Dưới ánh trăng soi
Chương 26
Trăng đêm nay sáng quá, tôi và em hòa vào nhau làm một dưới ánh trăng đêm, hai cơ thể trần truồng hòa vào nhau, cảm xúc ái ân dâng trào, tôi cứ nhấp tới lui vào trong em thật nhẹ. Cảm giác lúc này vô cùng đê mê sung sướng. Tôi cứ ôm chặt em như vậy rồi ấn dương vật vào sâu bên trong nữa.. Rồi mút thật mạnh cái lưỡi của em
Dần dần em cũng cảm thấy bớt đau hơn. Tôi bắt đầu nhún nhè nhẹ, chẳng bao lâu sau thì nước lồn của em bắt đầu chảy ra lai láng để bôi trơn cho con cặc của tôi. Tôi càng nhấp thật mạnh hơn thì nước lồn càng ra nhiều được một lúc sau thì em rên lên.
– A… Oh… Ohy… Y… Ư…
Tôi cũng sướng quá không chịu được nữa, cố gắng nhấp mạnh một chút thì nước nhờn của em đã rỉ dọc theo cái khe lồn mà chảy xuống ướt nhoét. Nước nhờn của em còn kèm thêm một chút máu đỏ tươi. Tôi nhấp mạnh lên thêm mấy cái nữa thì tôi và em ôm thật chặt lấy nhau cùng ra một lượt, tôi tê dại từ chân đến đầu, cong người bắn ồ ạt tinh trùng vào bên trong em. Nỗi sung sướng bao trùm cơ thể…
Trăng đêm nay đẹp quá… Còn em, em là ánh trăng sáng của đời anh…
“Tiếng gió vi vu vi vu, thổi nhẹ qua những cành lộc non.
Như tiếng hát của những thiên thần bé nhỏ,
Những thiên thần lấp lánh đẹp xinh của câu chuyện cổ tích ngày xưa…
Câu chuyện về một nàng công chúa trăm năm chìm trong giấc ngủ của khu rừng u tối…
Chờ một ngày
Được đánh thức trong ánh nắng dịu nhẹ của mùa xuân
Trong tiếng nhạc của thiên nhiên
Và…
Trên nụ hôn ấm áp của chàng hoàng tử…
Nàng công chúa của ngày xưa nay có còn
Như lòng em vẫn chìm trong băng giá
Rồi anh đến cùng ngàn ánh nắng gió xuân về
… Trao em tình yêu
Làm tan trong em giá băng
Rồi…
Đưa anh và em trở về chuyện tình cổ tích
Ngỡ như giấc mộng
Để được cùng em lướt trong gió
Chuyện tình yêu
Viết riêng anh và em”
…
Tình yêu là thứ tuyệt vời nhất mà tạo hóa ban tặng cho con người. Tôi và em đang say trong tình yêu đầu đẹp và tròn trịa như ánh trăng đêm rằm… Những yêu thương gửi trao nhau tưởng chừng như bất tận…
Tôi vẫn bơi sang bên ấy, lại hòa cùng với em trong những đêm trăng sáng và cả những đêm trăng mờ, tình yêu thăng hoa cùng tình dục đưa chúng tôi vào khu vườn tình ái chẳng lúc nào muốn ra.
Mùa hè, khi những cánh bằng lăng rụng tím một góc sân trường, chẳng còn tiếng trẻ con bi bô những bài tập đọc, chỉ còn đây những tiếng ve. Những tiếng ve đua nhau thét gào suốt ngày đêm trên những cành phượng đỏ…
Em đợt này không phải đến lớp, đang thời kỳ nghỉ hè nên em ở nhà giúp mẹ trồng cây. Trẻ em trên này không như dưới thành phố, không có học thêm mà cũng chẳng học hè. Cả 3 tháng hè là chúng nghỉ gần như cả 3, để còn ở nhà giúp đỡ bố mẹ, và còn chơi nữa chứ…
Mùa hè, những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi, nhưng tình yêu của tôi và em thì vẫn thế, sôi sục, cuồng nhiệt và bỏng cháy…
Mấy hôm nay trời mưa to quá, mưa ở đâu kéo về ào ào như thác đổ, nghe đài báo đang bị ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới. Mưa đồng bằng đã to, mưa trên rừng lại còn khủng khiếp hơn, tất cả lượng nước trên rừng dồn về các dòng suối rồi chảy ra sông…
Mưa suốt mấy ngày, một sáng sớm ra đứng bờ sông đã thấy trắng xóa toàn nước là nước, lũ thượng nguồn đổ về nhanh quá, chảy cuộn cuộn dưới lòng sông cuốn theo nó bao nhiêu là hoa màu, vật nuôi của người dân.
Tôi nhìn về phía bên kia mà xót xa, bãi ngô nay chẳng còn, bãi cỏ mềm chỗ tôi và em vẫn thường hay ngồi nay cũng chỉ một màu trắng xóa. Bến đò cũng tạm dừng hoạt động…
Tôi phi vội xe máy sang nhà em để xem tình hình thế nào, mẹ em bảo “lũ năm nào chẳng thế, quen rồi”
Nhà em ở trên cao lên chẳng bao giờ nước ngập tới nơi, chỉ bị trôi hết vườn hoa màu chưa kịp thu hoạch hết. Đứng trên bờ nước nhìn xuống dòng sông đang cuồn cuộn chảy, đến con Milu cũng ngỡ ngàng.
Mưa nhiều quá nên các công trình bên tôi cũng chẳng thể hoạt động, may quá vừa đổ bê tông mái tầng 3 xong, đang trong quá trình nghỉ đợi. Công ty gọi tôi về dưới Hà Nội để hoàn thiện mảng hồ sơ. Vậy là lại phải chia tay em.
Trước khi về, tôi và em ngồi cả buổi tối bên hiên nhà em, thì thầm tâm sự. Ngoài trời vẫn đang mưa rả rích, những hạt mưa trên mái rơi xuống tạo thành những đám bong bóng đuổi nhau rồi mất hút.
– Đợt này anh về có lâu không? – Em thì thầm
– Chắc cũng khoảng nửa tháng
– Vâng
– Em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, trời mưa thì không được đi ra ngoài, nhất là không được đi ra bờ sông, nước lên to lắm đấy
– Em biết rồi… Em chỉ nhớ anh thôi
Tôi ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc em, hít hà thật sâu mùi hương tóc em vào trong lồng ngực.
– Anh cũng sẽ rất nhớ em. Anh sẽ nhắn tin cho em thường xuyên
– Anh nhớ nhé…
Bên hiên nhà, tôi lại trao cho em nụ hôn nồng cháy. Mai xa rồi… Nhớ lắm… Em ơi…
Về Hà Nội, mấy ngày đầu tôi bỡ ngỡ không quen với nhịp sống hối hả nơi đây, phố phường tấp nập. Thấy nhớ quá cái cảm giác đứng bên bờ sông khi khói lam chiều lãng đãng bay lên từ những nóc nhà tranh…
Nhớ em quá, nhớ cảm giác yên bình, tôi chỉ muốn quay về nơi ấy. Có lẽ sau những ngày tháng đi xa, tôi không còn hợp với cái ồn ào tấp nập phố xá nữa, nhưng trên hết, nơi này không có em…
Tôi về quê mấy hôm, buổi tối đi uống rượu mực với mấy thằng bạn ở ngoài bãi biển, sóng vỗ rì rào như tiếng hát của biển không khi nào ngừng nghỉ…
Nhớ em, tôi lang thang một mình trên bờ cát, biển đêm vẫn rì rào những con sóng xô nối đuôi nhau đùa nghịch. Ngoài xa kia, những ánh sáng lấp lánh của thuyền ghe đi đánh cá đêm. Nhắn tin với em
“Em à, em đang làm gì đấy?”
“Em đang đọc sách, anh đang ở đâu”
“Anh về quê mấy hôm, bây giờ đang ở ngoài biển… Nhớ em quá, ước gì có em ở đây”
Tôi thấy em gọi cho tôi liền, nhấc máy:
– A lô anh à, anh đang ở biển hả, thích nhỉ?
– Em đang ở đâu đấy?
– Em đang đứng bên bờ sông này…
– Thôi đi vào đi em – Tôi lo lắng
– Không sao đâu anh, hết mưa rồi mà, đêm nay trăng sáng em ra đây… Nhớ anh quá nè…
Ừ nhỉ, chợt nhận ra đêm nay trăng sáng quá, ánh trăng sáng lấp loáng trên những con sóng bạc đầu. Biển cồn cào, nhưng cũng thật dịu êm
– Anh ơi, khi nào thì anh lên với em?
– Anh cũng chưa biết chính xác, nhưng cũng sắp rồi em ạ, anh nhớ em, thèm được hôn em quá rồi…
– Xí… Ai thèm… – Em nũng nịu trong điện thoại
– Thế mà vừa bảo nhớ anh..
– Nhớ chứ có thèm hôn đâu…
Nói chuyện với em trong tiếng sóng vỗ rì rầm, dưới chân những con sóng xô vào mát lạnh.
– Em có nghe thấy tiếng của biển không?
– Đâu anh, cho em nghe với…
Tôi chạy thật nhanh trên bờ cát, phía trước mặt là dải cát dài mênh mông, giơ điện thoại hướng ra biển, đón những luồng gió ào ào và miên man sóng vỗ, tôi gào lên:
– Nga ơi… Anh nhớ em… Anh yêu em…
Chắc là em cảm động lắm, tôi dừng lại hỏi qua điện thoại:
– Em có nghe thấy tiếng biển gọi không?
– Em… Có – Giọng em rưng rưng
– Biển nói gì?
– Anh biết rồi còn hỏi…
– Em khóc đấy à?
Tôi nghe rõ tiếng em nức nở trong điện thoại, hình như là em đang khóc, em khóc vì niềm hạnh phúc dâng trào, em khóc vì nhớ người yêu.
– Em có khóc đâu chứ, chỉ là nhớ anh quá thôi…
…
Nỗi nhớ dâng đầy trong anh
Khuôn mặt em nụ cười em, bờ môi ấm
Tưởng như máu trong tim đông đặc
Nỗi nhớ dâng đầy, dâng đầy
Ôi chẳng có dòng sông mà biển nào ngăn cách
Mà sao, mà sao anh không thể tới bên em
Để nỗi nhớ như con thuyền vượt sóng
Đến bến bờ, chỉ là giấc mơ
Căn phòng đêm nay câm lặng
Sao như lửa cháy bốn bề
Anh ùa chạy như lá khô gió cuốn
Mê mang trong nỗi đớn đau
Mà không thể ra ngoài nỗi nhớ
Không thể
Ra ngoài nỗi nhớ đâu em.