Dục vọng bất tận

Chương 2



Phần 2

“Oe… oe… oe”

Tiếng khóc của em bé vang lên tại căn phòng VIP của một bệnh viện đắt tiền ở quận 7, đây là khoa phụ sản và một cặp đôi vừa chào đón đứa con đầu lòng của họ.

“Ây da giống ông ngoại nó quá”

“Con hơn cha là nhà có phúc nha”

“Chúc mừng anh chị nhá”

Vô số lời chúc mừng từ những người thân ở trong phòng bệnh vang lên, chúc mừng cặp vợ chồng vừa có đứa con đầu tiên của họ.

Ông Phong cười toe toét miệng không khép lại được, hiển nhiên là ông vô cùng mừng rỡ với đứa con trai mới đẻ, trên giường bệnh, người phụ nữ đang được cánh đàn bà hỏi hăn chăm sóc với hai cô y tá ở bên cạnh, đang trìu mến nhìn em trai cô đang bồng trên tay đứa con của cô và ông Phong.

Ông Phong không dám bồng đứa con ông vì… sợ rớt, nên mọi người tha hồ tranh nhau bế rồi nựng đứa trẻ đáng yêu.

Đứa trẻ khóc ré lên vì sợ, vừa chào đời đã thấy nhiều sinh vật lạ quá không khóc sao được a.

Nhìn đứa con trìu mến, ông Phong tự nhủ với bản thân ông sẽ cho con ông một cuộc sống tốt nhất có thể, tránh xa cái giới thượng lưu đầy tăm tối và dâm dục kia để con ông có một tương lai tươi sáng.

Và thế là thằng Quân, tên của đứa bé vừa chào đời, lớn lên trong một gia đình trông bình thường như bao gia đình khác và dưới sự bảo bọc và tình yêu thương của ba mẹ nó, với ông bà nội và ông bà ngoại xung quanh yêu thương chăm sóc nó. Một tuổi thơ thật tươi đẹp a.

Hè nào nó cũng được ba mẹ cho về chơi với nhà nội và nhà ngoại cả tháng, được gặp các anh chị em họ và vui chơi chạy nhảy. Tuổi thơ của nó không hề thiếu tiếng cười trẻ con với mấy thằng hàng xóm hay trốn đi nét với mấy thằng anh em họ trong nhà.

Lâu lâu, nó và anh chị em họ lại bị phạt đứng quỳ ngay cổng nhà vì… trốn đi chơi nét hay đi phá làng phá xóm ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.

Nhà nội nó thường xuyên tổ chức tiệc cuối tuần, tụ họp mọi người lại với nhau. Cánh phụ nữ thì quán xuyến việc nấu nướng, đàn bà Việt Nam mà, nấu ăn là số dách. Đàn ông thì tụ họp ở bàn ăn uống bia nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, và hôm nay cũng không ngoại lệ.

“Con chào bác Hai trai”

“Con chào chú Tỏa, cô Khuê”

“Con chào…”

Thằng Quân tiến vào nhà, chào người lớn đến rụng cả răng, vì gia đình nội nó quá đông, không thua gì nhà ngoại nên lần nào nó chào cũng thế.

Nhà nội nó có 5 anh chị em, lần lượt là…

Ông Nên, bác hai nó…

Ông Phong, ba nó…

Ông Tỏa, chú nó…

Ông Mãi, chú nó…

Và cô Thư, con gái út…

Nó thích không khí của đại gia đình như này, lúc nào cũng gắn kết và ồn ào bận rộn, bản tính nó thì thích náo nhiệt nên nó khoái những lần họp mặt như thế này lắm. Căn nhà lúc nào cũng đầy tiếng cười và mọi người rất gắn kết, do thường xuyên gặp nhau dù không ở gần nhau.

Cuộc vui nào cũng sẽ tàn. Nó cũng lớn lên, tới tuổi dậy thì và biết quay tay là gì. Có lẽ con người thật của thằng Quân vốn dâm đãng, vì thế mới lớp 5 nó đã quay tay, lớp 6 nó còn quay tay trong học bàn với mấy thằng bạn nam khác coi. Mấy bạn nữ trong lớp thì thấy đám con trai bu lại bàn nó là cả đám chạy tán loạn lên vì xấu hổ. Hắn nổi tiếng đến mức mấy thầy cô giáo cũng nghe loáng thoáng về tin đồn nó quay tay trong giờ học a.

Các anh lớp lớn thì xuống lớp bắt chuyện với nó, như thể nó là dân chơi đích thực vậy. Có lần nó được cậu họ nó, ông Minh cho nó cái áo khoác mà ổng mới dùng vài lần, trùng hợp sau hôm sau trời mưa nên nó khai trương luôn cái áo.

Đang giờ học, nó chơi giỡn sao mà thằng bạn móc trong túi áo khoác móc ra cái… bao cao su. Thế là mấy thằng bạn nó nhìn nó vẻ trầm trồ hâm mộ, có thằng bạn thân thật là hảo hán a. Giờ ra chơi đám bạn nó còn đi truyền ra mấy lớp khác, nó cố giải thích là không phải của nó nhưng ai mà tin, nó không phải nổi tiếng là dâm tặc mặc dù mới vào trường a.

Rồi thì những năm cấp 2, quãng thời gian tươi đẹp nhất của tuổi thơ nó cũng trôi qua. Cánh cổng trường khép lại, người đi nhưng những ký ức đẹp đẽ nhất của tuổi học sinh cũng sẽ còn đó, cho dù sau này con người nó có thay đổi như thế nào đi nữa, nó vẫn từng là một học sinh cấp 2 bình thường, lớn lên với những đứa bạn ngây thơ chung quanh nó và có sự yêu thương bao bọc từ gia đình, ông bà và ba mẹ.

Năm cấp 3, ông Phong quyết định mài dũa đứa con này, cho con chim bé bỏng tập bay ra biển lớn, vì thế ông đưa nó đi sang Mỹ du học. Thay vì đưa nó đi học trường công như bao người khác, ông quyết định đưa thằng Quân vào trường tư dù biết rằng môi trường của những trường tư nước Mỹ vô cùng khắc nghiệt, để cho đứa con yêu dấu của ông trưởng thành, thoát khỏi sự bao bọc của gia đình để đi ra biển lớn…

Thằng Quân được biết tin sẽ đi du học thì vô cùng háo hức và hồi hộp, hồi nhỏ nó được ba mẹ cho học trường quốc tế nên nó cứ nghĩ đi Mỹ học sẽ giống với học ở trường quốc tế nơi nó từng học. Nó sẽ có thêm bạn bè, cùng nhau vui chơi quậy phá và tạo nên những kỷ niệm đẹp nhất năm cấp 3.

Nhưng nó đâu ngờ, năm nó đi du học, nó sẽ vỡ mộng và cuộc đời nó đi rẽ sang hướng hoàn toàn khác mà nó chưa từng nghĩ sẽ thành ra như vậy, tất cả vì bước vào ngôi trường mà nó cho rằng sẽ vui vẻ không khác gì 8 năm học vừa qua của nó ở Việt Nam…

Quân tuổi 14…

Bước xuống phi trường thành phố Boston bang Massachusetts, thằng Quân dáo dác tìm người chỉ định đón nó đến trường cấp 3, nơi nó sẽ bắt đầu học năm lớp 9 ở đấy.

Người chỉ dẫn là một quý cô nhìn lịch lãm, phong cách ăn mặc lịch sử tạo vẻ trang nhã không quá hở hang hay thiếu vải, giúp nó chuyển hành lý lên xe và lái xe về ngôi trường cấp 3 mà nó sẽ ở đó suốt 4 năm tới.

Chuyến đi mặc dù chỉ mất nửa tiếng nhưng đối với nó thì dài như cả thế kỷ vậy, ngồi trên xe mà nó vô cùng háo hức nghĩ về tương lai ở ngôi trường mới này, nghĩ về những đứa bạn ngoại quốc mà nó sẽ gặp. Quả là một tâm hồn ngây thơ trong sáng a.

“Oa… đẹp quá”

Thằng Quân trầm trồ khi bước xuống xe, nó được cô hướng dẫn viên dắt vào, lúc này nó lưng đeo cặp, tay thì được cô hướng dẫn viên dắt vào, nó vẫn còn lùn nên cảnh tượng giống như mẹ đưa con đi học ngày đầu tiên vậy.

Nó chỉ thấy đây là một ngôi trường cổ kính nhìn giống cung điện thời xa xưa, các bức tường gạch dài liên miên và khuôn viên rộng thênh thang xung quanh, nhìn thôi đã thấy phấn khích rồi, nó cảm giác đây giống nơi ở của vua chúa ngày xưa vậy, chỉ có điều không xa hoa đến vậy thôi.

Ngước lên nhìn tấm biển hiệu trước cổng vào, nó thấy dòng chữ chào mừng các học sinh mới với tên trường ở trên băng rôn:

“Phillip Academy Andover”

Chương trước Chương tiếp
Loading...