Duy Ngã Độc Tôn
Chương 12
Một tháng sau…
Dòng nước lạnh xối xuống thân hình chỉ nhìn thấy phần lưng rám nắng rắn chắc. Trên lưng chi chít những vết sẹo, trong đó có vài vết sẹo dài và to, người đàn ông quay người, trên ngực cũng có vài vết hằn. Đặc biệt ngay sát tim có một vết sẹo lớn hình chữ thập.
Là một người thông minh, luôn có sự tính toán đi trước tất cả một bước, không bao giờ để mình rơi vào thế bị động. Dù đã có một cuộc sống hạnh phúc như một người bình thường, Thìn vẫn không bao giờ quên và mất cảnh giác với một thế giới khác. Do vậy, có thể nói Thìn có hai bộ mặt, hai tính cách, hai con người trong cùng 1 cơ thể, một con người là người chồng, người bạn tốt, một con người là kẻ bí ẩn và nguy hiểm nhất nhì mảnh đất Đại Việt này.
Suốt một tháng qua, anh đã phải làm việc với Tam Sắc rất nhiều lần trực tiếp và gián tiếp. Một mặt ra lệnh điều tra về gia đình Viết Dũng và người bà cô trao cho hắn mảnh Long Đồ Chí, nguồn gốc của nó. Một mặt anh điều động nhân sự tăng cường việc thám thính, tình báo về 3 ẩn giáo lớn nhất Đại Việt hiện nay là Thiên Địa Hội, Lam Sơn Cốc và Hắc Thủy giáo.
Nhưng tập trung nhiều nhất vẫn là nghiên cứu về Sói Đêm. Thám báo đã tìm ra cứ địa của bọn chúng, kẻ đứng đầu tự xưng Lang Chủ có sự liên quan tới quân đội Đại Việt, và Sói Đêm không như anh nghĩ trước đây chỉ là một tổ chức cho chính phủ và quân đội lập ra để đối phó với Bạch Long Cửu Diện Giáo. Chính quân đội và chính phủ đang bị qua mặt ở lĩnh vực này, Lang Chủ và một kẻ trung gian nào đó đứng sau có sự liên hệ với một tổ chức bí mật, bao gồm khoảng 5 – 8 thành viên bí ẩn.
Khả năng cao còn có cả thành viên không thuộc nước sở tại. Việc Sói Đêm có một mảnh Long Đồ Chí cũng không đơn giản, anh nghi ngờ khả năng Tam Sắc và Nhất Sắc lại để sót một mảnh ở lại Đại Nghĩa Đường, cả 2 tháng tìm kiếm từng mm quanh đó 5km, không có chuyện lại không nhận ra điểm nào đó bất thường mà Sói Đêm lại tìm ra.
Ra khỏi phòng tắm, vừa lau người, anh vừa đứng ngắm nhìn cô vợ xinh đẹp đang ngủ say, mới hơn 5h sáng, anh nhẹ nhàng ra phòng bếp, nấu nhanh bữa sáng với bánh mì nướng, trứng rán và thịt hun khói, để lại mẩu giấy trên mặt bàn: “Anh đi chạy, em ăn sáng rồi đi làm cẩn thận nhé, yêu em!”.
Thìn ra khỏi chung cư, chạy nhẹ nhàng tới công bờ hồ cách đó không quá xa, tìm một góc rộng vắng vẻ người tập thể dụng dừng lại. Anh cúi xuống, rút điện thoại ra, bấm một dãy số không lưu sẵn:
– Tam Sắc!
– Dạ! Bang chủ.
– Người dậy rồi chứ?
– Vâng, tôi dậy một lúc rồi, đang nghiên cứu thêm tài liệu về gia phả tên đại tá kia, thông tin vê anh trai hắn có nhiều điểm đáng ngờ!
– Triệu tập tất cả 9 người, địa điểm vào sáng chủ nhật tới tại Tây Thiên! Dặn Cửu Sắc mang cho ta một số thiết bị an ninh giám sát.
– Ngài muốn lấy kiếm về?
– Phải, dạo gần đây ta cảm thấy không an lòng. Các bang phái đều có động tĩnh hoạt động khác bình thường.
– Dạ vâng, thưa bang chủ.
Gọi xong cú điện thoại, Thìn tiếp tục chạy thêm vài vòng hồ. Không có ai biết rằng, dù mỗi vòng hồ cũng tương đương hơn 1km, và với tốc độ khá nhanh của Thìn mà người anh không đổ nổi 1 giọt mồ hôi. Đôi khi anh còn chẳng hiểu vì sao mình thích chạy thế này như một người bình thường, có lẽ nó đem lại cảm giác mọi thứ về cuộc sống của anh đang rất bình thường.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/duy-nga-doc-ton/
– Cuối tuần này vợ chồng mình đi tam đảo chơi hai ngày nhé, chồng muốn thay đổi không khí chút. Tiện thăm người quen gần Tây Thiên.
Tối hôm đó Thìn nói với Thanh Dương trong bữa ăn. Ý định của anh vừa tiện đưa vợ đi chơi chút trốn cái nóng của mùa hè, vừa tiện cho việc của mình. Tự dưng đi lại xa vợ mấy ngày 1 mình anh chưa từng có thói quen.
– Dạ được, em cũng đang muốn đi chơi đâu chút, tuần này ở thành phố nóng bức ngột ngạt quá.
– Ừ! Vậy tối thứ 6 vợ đi làm về mình xuất phát sớm rồi chơi quá trưa chủ nhật về. Để anh đặt chỗ, có một resort mới hoàn thành không lâu nghe review rất đẹp, có cả hồ bơi vô cực nhìn xuống thung lũng.
– Tuyệt quá đi, À! Em có thể rủ Thảo đi cùng được không?
– Ủa Thảo không phải ở nhà chồng hả?
– Đâu có đâu, cưới xong 1 tuần là nó té lên đây để đi làm.
– Thế cuộc sống bạn ý sao rồi?
– Ôi tệ lắm anh ạ, như địa ngục luôn. Anh rửa bát đi thì em kể cho: D.
Thìn mỉm cười đứng dậy dọn dẹp, bình thường Thanh Dương vẫn dọn còn Thìn nấu nướng là chính. Nhưng đôi khi cô cũng thích thấy chồng mình tham gia việc của phụ nữ.
Thanh Dương đứng bên cạnh phụ Thìn dọn dẹp, cô kể về cuộc sống của Thảo sau khi kết hôn. Bộ mặt của gia đình chồng Thảo hiện ra rất rõ ràng, nào yêu cầu sớm sinh con, nào yêu cầu kinh tế phải đưa mẹ chồng quản, giỗ lễ tết phải về và tham gia, làm việc hỗ trợ đầy đủ. Nào học đủ thứ thủ tục, nghi lễ khi gặp họ hàng nhà chồng, rồi toàn bộ tiền mừng cưới của hai người, vàng bố mẹ vợ làm của hồi môn cho con gái tất tật đều vào tay mẹ chồng, nói là quản hộ hai đứa sau này còn con cái.
Thảo cũng không phải đứa vừa, biết rơi vào bẫy rồi, cô lẳng lặng giấu bớt của hồi môn, khai báo lương thấp đi để tạo quỹ đen. Tuy không đáng kể nhưng cũng phòng hờ, điều cô lo nhất là áp lực đòi hỏi phải sớm có con của bố mẹ chồng. Mặc dù từ ngày cưới, chồng cô được ưu tiên về nghỉ mỗi 2 tuần 1 – 2 ngày nhưng rất khó để nói nó đủ hay đúng vào ngày rụng trứng mà thụ thai. Chưa nói khả năng của anh chàng Hưng thế nào, mẹ chồng Thảo chưa gì đã bóng gió nếu nội trong 6 tháng không có tin vui thì phải đi khám lại. Trong khi đó, trước khi cưới cả hai đã đi khám sức khỏe sinh sản tiền hôn nhân, với Thảo thì bình thường, còn với Hưng – chồng cô thì có chút hơi bị loãng tinh trùng. Sợ xấu hổ với gia đình dòng tộc, chồng cô bắt cô phải giữ kín bí mật này.
Khổ lại thêm khổ, ngày nào mẹ chồng cũng gọi lên kêu phải ăn này ăn kia, uống này uống kia để dễ thụ thai và ra con trai. Trong khi đó chị chồng chốc chốc tối tới gọi facetime bất ngờ, lý do là hỏi han em dâu nhưng Thảo thừa biết là để kiểm tra tối cô có đi đâu hay có gì linh tinh bên ngoài trong khi chồng ở trong doanh trại hay không. Lần nào cũng đòi phải đi 1 vòng quanh phòng trọ rồi cả nhà vệ sinh…
Thêm vào nữa, anh chàng Hưng không hề có chính kiến, dù nhiều lần Thảo đã đề đạt những bức xúc của cô, nhưng trước lời nói đanh thép của mẹ và chị, anh chàng cụp đuôi lại răp rắp nghe, thậm chí hùa theo nhắc vợ: Em phải thế này, em phải thế kia, mẹ nói đúng đấy bla bla… Mới cưới được tháng mà cứ như 5 năm, Thảo từng ngày sống trong chán ghét và hối hận vì đã lấy chồng mà không xem xét kỹ lưỡng. Tất nhiên cô chẳng dám kể với ai.
Thêm một điều là chỉ 2 tuần nữa em gái Thảo, Ngoan sẽ lên thành phố học. Con bé thi đỗ vào một trường cấp 3 chuyên ngoại ngữ, đây là cứu cánh cho Thảo, mong cô em gái sớm lên đây có chị có em cho đỡ buồn tủi thui thủi mỗi khi đêm về.
Nhận được lời mời đi chơi của Thanh Dương, Thảo nhảy cẫng lên như trẻ con được kẹo. Nghe qua điện thoại mà đầu Thảo gật như bổ củi, tới nỗi cả đêm thao thức và 2 ngày hôm sau cô đi làm cứ mong từng phút, từng giây đi qua cho hết ngày để tới hẹn. Bản thân Thảo ham chơi nhưng gia đình không phải dạng có điều kiện nên không phải lúc nào cũng được đi, có đi cũng đi kiểu tích kiệm sinh viên, những thứ nghe như Thanh Dương nói “thuê 2 phòng ở resort có bể bơi” là cái gì đó xa xỉ với cô. Lại thêm cả tháng nay loanh quanh đi làm – nhà trọ – điện thoại mẹ và chị chồng lên cuộc đi chơi này có ý nghĩa với cô hơn hẳn. Cô nhanh chóng thông báo với chồng để thông qua chồng xin phép mẹ chồng đi chơi hai ngày với vợ chồng Thanh Dương.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/duy-nga-doc-ton/
Sau khi ăn nhẹ, cả 3 người lên xe do Thìn lái chạy từ từ về hướng Tam Đảo. Do cũng chưa tới 50 km, trời lại tối nên đi từ từ. Hơn 1 giờ sau, 3 người đã có mặt trước cửa một resort trên thị trấn Tam Đảo, nơi Thìn đã đặt sẵn hai phòng.
– Các ông định làm ăn kiểu quái gì đây?
– Rất mong quý khách thông cảm, đây là sự cố hệ thống ngoài ý muốn, chúng tôi xin phúc đáp lại tiền đã đặt và đền bù cho quý khách…
– Các ông thật vớ vẩn, tôi đã đặt phòng và trả hết tiền trước không thiếu một xu. Vậy bây giờ các ông bảo nhầm lẫn hết phòng. Vậy tôi phải ngủ ngoài đường chăng? Uy tin resort các ông ở đâu? Quảng cáo chẳng lẽ là dối trá hết?
– Thật sự xin quý khách rất thông cảm, chúng tôi sẽ trả lại và đền gấp đôi số tiền ngài đã đặt phòng. Nhất định trong thị trấn còn phòng nghỉ, ngài chỉ cần tìm phòng khác, chủ chúng tôi ngoài đền tiền hàng ngày vẫn để ba người sử dụng mọi dịch vụ tại resort miễn phí.
– Tôi không đồng ý với cách làm ăn vớ vẩn thế này, tôi cần lấy đúng hai phòng đã đặt.
Mải mê ngắm hồ bơi và không gian xung quanh, Thanh Dương và Thảo không để ý Thìn đã tranh cãi được vài câu với nhân viên lễ tân. Sau khi nghe tiếng Thìn nói lớn, hai người chạy tới, sự việc rõ ràng là Thìn gọi điện đặt phòng, chuyển khoản thành công để thuê 2 phòng đẹp nhất vậy mà giờ nhân viên báo có nhầm lẫn vì có người đặt trước cả Thìn tức là bị đặt trùng phòng do lỗi phần mềm.
Thìn cau có tức giận, đòi làm rõ chuyện này. Bình thường anh cũng không hề khó tính, nhưng đây là có vợ và bạn vợ đi cùng. Anh có thể nằm nền đá giữa trời ngủ cũng chẳng sao, hay thực ra việc tìm một hai phòng ở khách sạn khác cũng có thể. Nhưng như vậy là những điều anh nói với Thanh Dương, rồi Thanh Dương kể với Thảo cho cô một phen háo hức trở thành lời nói dối.
Đôi co thêm vài câu, nhân viên lễ tân chỉ biết ríu rít xin lỗi thì từ bên ngoài 2 đôi thanh niên bước vào tiến về quầy lễ tân:
– Tôi đặt phòng Vip07 và Vip08.
– Dạ chìa khóa của ngài…
Anh lễ tân thứ hai chưa kịp đưa chìa khóa cho 2 đôi thanh niên đã bị Thìn lao tới dựt ra khỏi tay.
– Đây là phòng tôi đã đặt và trả tiền.
– Mày là ai? Dám tranh phòng với tao!
– Tao là người đã đặt và trả tiền 2 phòng này từ ngày thứ 4! Chúng mày nhờ cậy gì mà tranh phòng của tao! – Khi đối phương đã không lịch sự thì Thìn cũng chẳng lịch thiệp làm gì.
– A! Mày ngon, muốn đụng tao hả, tao thách mày vào ở được 2 cái phòng này đấy!
– Cảm ơn!
Thìn xách cả mấy túi đồ tiến thẳng về hướng phòng nghỉ.
– Alo! Anh Tân đấy à… Tôi tới nơi rồi, có một thằng nhãi con ở đâu tranh phòng của tôi rồi, xem vẻ chú chán làm ăn trên đất Tam Đảo này rồi thì phải…
Thìn dừng lại, anh không có thói quen vì lợi ích của mình mà phương hại người không đủ sức bảo vệ mình. Đấy chính là sự công bằng của anh, nghe giọng thằng nhóc đầu nhuộm vàng, mặt mày nhẵn nhụi kia anh đoán có thể con cháu đại ca nào đó ở vùng này, cậy thế lực đòi resort phải nhường phòng cho hắn, và rơi vào đúng hai phòng của Thìn.
Tên còn lại đầu trọc lốc, đang ôm eo em “gà” ăn mặc hở hang có vẻ là người đi theo, bạn bè gì đó, tên tóc vàng kia muốn ra oai với bạn và 2 người đẹp lên to tiếng gọi điện thoại cho chủ của resort.
Tiến về phía hai đôi trẻ, Thìn hạ hành lý xuống:
– Chúng mày dựa vào cái gì mà làm khó việc làm ăn lương thiện của người ta?
– Không phải việc của mày, mày dám ngủ trong cái p…
Một cú đấm chính diện, 2 chiếc răng bay ra khỏi mồm, chiến còn lại nằm trong khoang miệng tên tóc vàng cùng vũng máu. Nhổ bãi máu, nước bọt và những mảnh vụn răng ra khỏi miệng, loạng choạng lùi lại vài bước. Tên tóc vàng ôm miệng, định chửi gì đó mà đau quá chưa thốt được ngay ra.
Tên đầu trọc rời khỏi người đẹp, lao tới, không quên ra đòn “võ công” bằng mồm trước:
– Đ** mẹ con chó mày dám đánh anh Hùng…
Bốp, một cú vả chính xác tưởng nhẹ nhàng nhưng tên đầu trọc xoay thừa 360 độ trước khi đập đầu vào bàn lễ tân.
– Con chó này, mày mà sống được qua đêm nay tao không làm ngư… ơ…
Chưa kịp thốt hết câu, tên tóc vàng bị Thìn tiến tới túm cổ, vẻ mạnh lạnh tanh:
– Sao cơ, mày đe dọa giết tao á? Vậy tao giết mày chắc là để tự vệ sẽ được trắng án thôi nhỉ?
Thanh Dương hốt hoảng chạy tới can ngăn Thìn, Thìn cũng nghe cô thả tên tóc vàng ra. Cô chưa từng thấy chồng mình thế này bao giờ, vẻ mặt lạnh tanh kia, những cú ra đòn như một võ sư kia, lại là một thứ gì khác bất ngờ ở anh chàng của cô. Nhưng thứ bất ngờ này rất đáng sợ. Lúc này cả 2 tên kia biết không ăn được Thìn nên dẫn hai cô gái ra tới cửa, ngoái đầu lại, tên tóc vàng được gọi tên là Hùng chửi lớn:
– Thằng chó mày nhớ đấy! Mày có trốn đằng nào tao cũng tìm được mày, rồi hai còn đàn bà của mày tao sẽ hành hạ như hai con nô lệ tình dục, không bằng heo chó.
– Mày muốn chết…
Thìn định lao ra thì 2 cánh tay nhỏ nhắn giữ anh lại, là Thanh Dương. Để xoa dịu vợ anh dừng bước.
Hai anh lễ tân trợn mắt nhìn toàn bộ câu chuyện. Đợi bốn kẻ kia đi khỏi mới run run lên tiếng:
– Anh à, anh gặp chuyện lớn rồi. Thằng tóc vàng kia là Hùng, con của lão Thái, một tay khét tiếng đâm thuê chém mướn, bảo kê và đòi nợ thuê ở cả khu vực này. Tôi nói thật, phòng là do anh ta tranh, nhưng vì chủ resort tôi sợ bố hắn nên phải nhường. Nhà hắn chỉ có mình hắn con trai nên được bố hắn cưng như vàng, anh đánh hắn gãy răng thế kia e là rất nguy hiểm. Mà không chỉ anh, cả vợ và cô bạn đi cùng anh e rằng…
Thìn vì một chút nóng giận nên hơi lơ đễnh việc mình đang đi cùng vợ và Thảo. Tuy nhiên không phải là người giận quá hóa mất lý trí. Anh đã tính tới điểm này, nhẹ nhàng bảo anh lễ tân:
– Anh nghe rõ này, tiền tôi không lấy lại, bảo chủ anh và tất cả bọn anh khi bọn kia truy tìm đến cứ đổ hết lỗi cho tôi là được. Bảo tôi vẫn loanh quanh ở Tam Đảo này, nghe đâu tối nay thích đi dạo ở chợ mua đồ khô.
– Anh điên sao, tý nữa chúng nó kiểu gì chả kéo cả đàn lên đây, anh sẽ gặp nguy hiểm chắc. Bây giờ theo tôi cả 3 cùng ra khỏi đây ngay đi rồi về nhà may ra còn kịp!
– Cảm ơn anh, tôi tự có cách, công an ở đây tôi quen cả, tôi không tin trong xã hội văn minh thế này mà bọn đâm thuê chém mướn lại dám làm láo trước cả mặt chính quyền địa phương.
– Chúng có thể không dám làm gì trước mặt công an, nhưng ai dám đảm bảo sau lưng chúng không ra tay với anh và người nhà, làm sao công an theo bảo vệ anh tới tận lúc anh về được. Mà có khi anh về, chúng đi theo tới tận nhà anh đấy. Tên Hùng này nổi tiếng thù dai, dựa hơi bố mà làm càn ở đây lâu rồi.
– Tôi tự có cách của tôi, thôi để tôi tìm một chỗ khác an toàn cho vợ và bạn tôi đã…
– Vậy tùy anh, chúng tôi cũng phải tạm lánh đi gấp đây.
Thanh Dương và Thảo vẫn chưa hiểu rõ những vấn đề đang xảy ra, hơi sốc và sợ hãi, nhất là khi nghe những lời khuyên và thông tin từ anh lễ tân resort. Ra khỏi cửa, hai cô thúc giục Thìn nghe lời khuyên, hủy chuyến đi chơi và quay về.
– Hai em đừng sợ, anh quen hết công an ở đây thật mà. Ngay giờ mình sẽ tìm chỗ nghỉ khác cho an toàn tránh chúng gây hại cho người không liên quan. Rồi anh sẽ gọi và gặp bạn bè anh ở đây ngay, đảm bảo chúng không dám làm gì dù mình có ở đây cả năm.
– Thật không chồng?
– Anh phải chắc chắn đấy nhé?
– Anh đã bao giờ nói gì mà không làm được chưa? Nhất là chuyện này liên quan tới an nguy của cả 3 người mình?
Cả hai cô gái nhút nhát đều nửa tin nửa ngờ hoặc Thìn. Nhưng sau cùng, sự tin tưởng đã chiến thắng, Thanh Dương và Thảo đều biết trước nay, Thìn nói được làm được, cũng chưa bao giờ không chắc chắn mà quyết định điều gì chỉ để ra oai. Có lẽ anh thực sự quen hết công an khu vực này, có thể đứng ra giảng hòa giữa anh và bọn xã hội kia. Nói cho cùng, dù đầu gấu cỡ nào khi bị công an ra mặt sờ gáy cũng không thể không nể mặt nếu còn muốn làm ăn ở đất này.
Nhưng có một vấn đề khác, đó là đi lòng vòng tới mấy chục nhà, bắt đầu từ khách sạn to, rồi tới khách sạn nhỏ, thậm chí nhà nghỉ mà không tìm nổi bất cứ phòng nào còn trống. Vì là cuối tuần, thời tiết mấy ngày nóng nực lên ai ai cũng dồn về chốn này xả hơi. Cuối cùng, ba người tìm được một khách sạn nhỏ mới mở nhưng rất đẹp và khang trang, chỉ còn lại duy nhất một phòng đơn.
Thanh Dương và Thảo đồng ý chấp nhận ngay vì hai cô lúc này đang rất sợ hãi. Là phụ nữ, khi sợ hãi thế này họ chỉ nhanh muốn tìm một nơi trú ẩn, trong một khách sạn nhiều người sẽ cho cảm giác an toàn hơn nhiều là 3 người trên con xe lang thang trên đường. Thìn cũng không muốn lòng vòng quá lâu ở ngoài e bọn kia tìm ra lại rắc rối khi có hai người bên cạnh nên cũng tặc lưỡi.
Cả ba bước chân vào căn phòng xinh xinh, cất nhanh đồ đạc. Thanh Dương ngồi xuống giường lo lắng, nếu chưa giải quyết xong việc đụng chạm thì 2 ngày tới ở đây cũng chẳng dám bước chân ra khỏi cửa.
Trong khi đó, Thảo nhìn cái giường bất giác lòng run lên “2 đêm liền – mình ngủ chung giường với anh Thìn sao? Dù chắc chắn con Dương sẽ nằm giữa…”