Dục vọng bất tận

Chương 24



Phần 24: Trừng phạt cô giáo

“Này bớt giỡn lại đi, đừng có tưởng ai cũng giống mày hả con ngựa cái, đầu óc tối ngày toàn cu với cặc.” Mi Jung ngoảnh mặt đi giả vờ nghiêm túc nói với con nhỏ bạn.

“Đừng nói mày không quan tâm nhé, ở đó mà giả vờ thanh cao với tao, tao còn lạ gì mày nữa.” Elizabeth ngồi xuống ghế, tỏ vẻ khinh thường nói. “Mà mày rủ tao ra làm gì vậy?”

“Haizz, cũng định nhờ mày 2 chuyện, một chuyện liên quan đến thằng nhóc đó.” Mi Jung thở dài đáp. “Tao sắp về nước rồi, cũng không ở đây lâu được.”

“Ừm, sao nữa.” Elizabeth gật gù.

“Thì… Thì… Thì nhờ mày lo cho thằng nhỏ được không.” Mi Jung ấp úng một hồi.

“Hả??? Lo cho nó á, mày nói thiệt hả.” Elizabeth tròn xoe mắt không tin hỏi.

“Thiệt con điên này, mày nghĩ tao thích đùa hả.” Mi Jung cũng hơi đỏ mặt, hiển nhiên nhắc đến tên tình nhân trẻ nàng cũng ngại ngùng.

“Mày biết tao mà, tao ở tận…”

“Tao biết, tao biết tao đang làm gì mà, mày là người thích hợp nhất để tao nhờ trong lúc này, haiz.” Mi Jung cắt ngang lời và đáp.

Elizabeth không nói gì, cô hiểu con bạn mình, và nàng cũng hiểu cô, nên nếu nàng đã có ý định như vậy rồi thì cô cũng không nói gì thêm.

“Nhưng mà, không có miễn phí đâu nhé.” Cô cười bí hiểm nói, ánh mắt hiện lên vài phần quyến rũ.

“Haiz, tao biết ngay mà.” Nói rồi Mi Jung chồm người sang nói nhỏ với Elizabeth: “Cứ dùng nó thoải mái, đảm bảo mày sẽ hài lòng thôi.”

“Thế à.” Elizabeth liếm nhẹ môi tỏ ra hứng thú, có nhỏ bạn cam đoan nên nàng rất tò mò không biết cậu kia sẽ làm nên trò trống gì…

Trong khi hai người phụ nữ đang xì xầm bàn tán thì nhân vật trong câu chuyện của họ vẫn đang ngáy ngon lành dưới sàn nhà ký túc xá, đâu biết rằng sắp tới cuộc đời nó sẽ rẽ sang một hướng khác mà nó chẳng thể ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện Dục vọng bất tận tại nguồn: http://truyen3x.xyz/duc-vong-bat-tan/

Hôm nay là thứ 2 đầu tuần, vậy là gần cả tuần trôi qua kể từ khi nó tét mông cô giáo trong lớp học. Báo hại cô phải nghỉ làm nguyên một tuần còn lại, cô phải báo nghỉ với lý do là bệnh cũ tái phát, làm các thầy thương tiếc không thôi, hết lời ca ngợi cô chưa hết bệnh đã phải đi làm, để rồi bệnh lại tái phát, các thầy hận không thể đến nhà chăm sóc từng chén cơm ly nước cho cô, nhưng đâu biết rằng cô làm gì có bệnh nào, đau mông thôi a.

Da Hyun nhắn nó hôm nay cô sẽ đi làm lại, nên thằng Quân đang suy nghĩ trong đầu nên làm gì tiếp theo. Nó muốn có cô nhanh nhất có thể, để lâu quá có khi lại lờn mất, vì thế hôm nay nó sẽ đánh nhanh rút gọn, biến cô thành của nó mới được…

“Reng! Reng!” Tiếng chuông quen thuộc vang lên, báo hiệu ngày dài nhất trong tuần đối với cả thầy cô lẫn học sinh đã kết thúc.

Quân ùa ra cùng với đám bạn nó. Hôm nay nó có việc quan trọng phải làm, hôm nay là một ngày trọng đại cơ mà.

Lúc này Da Hyun đang ở bãi đậu xe. Cô thầm nghĩ mình thật là hên khi nghe lời thằng Quân, cô mà ở lại chắc bị mấy thầy bu lại hỏi han đến tối mất.

Thằng Quân đang len lỏi qua con đường mòn sau trường, nó đang đi theo con đường mà các anh chị lớp trên hay dùng để trốn ra khỏi trường. Sau khi trốn ra khỏi trường thì mới gọi taxi được, chứ nó không có người lớn để bảo kê.

“Chú ơi, cho con đến địa chỉ này.” Vừa yên vị trên chiếc taxi thì Quân đưa cho chú tài xế một mảnh giấy ghi địa chỉ trên đó.

“Cộc… Cộc… Phù…” Da Hyun mở cửa bước vào nhà. Mùa đông tầm tháng 1 tháng 2 trời lạnh vô cùng, về nhà hưởng máy sưởi là đã nhất.

Cô bật bản nhạc yêu thích của mình lên, pha một ly sô cô la nóng rồi ngồi ghế sofa ở phòng khách lim dim hưởng thụ sự thoải mái. Cô thuê căn nhà này để sống một mình, mặc dù hơi cô đơn tịch mịch nhưng bù lại cô lại có sự thoải mái và tự do, thứ mà cô không có khi sống cùng mẹ mình.

Chiếc taxi vàng dừng trước một căn nhà nhỏ nhắn xinh xắn, Quân bước xuống xe rồi nhìn nhìn xung quanh. Lần đầu đến đây nên nó đi một vòng xem căn nhà này thế nào rồi mới lẻn vào được.

Nằm một hồi thì Da Hyun đi soạn giáo án. Ở trường vừa vào học kỳ 2 nên cô phải chỉnh sửa giáo án sao cho phù hợp mới được.

Thằng Quân tìm mãi cũng không thấy đường vô nào vẹn toàn, vì trời bên ngoài dần tối đi và lạnh hơn, nó đành đánh liều tiến vào từ cửa chính.

“Cạch… Phù… Phù…” Vừa mở cửa là tiếng gió bên ngoài thổi vào liên tục. Quân hoảng hồn đóng cửa lại, chủ nhân ngôi nhà nghe được thì kế hoạch vỡ lở mất. Cửa chính nằm ở bên trái căn nhà, và bên phải là phòng khách.

Cả căn nhà được bật đèn sáng trưng nhưng lại yên tĩnh vô cùng. Căn nhà không to nên nó có thể nghe tiếng nhạc vọng lại từ phía sau nhà. Quân thầm thở phào vì nó không vào từ cửa sau, vì cửa sau nằm ở cùng khu vực với tiếng nhạc đang phát ra.

Da Hyun đang vui vẻ vừa nấu ăn vừa hát theo bài nhạc yêu thích. Cô thích cuộc sống như thế này, vô lo vô nghĩ, và quan trọng nhất là cô có sự tự do.

Quân rón rén đi về phòng bếp nơi phát ra tiếng nhạc. Đứng từ xa nó chứng kiến hết những gì cô giáo đang làm. Nó thấy cô thật vui vẻ yêu đời, nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm, không thể để cảm xúc chi phối được.

Hít sâu một hơi lấy tinh thần, Quân rón rén lại bước lại gần Da Hyun. Lúc này cô đang đứng ở bếp, quay lưng lại nên không thấy nó, mà nó cũng bước đi rất nhẹ nên cô không hay biết gì.

“Áaaaaa… Ưmm… Ưmmm” Bỗng có một bàn tay bịt miệng Da Hyun lại. Cô cố giãy giụa nhưng hai tay bị quặp ra sau lưng và bị khóa lại. Hành động trơn tru và gọn khiến cô không kịp phản kháng.

“Cô sợ gì đấy, em nè.” Quân phà vào lỗ tai cô giáo vài chữ.

Da Hyun liền dịu lại, thôi không giãy giụa nữa, nhưng cô quay đầu lại nhìn nó một cách đáng thương.

“Chát… Đừng có nhìn em với ánh mắt đó chứ cô giáo.” Quân tát một cú vào má cô khi cô còn vẫn chưa định hình lại được.

Vác cô giáo lên vai, nó bưng cô như bưng cái gối ra phòng khác rồi quăng cô xuống ghế cái bịch. Quân ngồi xuống kế bên cô rồi nâng cằm cô lên:

“Vui vẻ quá nhỉ cô giáo, vòng cổ đâu.”

“Cô… Cô… Cô…” Da Hyun ấp úng.

“Cô quên rồi chứ gì, lần này không phải lần đầu tiên đâu nhé.” Quân bực bội đáp.

“Cô xin lỗi mà… Lần sau cô sẽ không quên nữa.” Da Hyun cúi đầu nhỏ giọng đáp.

“Xin lỗi, cô nghĩ cứ quên rồi xin lỗi thì mọi chuyện sẽ xong hả… HẢ… Bộp… Bộp…” Vừa nói dứt câu nó đấm thẳng vào bụng cô giáo.

“Áaaaaa… Hức… Hức…” Da Hyun bị đánh bất ngờ, cô không kịp phản ứng nên ngã nhào ra đất.

“Cô xin lỗi mà… Huhu… Em đừng đánh cô… Đau lắm… Hức… Hức…” Da Hyun ôm lấy chân nó khóc bù lu bù loa.

“Chát… Đã bảo là còn lần sau là sẽ bị phạt mà, hình như cô không sợ đâu nhỉ.” Quân nhếch miệng cười cười nhìn cô giáo đáng thương.

“Huhu… Em phạt cô cũng được… Phạt cô đi… Nhưng mà đừng đánh cô nữa… Cô đau lắm…” Da Hyun tội nghiệp nói.

“Sao cô lại muốn phạt rồi, muốn bị trừng phạt đến thế sao cô giáo.” Quân phì cười hỏi cô giáo.

“Không có mà… Hức… Hức… Tại… Tại cô…”

“Tại cô muốn bị phạt chứ gì, được thôi, như cô mong muốn.” Quân nắm tóc cô giáo cắt ngang lời cô.

Da Hyun dùng ánh mắt đáng thương nhìn nó. Cô muốn nó phạt để nó đừng đánh cô nữa, qua miệng nó lại thành cô thèm được phạt, nhưng cô cũng không dám cãi, đành để mặc nó chơi đùa tùy thích.

“Xoạt… Xoạt…” Quân cởi quần ra, nó tuột luôn quần lót xuống, để lộ con cặc ỉu xìu đang nằm sang một bên, dài ngoằng nhưng lại đỏ hồng dễ thương.

“Em… Em… Em muốn gì hả…” Da Hyun sợ ngây người hỏi.

“Muốn gì chẳng phải rõ rồi sao, bú nó đi nào cô giáo, làm cho nó cứng lên rồi bú đi, nếu cô làm nó bắn ra thì coi như tha tội hôm nay.” Quân nhìn cô nói.

Da Hyun nhìn chằm chằm cặc nó đang nằm ỉu xìu đó. Cô không biết phải làm sao, cô đang sợ hãi, rất sợ hãi, không ngờ tên nhóc này lại bắt cô làm như vậy.

“Sao không làm đi, không phải cô từng làm rồi đó sao?” Quân cười đều hỏi.

“Cô… Không được đâu Quân… Xin em đó… Đừng bắt cô phải làm mà…” Da Hyun mở miệng cầu xin.

“Này cô giáo, cô là người khởi xướng chuyện này đó chứ, nếu cô ngoan ngoãn đeo vòng cổ thì đâu đến nỗi bị như vậy, có làm thì có chịu đi cô giáo.” Quân vẫn rất nhẫn nại khuyên nhủ.

“Hức… Hức… Cô xin em đó… Huhu… Đừng bắt cô mà…” Da Hyun bỗng òa khóc, ôm lấy chân thằng Quân lay lắt cầu xin.

“Bịch… Áaa…” Quân tức giận đá cô giáo ra, Da Hyun bị chân nó đá chạm vào cạnh bàn, cô rên nhẹ vì đau.

Quân không nói không rằng đánh thêm một lần vào bụng cô giáo. Da Hyun lại tru lên vì đau đớn, mặt cô nhấm nhem nước mắt nước mũi, cô ôm bụng nằm sõng soài dưới đất.

Nhiêu đó vẫn chưa đủ đối với Quân, nó đá lên cằm cô giáo mà hai hàm răng va vào nhau, nhưng xui xẻo thay lưỡi cô đang nằm giữa hai hàm răng, thế là cô rơi vào tình thế tự cắn lưỡi.

“Ưm… Áaaaaa…” Da Hyun hét thảm vì đau đớn. Nhưng không đợi lâu, thằng Quân lại đè cô ra sàn, vén áo lên móc rốn cô giáo, tay còn lại thì vén váy lên và vén quần lót sang một bên, tát mấy cái vào lồn cô.

“Ưhhhh… Chát… Chát… Ưhhh… Đừng mà… Cô… Hức… Hức… Cô mắc tè… Đừng mà Quân… Huhu…” Da Hyun khóc nức nở cầu xin, nhưng không hề ăn thua vì thằng Quân làm gì nghe cô.

Da Hyun lăn lộn trên sàn cố giãy giụa để thoát ra, nhưng càng làm thế thì thằng Quân càng móc ác liệt hơn, cho đến khi cô nhịn không nổi, sướng khoái xen lẫn căng tức niệu đạo, hai mắt trợn ngược, cơ thể giật giật, cô thả lỏng và…

“Xè… Xè… Áaaa…” Tiếng nước tiểu bắn ra như vòi nước. Da Hyun xấu hổ đan xen nhục nhã đến cùng cực, thậm chí với tâm trí kém cỏi cô còn nghĩ đến chuyện tự xác, nhưng quyền chủ động không nằm trong tay cô mất rồi.

“Hừ… Hừ… Hờ… Hờ…” Da Hyun nằm thở dốc vì sự hãi, hoang mang, mệt mỏi tinh thần lẫn thể xác. Cô chẳng muốn làm gì ngoài nằm đó cả, nhưng cái hay vẫn còn ở phía sau.

Quân lấy cùi chỏ thúc một phát vào bụng Da Hyun, làm cô hét lớn vì đau đớn. Nó thúc liên tục 3 cái, “Bạch… Bạch… Bạch…” rồi nắm tóc cô kéo cô ngồi dậy.

Quân chỉnh để cô giáo vào tư thế bò như con chó, lúc này Da Hyun để quá mệt mỏi rồi, tâm lý rã rời, cơ thể đau đớn làm cô cảm tưởng như đây chỉ là ác mộng, nhưng không hề.

Quân úp mặt cô vào đít nó, ngồi rặn rặn một hồi và…

“Bủm…” Mùi hôi thối xen lẫn tiếng xả hơi vang lên. Da Hyun hứng trọn cái mùi đó vào mặt mình, cô cảm thấy còn gì nhục nhã hơn như vậy.

“Cô biết không, nhìn cô đẹp lắm đó, cô đang ở vị trí mà bản thân nên ở đó Da Hyun, đó là dưới háng chủ nhân cô đó, vì cô xứng đáng được như vậyyy…” Quân kề miệng vào tai cô và nói.

Đầu óc mơ mơ hồ hồ, 7 chữ cuối như lọt thẳng vào tâm trí cô, vang lên liên hồi trong đầu cô, “Vì cô xứng đáng được như vậy…” lúc đầu thì nhỏ, nhưng sau đó thanh âm lớn dần trong tâm trí cô, đánh thẳng vào những phòng tuyến cuối cùng trong tâm trí yếu ớt của cô.

Thấy cô ánh mắt lờ đờ, Quân khá hài lòng với thành quả này, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ nếu nó muốn sở hữu cả cô giáo.

Quân muốn chỉnh cô giáo thành tư thế bò bằng tứ chi nhưng tay chân cô rã rời hết rồi, nên nó đành để cô nằm co quắp hai chân hai tay, thành tư thế nằm bò giống chó.

Một tay bịt mũi cô giáo, tay còn lại thọc vào miệng cô, nó ngồi lên lưng cô rồi đút cả năm ngón tay chui tọt vào cổ họng mà móc ngoáy trong đó.

Da Hyun có cảm giác muốn nôn ọe khi bị móc họng liên tục. Cô giãy dụa cầu xin, hai tay đánh vào người nó liên tục, chân thì đá lên chân nó, nhưng nó vẻ không ăn thua bởi vì nó vẫn đang móc họng cô.

“Ưmmmm… Ưmmmm… Hức… Hức… Đừng mà… Quân ơi… Cô xin lỗi…”

Mặc cho cô giáo cầu xin, Quân vẫn móc họng cô, cho đến khi Da Hyun chịu không nổi mà nôn ọe ra.

“Ọc… Ọc… Ọc… Ọe… Ọe… Hộc… Hộc…” Vô số chất dịch trào ngược ra từ họng cô, thằng Quân nhanh tay rút tay ra trước khi cô ói ra trên tay nó, chỉnh mặt cô để cô ói nên vũng nước đái khi nãy.

Nước ói dù không nhiều do cô chưa ăn gì nhưng cũng đủ để tạo thành một bãi trên thảm phòng khách. Chất lỏng chứa thức ăn và các loại dịch axit từ trong cơ thể cô trào ra, bốc nên một mùi hôi tanh nhẹ nhưng vẫn đủ gây khó chịu.

Đợi 1 phút để cô giáo thích ứng, Quân ngồi xuống nắm tóc cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi:

“Sao, thấy thích không hả cô giáo, có muốn thêm không.”

Da Hyun nhắm chặt mắt không dám nhìn thằng nhóc, nhưng đầu vẫn lắc nguầy nguậy tỏ ý không muốn. Nhưng muốn hay không đâu phải quyền của cô nữa.

Mặc kệ sự kháng cự của cô giáo, Quân úp gương mặt lấm lem nước mắt nước mũi vào bãi nước đó…

Đó là sự nhục nhã nhất mà Da Hyun từng phải chịu. Bị úp khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, có nét ngây thơ đáng yêu, khuôn mặt làm bao người thầy ở trường phải say đắm, nay lại bị dính đầy hỗn hợp nước tiểu và nước ói, đây không còn nằm trong phạm trù nhục nhã nữa rồi, nó là những thứ kinh khủng mà đa số người thậm chí còn không nghĩ đến, chứ đừng nói là phải chịu đựng như Da Hyun ở hiện tại.

Quân vốn không định làm thế, nhưng khi hành hạ cô giáo nó lại thấy hình ảnh của bản thân trong cô, khi nó bị Kira ăn hiếp. Nỗi phẫn hận với nàng lại trỗi dậy, và cô giáo Da Hyun xui xẻo bị nó biến thành nơi trút giận, cho những buồn bực và sợ hãi mà nó từng trải qua.

“Hức… Hức…” Sau một hồi “ngâm” khuôn mặt xinh đẹp trong vũng nước đó, chà chà để chắc chắn là từng tấc da đều bị dính lên thì Quân mới kéo tóc cô lên, để lộ gương mặt lấm lem nay đã trở nên dơ bẩn không gì sánh bằng…

Chương trước Chương tiếp
Loading...