Đứa con hư đốn

Chương 14



Phần 14

Hắn ở lì trong phòng mà không dám ra gặp dì cho đến khi dì goi xuống ăn cơm. Hắn lúng túng khi đối diện với dì nhưng hắn nhìn ra dì hoàn toàn tỉnh bơ sau chuyện vừa rồi. Chắc dì coi hắn là thằng nhóc con quá. Dũng hơi bực vì điều này.

Ăn xong hai dì cháu ngồi xem ti vi như mọi ngày, thực ra là ngồi nghỉ ngơi chút chứ trên phòng dì có ti vi mà. Dì vẫn vậy, ít nói, ít hỏi. Có hỏi thì chỉ hỏi vấn đề cốt lõi không nói chuyện tầm phào với nó bao giờ. Cũng may là bố giải thích rồi chứ không hắn lại nghĩ dì ghét hắn nữa.

Kể từ cái sự kiện nhiều nước đó dì đã trở thành đối tượng để hắn luyện mắt. Từng cử chỉ, từng hành động của dì được hắn để ý kĩ hơn, tiếc rằng dì ăn mặc kín đáo quá, chẳng có cái gi cho hắn tia ngắm cả. Nhưng không vì vậy mà hắn buông lòng, cái thứ gì cũng vậy càng không ăn được lại càng ham.

Một ngày đẹp trời nắng tốt…

– Dì con đi học.

Như mọi hôm, Dũng lao xuống như cơn lốc. Khổ, sao phải hành minh, chỉ cần đi sớm 5 phút là được thôi mà.

– Chậm thôi, ngã! Hôm nào mua xe mà đi.

– Kệ đi dì.

– Chiều dì về dì đón.

– Dạ, ở chỗ ngã ba con nói nhé. Đừng tới gần quá… ngại lắm.

– Hừ, có gì…

Dũng qua dì mấy bước rồi nhớ ra, cười quay lại… Dì đưa má ra.

– Mà này…

“Chụt! ”

Vừa quay đầu thì môi nó đã đáp đúng môi dì. Thấy dì ngớ ra hắn ngượng ngùng gãi đầu cười hì hì.

Hạnh sờ sờ cái môi rồi nhìn nó.

– Lai nào.

Dì đưa má lên, hắn nhắm tịt mắt.

“Chụt”

Rồi lao đi. Nhưng được mấy bước hắn sững người. Vừa rồi rõ ràng dì đưa má tới sao lại “thơm” trúng môi rồi. Quay đầu thấy dì cười vẫy vẫy tay cười với nó.

“Đây là mùi… phụ nữ sao? ”

Mang cài dùi dựng thẳng lên xe bus, hồi lâu hắn còn chưa hết thất thần.

«Tuyệt quá».

Phía trước là đám con trai con gái đanh oanh oanh yến yến líu lo gì đó mà hắn chẳng rõ mà cũng chẳng quan tâm. Chợt một mùi hương thơm ngát truyền đến mũi hắn, một cái lưng nhỏ nhắn đụng vào hắn. Dũng còn chưa kịp hoàn hồn thì.

– Á!

– Ui!

Cô gái phái trước có cái mông mẩy quá. «Bé gái» hai tay bưng mông lùi xa ra nhìn hắn chằm chằm bằng con mắt bàng hoàng, sợ hãi và nghi hoặc nhìn tới nhìn lui xem cái gì vừa chọc mình. Như nghĩ ra cái gì, mặt cô bé ban đầu hồng phấn như búp bê dần dần từ đâu kéo tới những rặng mây màu hồng rồi dần rực đỏ lên. Nhìn cái tai cũng đỏ như màu cà chua Dũng thầm mắc cười.

Hắn thì giơ cái bàn chân lên xuýt xoa, mắt nhìn dưới bàn thân cô gái đó. Nhọn thế!

– Xin lỗi em… à bạn!

– A. Không sao!

Cô gái nhìn hắn như sợ cái gì đó sẽ trích cô cái nữa, như sợ hãi mà cô lùi thêm mấy bước nữa mới cảm thấy an toàn. Cô bé này cũng dễ thương đó chứ. Liếc thêm mấy lượt nữa hắn đưa thêm một câu nhận xét “nhưng không bằng mẹ, không bằng dì, người… mỏng quá”. Chắc biết hắn nhìn trồm mà cô gái càng thêm lúng túng tìm chỗ sau bạn mình núp. Xa như vậy không biết có phải cô vẫn sợ bị trích nữa không. Thấy ánh mắt của mình bị phát hiện Dũng gũi mũi quay người đi.

Một tối, học xong thì nhận được điện thoại của mẹ. Khổ, mẹ ở một mình chắc buồn lắm. Ngặt nỗi cái ở xa quá, không thì hắn cũng muốn chạy tới với mẹ. Đôi câu chuyện về cuộc sống thường ngày, đôi câu chuyện về việc học hành của hắn, tưởng thế là hết…

– Mà… con có bạn gái chưa?

– Gái gú gì? Thèm vào.

– Ồ… mẹ tưởng lớn rồi?

– Mẹ lại không biết con lớn chưa à? Khà khà…

– Nhóc con!

– Thế mẹ… sau này con mà con lại đến ở với mẹ… mẹ có cho con làm cái kia nữa không?

Lâu rồi, hôm nay thằng Dũng mới mở mồm nói với mẹ về cái này. Bên đầu dây bên kia cũng im lặng, hình như là người mẹ đã biết con mình đã lớn. Hồi lâu hai người không cúp máy cũng không nói và một tiếng nói dịu dàng từ đầu máy bên kia cắt đứt tình trạng này:

– Muốn chơi mẹ à? Tút… tút… tút…

Hỏi xong thì phải đề người ta trả lời chứ. Nhưng lời mẹ nói là người hắn nóng rực lên, ngực phầng phồng nén những dòng khí rồi phụt ra từng luồng hơi nóng như lửa. Trong đầu hắn lại lóe lên hình ảnh của dì, hình ảnh vô cùng nóng và ướt. Hắn lập tức mở máy tính lên giải trí…

– Cô gái này đẹp thật đó.

– Chứ còn gì, ngon phết… hử?

Dũng cực nhanh giấu đao kiếm đi, quay phắt người lại.

– Dì! Sao dì lại vào đây?

– Sao mọi ngày không hỏi như thế?

Trên màn hình, những hình ảnh sống động vẫn đang được phát, dì cúi đầu gần nhìn.

– Ừ, đẹp thật đấy.

Dũng nhanh tay tắt màn hình đi rồi cúi đầu gãi gãi.

– Sao xem mấy cái này?

Hắn lúng túng cười trừ cho qua nhưng dì cứ nhìn chăm chăm đọi hắn đành nói.

– Tại con tò mò…

– Tò mò cái gì?

Vẻ mặt lạnh nhạt của dì đã có sự biến hóa. Trên khuôn mặt trẻ trung của dì, đôi môi tách ra, cong lên, đôi mắt hơi híp lại. Dì cười, nụ cười của dì thật gian sảo nhưng có nhiều ý vị. Hắn thấy hơi dâm dâm thì phải, hay là người trưởng thành ai cũng thế. Nhịp tim vẫn còn chưa tĩnh lạng lại từ lúc nói chuyện với mẹ, Dũng hít mấy hơi sâu, bụm môi rồi liếm liếm cho hết khô. Hôm nọ, dì nhìn quá là đẹp nhưng… mới được có chút xíu phải về phòng rồi, chưa kịp nhìn kĩ. Đến giờ hắn vẫn nhớ không nổi dì trông thế nào nữa. Liều xem… dì là người lớn chắc sẽ không trách nó đâu, mà… cùng lắm thì ăn một hai cái tát thôi. Nghĩ tới đây Dũng thấy mình gan dạ hơn rồi.

– Hôm nọ nhìn dì… con thấy dì đẹp lắm, nhưng mà… mà… con không nhớ nổi nên… thử xem…

– Sao dì nghe lại thấy có cái gì đó không đúng vậy?

Dì giơ tay lên. “Đến rồi”. Nhưng dì không hạ xuống mà chuyển thành nắm lấy cái tay nó vặn một cái rồi kéo ngược lên.

– Ngủ ngay!

Dì hằm giọng rồi về phòng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...