Đứa con hư đốn
Chương 80
– Dì đưa cô Thủy về. Có thể sẽ về muộn nữa. Ở nhà con tự ăn uống cho tốt nhé.
– Bye nhóc nhé!
Cô Thủy hôn gió hắn cái rồi hạ cửa xe xuống. Chiếc xe lăn bánh được một quãng rồi mà hắn vẫn còn có cảm giác có đôi mắt ở trong xe vẫn đang nhìn hắn. Còn sớm, vào làm ly cafe rồi học bài. Sắp thi rồi! Tự tay dọn dẹp cái tổ của mình gọn gàng tinh tươm, hắn đã quen tay vô cùng. Vô tình nhìn xuống, một vòng màu sâm sậm, có mùi… Hắn lại nhớ tới thân hình nóng bỏng của dì.
– Sáng sớm mà đã chào cở rôi.
Hôm qua mỗi một nháy. Kể mà dì ở lại thì ít hắn cũng phải bắn hai phát nữa mới đủ. Hắn ít ra ngoài chơi bời, lang thang vớ vẩn, mà giờ máy tính cũng nhàn quá rồi. Thần người một lúc hắn dọn ít đồ rồi vác balo bắt xe tới nhà cô Hoa. Đứng trước cửa, tính gọi nhưng nghĩ chủ nhân ngôi nhà này là của mình rồi thì còn phải gọi cho rách việc, kinh động người ngoài à. Tất nhiên, vào rồi thì hắn không quên chốt cửa lại. Cẩn thận như vậy là do dì đã tiên cho hắn một khóa học về tính cảnh giác. Vào phòng cô Hoa trước, không có ai. Lên phòng Lan…
– Con nhớ anh Dũng mẹ ạ.
– Nhớ cái gì? Học đi.
Từ xa đã nghe thấy tiếng oanh yến líu lo, hắn bất giác nở nụ cười. Tuổi này, hắn đã biết thích biết yêu rồi. Mặc dù cái từ «yêu» nói ra miệng còn hóc cổ lắm nhưng thật sự hắn thấy mình Yêu rồi thì phải. Một bông hoa với những cánh hoa sặc sỡ đang bung ra làm hương quyến rũ nhất, một bông thì e ấp đang cong những chiếc cánh non ngoài cùng, tò mò khám phá thế giới. Bên trong còn rất nhiều những cánh đã được tô vào vài đường màu mờ nhạt, hứa hẹn sẽ trở thành một đóa hoa sặc sỡ, ngát hương nhất.
Núp ngoài cửa nghe xem hai người này có nói xấu gì mình không.
– …
– Nghĩ mà ngẩn cả người vậy mẹ?
– Lo! Cuối cùng chắc mẹ tính bán căn nhà này đi… nhưng mà thủ tục rắc rối quá vì không có chữ kí của ông già kia. Bố con không biết bỏ đi đường nào rồi…
– Đừng có nhắc đến lão nữa. Hừ.
Nghĩ tới quãng thời gian trước, hai mẹ con cô không một ngày nào là có được nụ cười. Lão bỏ trón để lại một cục nợ, thế nào trước khi đi còn không quên ôm đi toàn bộ số tiền mặt nữa. Ông có nghĩ mẹ con cô sẽ sống ra sao không? Từ cuộc sống khấm khá lộn ngược một cái… ôi cái tư vị nó thật là muốn phun máu. Bất lực nhìn mẹ chạy ngược xuôi, cô hận mình không đủ lớn, trong suy nghĩ thậm trí cô còn có ý nghĩ kia nữa. Đến cái ăn cũng phải lo từng bữa, nghĩ cô đúng là muốn ứa nước mắt. Nghĩ đến đây, Lan nhìn người mẹ đang im lặng viết lách cái gì đó. Mẹ cô thật kiên cường… Bán một số tư sản cùng xxx Cuối cùng nhà ngoại cùng bạn bè thân hữu góp sức, mẹ con cô cũng «sống sót». Trong đầu cô còn hiện lên hình ảnh của hắn…
– Gì mà nhìn mẹ chăm chăm vậy? – Lan bị đánh thức.
– Mẹ của con thật xinh đẹp.
Cô Hoa vén vài sợi tóc.
– Dẻo mỏ. Oanh vàng khen sơn ca!
– Mẹ buồn chuyện gì vậy?
– Tiếc lắm… nhưng mẹ quyết định rồi. Một nửa giá trị ngôi nhà này đủ để trang trải nốt số nợ còn lại, còn dư một ít… mua một ngôi nhà nhỏ thôi, đủ cho mẹ với con mà được rồi… haizzz…
Cuộc sống từ khấm khá trong hơn 2 năm biến thành bình dân, ai cũng không khỏi bồi hồi.
– Còn một khoản nợ nữa. Cái này hơn lớn.
– A!
Hoa xóa tan không khí trầm thấp.
– Hôm đó vay gấp quá… mẹ không kịp nghĩ nên đã đồng ý…
– Đồng ý gì? – Lan nóng ruột.
– Mẹ đã… gán con rồi…
– Hả…
Nhưng mà suy nghĩ cả Lan lóe qua đã ngăn cản cơn tam bành của cô.
– … à. Thôi không sao đâu mẹ. Để họ nuôi, đỡ cơm mẹ.
– Con nhóc này… chẳng hài hước gì cả.
Cô Hoa thế nào, con cô đã thuộc nằm lòng. Lừa cô bé không dễ.
– Nếu con không nhầm thì phải là bán chứ không phải gán… mà… hí hí… mẹ bán mình cho anh Dũng rồi phải không?
– Biến đi! Hừ.
– Hí hí…
… Bạn đang đọc truyện Đứa con hư đốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/dua-con-hu-don/
– Mẹ này… hôm nọ cả 3 chúng ta… sướng thật đấy.
Hoa không tiếp con, cúi đầu cô im lặng hí hoáy viết tiếp.
– Vú con nhỏ thế này… ừ… chắc anh Dũng thích bóp vú mẹ hơn.
– Chép!
Hoa chép miệng mặc nó.
– Lồn mẹ sâu như thế, anh Dũng địt ngập hết vào được mà…
– Cô thôi đi. Cô mà nói nữa…
– Nói nữa là mẹ thèm chứ gì?
– Hừ!
– Hí hí… nhìn mẹ kìa. Mặt đỏ hết cả lên rồi. Hì hì… thèm rồi à?
Hoa thở dài như thể đã bất lực trước cô con gái.
– Giấy gì đấy?
– Nửa tháng nữa… haizzzz… bố con không về… sẽ vẫn xử ly hôn vắng mặt…
Cô đang mơ màng với đôi mắt không tiêu cự thì phát hiện ánh mắt của cô con gái.
– Gì thế?
– Ừ… ờ… mẹ này… nếu mà con lấy anh Dũng… có được không?
– Bao tuổi mà hỏi cái này?
– Được không mẹ?
– Được. Miền là 2 đứa yêu nhau là được.
– Vâng.
Lan đảo mắt sang một bên, hơi ngượng. Im một lát cô lại tiếp:
– Ly hôn xong với ông già kia mẹ lại cũng như con.
– Cái gì mà như con?
– Thì cũng không có chồng.
– Cô đang nghĩ cái gì?
– Hay… mẹ cũng lấy anh Dũng…
Cô Hoa tròn mắt nhìn chằm chăm vào cô con gái. Một lúc cô mới cất tiếng.
– Cũng được đấy… biến đi.
Dũng – Dựa lưng ở bên tường mà trái tim nhỏ bé của bắn treo cao, cứ lên lại xuống. Nhiều lúc hăn còn tưởng sẽ đứt bóng tới nơi nữa. Động tác vỗ vỗ ngực thở dốc làm hai mẹ con cô Hoa để ý. Cô bé Lan như tia chớp vọt ra.
– Anh!
– Ơ. À. Lan…
Trên chiếc bàn giờ đã có ba người. Ba người rất chăm chú với công việc của mình nhưng cả 3 quả tim trong lồng ngực như hươu nhảy loạn xạ. Cả ba chăm chú hồi lâu mà không ai lên tiếng.
Hôm nay Hoa được nghỉ, tiễn 2 đứa đi học, cô quay vào vỗ vỗ ngực cho đôi vú rung rinh mà vẫn chưa ổn định được nhịp tim. Cô đóng cửa lao lên giường lấy gối che kín mặt, hành động rất “con gái”. Thằng Dũng nói sẽ “ở đây” nên Hoa dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị cơm chiều cho hai đứa. Một mình trong gian bếp với những tỉ mỉ cô thấy mình có cảm giác làm vợ.
“ – Hay… mẹ cũng lấy anh Dũng… ”
Câu nói của con gái cứ vọng mãi trong đầu cô. Cô thấy mình có lại những cảm xúc y như thời con gái. Cũng xấu hổ, chờ mong và… nhớ thương. Nhiều lúc cô dằn mình “nó chỉ là một thằng nhóc đang lớn”, “Mình chỉ là ham muốn xác thịt”…