Đứa con hư đốn
Chương 42
– Làm gì?
– Còn làm gì nữa, em muôn… chơi cô. Nhé cô – Giọng Dũng có chút dè dặt, dù gì thì giờ này cũng không phải cơ hội thuận tiện.
Cô hoa đẩy hắn ra.
– Lan còn chưa ngủ đó.
– Tức là…
– Ngủ đi.
Cô Hoa bước ra. Cô sang phòng Lan. Lan mở cửa cho mẹ, còn không quên nhìn quanh tìm kiếm bóng hình nào đó.
– Tìm gì? Nó ngủ rồi.
Kéo Lan cùng ngồi lên giường. Hoa ân cần dặn dò con gái nhỏ. Tất nhiên nội dung là: Là con gái phải biết giữ. Nhiều bậc mẹ hiền cũng đã và đang cung cấp những tri thức giữ mình này cho con gái họ. Không biết có vào tai Lan không nữa.
Lan bóp bóp đôi vú của mẹ tinh nghịch.
– To thật, đến bao giờ con mới to bằng mẹ đây?
– Con bé này. Chờ lấy chồng đi.
– Hí hí… nay ở nhà mẹ cũng mặc áo ngực nữa?
– Không để đãi không thằng Dũng à?
– Mà… mẹ sao không kiếm ai đi? Ở một mình rõ khổ.
– Cô thì biết gì? Biết kiếm ai?
Vừa mất cảnh giác thì một bàn tay nhỏ nhắc đã xộc qua hai lớp thun mà chui tọt vào háng cô, cô chưa kịp giật mình thì đã có tiếng la thán vang lên.
– Chu… oa… này…
– Con bé này. Bỏ tay ra.
Hai mẹ con giằng co. Tiếng thét, tiếng cười khúc khích, hương diễm vô vàn.
– Hí hí… khai nhanh… hí hí… vừa làm gì mà ấy của mẹ ướt thế?
Giờ nếu có ai ở đây thì không biết có giữ nổi 3 lít máu mũi không nữa.
– Buống tay… mẹ… ưm…
Mặt Hoa đỏ lên như phát sốt.
– Mẹ, hôm nay ngủ với con nhé?
– Thôi… thôi… buống ra, mẹ muốn ngủ 1 mình.
Hoa bất lực không giẫy không giằng nữa nằm ngửa thở phì phò. Một bàn tay nữa xộc vào trong áo cô nắm lấy bầu vú của cô nắn nắn bóp bóp.
– Khổ thân mẹ. Ông già kia bỏ đi biệt tăm… haizzz…
– Có sao đâu. Mẹ vẫn sống mà?
– Mẹ… ừ… hôm nay… có thèm không?
– Thèm gì? Ai thèm?
– Chối nữa. Cái này ướt nhoét hết cả rồi đây này.
Hoa giằng tay con ra, tự cho tay mình xuống cảm nhận cái ướt át của mình trong đầu như có điều suy nghĩ. Lan gối đầu lên vai mẹ thủ thỉ.
– Mẹ này… thực ra con không muốn mẹ đến với ai cả. Con thấy tự dưng giờ có ông nào vào nhà mình là con thấy nó… nó… ghê ghê thế nào ý. Nói chung là không được.
– Vậy mà con sui mẹ kiếm.
– Hay… sau này con lấy chồng… rồi… mẹ… mẹ thấy nếu sau này chồng mà mà… mà…
Hoa nhìn con, không ngờ con bé này có ý nghĩ này nữa.
– Điên – Hoa nói mà mắt đảo loạn.
– Không ghen. Mẹ của con mà, ghen gì hả trời?
– Cũng không được đâu, như thế là loạn… không được.
– Sao đâu mà. Ai mà biết chứ? Như thế cả nhà đều hạnh phúc, ai cũng quan tâm đến nhau. Chứ giờ bảo mẹ đi với ông nào… con không chịu đâu.
Hoa như xuôi xuôi lòng. Thực ra cô mong như vậy còn chẳng được nhưng dù gì cô cũng là mẹ. Mà chuyện mẹ vợ và con rể thì không thể dễ dàng như thế được. Mắt cô đảo đảo quanh, cân nhắc qua lại.
– Như thế… không được đâu. – Hoa nói mà chất giọng yếu đuối lắm.
– Mạnh dạn mà đến với hạnh phúc đi mẹ.
Mỗi nhà mỗi cảnh. Nhưng cảnh nhà cô thì thực là khó thấy.
Lan đứng dậy tìm dép rồi cầm tay mẹ kéo đi. Trong ánh mắt nghi hoặc của mẹ cô kéo tới phòng Dũng.
– Con… con…
Lan đẩy mẹ tới cánh cửa phòng.
– Chuyện của mẹ con biết rồi. Mẹ đừng e ngại. Con rình xem mấy lần rồi.
Hoa trừng tròn mắt nhìn con, bàng hoàng và xấu hổ không nói lên lời. Cái cánh cửa phòng vợ chồng cô được cô yêu cầu chồng thiết kế lại cũng là vì vậy. Cô lúng túng không biết phải làm sao nữa, bật ngờ quá.
– À mà chưa.
Lan lại kéo mẹ về phòng.
– Gì nữa?
– Mẹ phải thay bộ đồ ngủ thật đẹp nữa.
Hai người giằng co. Thực chất là Lan đùn đẩy mãi. Cuối cùng mẹ cô mới hết xấu hổ. Đứng trước gương mà mặt Hoa như phải bỏng vậy.
– Bộ này được đó mẹ. Đẹp.
– Mẹ thấy… bộ này… hay là thôi đi.
Lan nắm nắm bầu vú trần của mẹ tặc lưỡi.
– Vú mẹ to thật. Đến con cũng mê.
– To gì? Sau này con lấy chồng cũng như vậy thôi, có gì mà mê.
Hoa vừa nói vừa cúi nhìn thân hình nửa kín nửa hở lung linh gợi cảm của mình cô cũng phải tự than cái thân mình vẫn còn đẹp và quyến rũ. Duy nhất có 1 điều làm cô không thấy vừa lòng là mình quá sâu và rộng. Cũng may của nó cũng gớm. Nghĩ tới mà nụ cười trên môi cô đã đọng từ lúc nào không biết.
– Nào. Giờ đi tìm hạnh phúc thôi.
Lan xúi dục.
– Lưỡng lự gì nữa. Con ủng hộ mẹ mà.
– Sau này đừng có mà hối hận.
– Không. Không hối hận. Mẹ hạnh phúc là con vui rồi.
Hoa ôm lấy con. Cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào nữa. Từ lúc nó mới lớn, hai mẹ con đã trao đổi rất nhiều, rất hòa hợp về vấn đề tình dục này rồi. Nhớ lại hồi nó vô tình hay cố ý mà nghe được những âm thanh dâm dục của hai vợ chồng cô không biết cảm tưởng của nó thế nào nữa. Lúc hai mẹ con trao đổi về vấn đề giới tính, nó nói cô mới biết, trong tai người ngoài những âm thanh trong phòng 2 vợ chồng cô nó khiến người kích động thế nào.
“Sao lại gọi là bướm? Con nghe mẹ nói với bố là lồn cơ mà? »
Chẳng biết nó rình xemb bao nhiêu lần rồi nữa. Lúc đó quả thực cô xấu hổ chỉ muốn cho cái lỗ nào mà chui xuống. Giờ thì chắc nó không hỏi cái đó nữa rồi. Tuổi nó giờ có cái gì mà không biết nữa, chỉ mong nó biết đường giữ mình thôi. Thanh niên mới lớn bây giờ manh động lắm, đùng một cái bụng nó phưỡn ra thì hỏng đời. Phận gái khổ lắm, trao thân cho người đàng hoàng thì ấm, đụng trúng người họ sở thì mất một đời.
Bộ đầm ngủ màu hồng. Trên trễ ngực, dưới ngắn qua bướm một tí, chất liệu mỏng manh, có gì thấy đó. Chức năng chính: Kích dục, chức năng phụ: Kích dục, chức năng không có: Che thân.
Đến chính bản thân Hoa cũng không nhịn được mà xoay người ngắm mình vài lần. Dáng người đầy đặn, mông ra mông, ngực ra ngực, eo ra eo. Hoa bặm môi liếm mép, thú tính không kìm được nữa, cô chỉ mong được một thân nam tính mạnh mẽ đè mình xuống, một cái thứ thật lớn, thật dài đâm ngập vào lồn.
– Con thấy… hay là… cởi đồ lót ra đi mẹ.
– Thôi. Chưa gì mà… nó lại nghĩ mẹ dâm đãng…