan/
Từ đâu ra? Rất nhanh, tôi thầm nghĩ… Chắc chắn là bà ấy lời lãi rất tốt mới chi cho tôi như này. Sao mình ếch thế nhỉ? Chả biết bà ta bán những sản phẩm mình làm ra với giá cả như thế nào, cái này hay rồi đây. Ngay lập tức, trong đầu tôi lại lên một kế hoạch kiểm tra giá bán sản phẩm của bà chủ. Cái này chắc là dễ thôi. Biết ngay ấy mà…
Lại nữa, với số tiền lớn như này, mình sở hữu một mình ư. Rõ ràng là bà chủ cám ơn mình, nhưng để được như thế, mình phải này nọ, ký tá, tổ chức sản xuất… tỷ thứ bà rằn. Thế này thì khó rồi đây. Lần trước còn có em Trang, lần này chỉ có mỗi mình mình… Nghĩ bụng, để đấy đã. Xem xem tình hình sắp tới như thế nào rồi tính.
Chỉ tuần sau là tôi biết một sự thật, đó là giá bán lẻ sản phẩm do chúng tôi làm ra trên thị trường vượt quá suy nghĩ của tôi, áng chừng lợi nhuận của bà chủ gấp nhiều lần số tiền mà bà ấy cám ơn mình. Số tiền bà chủ cám ơn tôi chỉ là một phần mà thôi. Trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ mới. Lựa chọn thời điểm thích hợp, tôi lên trình bày với giám đốc.
– Báo cáo chú, tình hình là…
– Cháu cứ cầm lấy đi, người ta cám ơn mình, có gì mà phải ngại.
Vẫn một nụ cười đa nghĩa trên môi.
– Vâng, nhưng…
– Theo chú, cháu cứ trao đổi cụ thể với anh trưởng phòng kế hoạch nhé.
– Vâng.
– Còn gì nữa không?
– Dạ, sắp tới cháu đề xuất là nâng đơn giá sản phẩm này lên, chú tính sao ạ?
– Uh, cái này để chú nghĩ đã…
– Vâng, cháu về.
Quay lại phòng, ngồi ngẫm nghĩ. Cái ông trưởng phòng kế hoạch này, đã gây khó khăn cho mình, làm mình trầy vi tróc vẩy, bây giờ lại ngồi nói chuyện này với lão, khó chịu quá đi mất, không vui vẻ chút nào. Với lại trong thâm tâm, với giá cả sản phẩm như thế, lẽ ra có thể làm được tốt hơn cho nhiều người. Nghĩ bụng bảo dạ, để xem xem thế nào…
Quyết định không thèm nói chuyện với kế hoạch, số tiền đó với tôi là lớn, nhưng để tiêu nó, tôi chưa dám vì tôi biết nó từ đâu ra. Sự băn khoăn ngày càng lớn dần khi sự im lặng từ phía những người tôi cần lên tiếng, ngay cả trong cuộc giao ban tôi đã một vài lần nhắc khéo. Đương nhiên là sự khó khăn trong khâu điều hành tổ chức sản xuất đều đổ lên đầu mình tôi. Vậy mà…
Như những hạt nước nhẹ nhàng tra tấn, ban đầu chỉ như là những giọt mưa nặng hạt, lâu dần tích tụ và chỉ rơi đúng vào một điểm đã biến thành những quả bom nước lúc nào không hay, mỗi một ngày trôi qua với tôi thật là nặng nề. Có lúc tôi đã từng to tiếng với những đồng nghiệp của mình chỉ vì trái ý, nhưng sau đó, tôi nghiệm ra rằng, chuyện gì dù nhỏ nếu không có được sự đồng thuận từ trong tâm cũng sẽ rất mệt mỏi. Y như cái suy nghĩ của tôi hiện tại, đầu óc lúc nào cũng mệt mỏi vì những suy nghĩ không lối thoát.
Chuyện tình của tôi và em, dẫu không phải đao to búa lớn gì nhiều, nhưng rõ ràng là tâm tư của tôi bế tắc khiến cho nó cũng buồn theo. Không ai nói ra, nhưng tự hẳn mỗi người đều hiểu. Duy chỉ có một điều, suy nghĩ của tôi khác hẳn với suy nghĩ của Hương.
Thấm thoắt cũng đã gần 1 năm từ ngày tôi vụng dại nói lời yêu em, hoa phượng đã lại bắt đầu cháy bỏng. Không còn sự lãng mạn như xưa, ngược lại, màu hoa như lửa đó khiến lòng tôi nóng rát. Sự âm thầm chịu đựng đến lúc lưng đã chạm bờ tường. Bắt đầu từ trong gia đình…
– Bố, con muốn chuyển cơ quan.
– Con định chuyển đi đâu?
– Nếu Bố có thể được, xin cho con vào chỗ này, chỗ này…
– Con cứ làm như Bố có thể làm cho con được ngay không bằng, Bố có phải là muốn là được đâu? Mà cái bằng ĐH của con, chỉ có thể làm ở những cơ quan như vậy thôi. Muốn chuyển thì phải học thêm 2 – 3 năm nữa rồi mới tính được.
– Không chuyển trước rồi học sau hả Bố?
– Không được.
– Vâng.
Rồi đến bạn bè qua gặp trực tiếp và ĐT…
– Mày vào HCM với tao.
– Mày ra HN với anh…
– Mày sang đây.
Chỗ nào cũng hứa như đinh đóng cột là có việc ngay. HN & HCM thì lương gấp 3 – 4 lần. Riêng ở địa phương thì chỉ gấp 1, 5 lần.
Suy tính mãi, cuối cùng tôi quyết định chỉ trong một đêm, sẽ chuyển cơ quan sang một cơ quan khác trong cùng TP.
– Bố, con sang XYZ.
– Nước chảy trong chậu thôi con…
Nhìn tôi với ánh mắt thất vọng, Bố tôi quay đi.
Năm đó tôi tròn 25 tuổi…
Lựa chọn thời điểm thích hợp, một ngày cuối tuần tôi lên phòng giám đốc.
– Chú, cháu xin nghỉ việc.
– Cháu bảo sao?
– Cháu xin nghỉ việc. Tôi nhắc lại.
– Không được. Xếp nói trong ngạc nhiên…
– Vâng, cháu xin nghỉ. Cháu gửi chú cái đơn. Cháu về ạ.
– …
Xuống đơn vị, tôi gọi một số người, nhờ thông báo cho những người liên quan là vào trưa ngày CN tới, tôi mời đi ăn. Thành phần bao gồm những anh em kỹ thuật thân thích, anh chị em công nhân trong bộ phận sản xuất liên quan đến chuyện tế nhị, khó nói của tôi…
Chiều T7, đến nhà Hương…
– Em, anh xin nghỉ việc cơ quan rồi…
– Anh nói gì em không hiểu?
– Anh xin nghỉ việc. – Tôi nói ngắn gọn.
– Sao anh lại làm thế?
– Anh không chịu được nữa…
– Rồi mọi chuyện cũng qua đi thôi anh…
Là Hương em tôi hiểu những tâm tư không nói nên lời của tôi, nhưng để góp ý thẳng thắn cho tôi thì em còn chưa dám, chỉ nói lên chính kiến nhẹ nhàng.
– Anh quá mệt mỏi với thời gian gần đây, chuyện đã xảy ra một lần thì nó sẽ còn diễn ra mãi, anh cảm thấy ngột ngạt.
– Em không nghĩ là anh lại làm thế.
Nói rồi em tôi bỏ xuống nhà dưới, để mình tôi ngồi trơ khấc… Ngồi chờ một lúc lâu không thấy em tôi lên, tôi lặng lẽ ra về, nổ máy xe từ trong sân.
Đúng trưa CN, mấy anh em đến trước và chọn chỗ, đếm trong đầu cỡ gần 30 người, tuy nhiên cuối cùng chỉ được hơn 20 người tham dự, một phần họ cũng không biết nội dung nên ngại…
– Hôm nay có vụ gì mà xếp chiêu đãi thế?
Một số chị em hỏi vui.
– Mọi người cứ vui đi, cuối buổi anh nói.
Rồi mọi chuyện cũng dần qua sự e ngại ban đầu, sau đó chỉ là chuyện vui, mọi người chuyển qua nói chuyện rôm rả, chỉ riêng tôi vẫn để ở mức vui vừa phải trên khuôn mặt, trong đầu cứ ngóng đợi Hương sẽ đến. Tuy nhiên, em tôi không đến thật. Từ khi đoán biết rằng em tôi sẽ không đến, lòng tôi buồn trào dâng não nề. Một số người thân cận vẫn biết là tôi ngóng đợi ai, nhưng họ không nghĩ rằng nội dung nó khác.
Có ai đó đã từng nói “Niềm vui thì nên nhân mà nỗi buồn thì nên chia”, nhưng tôi chẳng biết chia sẻ với ai bây giờ. Chỉ là những bạn bè và công việc, quanh quất cho đến khi tôi nhận ra rằng mình đang nốc rượu như nước lã…
Một vòng, rồi hai vòng… Đi đến chỗ nào tôi cũng cố gắng nhắc lại những kỷ niệm vui đã từng với nhau trong 4 năm qua. Và mỗi một câu chuyện vui lại là một vòng rượu. Cho đến khi mọi người nhận ra rằng tôi bắt đầu nghiêng ngả…
– Anh X, lý do hôm nay là thế nào?
– Hức, lý do là như thế này… Kể từ ngày mai, anh sẽ không làm việc cùng mọi người nữa… hức.
– Là sao anh? Mọi người cùng ngạc nhiên.
– Anh xin nghỉ việc rồi.
Không khí trong buổi tiệc trầm hẳn xuống, và các câu hỏi của mọi người được tôi trả lời rất ngắn gọn là tôi chuyển sang bên cơ quan XYZ. Nội dung chuyển là nghỉ việc. Cuộc vui vì thế cũng bắt đầu chùng hẳn xuống và sau đó là lần lượt ra về. Chia tay tôi trong sự hẫng hụt của nhiều ánh mắt. Ngồi lại chỉ còn mấy anh em kỹ thuật với nhau.
– Uh, anh đi mẹ nó đi. Bọn em cũng chán lắm rồi.
– Đi đâu thì cũng vậy thôi, mọi người ở lại cứ thế nhé.
– Thôi, nói chuyện đó làm gì nữa anh, em cũng đang ứ tận cổ đây, uống đi anh.
– Uống.
Cả hội say bét nhè. Trả tiền cho chủ quán, số tiền kia vẫn còn hơn nửa. Định bụng để đó để về cơ quan cũ còn có cái giao lưu…
Trong cơn say chiều, tâm trí vẫn còn bực bội vì Hương không đến. Nỗi bực bội cộng với tinh thần không thoải mái khiến tôi rơi vào giấc ngủ nặng nề…