Duy Ngã Độc Tôn
Chương 15
Bình thường mà nói, Thanh Dương là người cực kỳ sạch sẽ. Thể hiện rõ nhất là cô luôn tắm mỗi ngày, thậm chí hai lần nếu vào mùa hè, cô có thể nhịn uống, nhịn ăn nhưng nhất định không thể nhịn tắm. Nhưng hôm qua uống quá say, lại đi cả ngày, leo thác mấy trăm bậc lên xuống lên cô mệt lả, quyết định ngủ một hôm mà không tắm. Do vậy giữa đêm, khi người quá lạnh vì điều hòa, cô thức dậy, sau đó dù nằm lại nhưng rất khó ngủ, trằn trọc, thậm chí đã định dậy tắm ngay mà lại lười và sợ chồng và bạn mất giấc, cô cố nhắm mắt ngủ thêm, chờ tới sáng để tắm táp cho thoải mái.
Còn Thảo thì cũng không thể ngủ được cả đêm từ khi Thìn động chạm vào cô, ngọn lửa tình dục trong cô cả tháng nay bị đè nén, dồn ép bởi nhiều thứ từ gia đình chồng và cuộc sống tưởng như tắt dần thì chỉ với một chút động chạm từ người chồng của bạn, nó lại cháy hừng hực như rừng Amazon bắt lửa trong mùa khô hanh. Cô chờ đợi thêm cả đêm, chẳng để ý được Thanh Dương có ngủ say hay không, chờ đợi bàn tay kia tiếp tục sang thăm hỏi từng phần trên cơ thể mình mà không thấy.
Ánh nắng bắt đầu chiếu xuyên qua lớp rèm mỏng vào căn phòng, chỉ chờ có vậy, Thanh Dương ngồi dậy hẳn. Định thần một phút, cô ra khỏi giường, lục trong túi đồ mang theo quần áo để thay rồi chui vào nhà tắm, xả nước, đắm chìm trong đó một cách khoái trá.
Thảo không muốn chờ đợi thêm, cô áp sát người, chủ động ôm lấy Thìn, mân mê đầu ti của thìn qua lớp áo phông mỏng manh. Chân cô gác hẳn lên hạ bộ của anh, cố tình hơi day nhẹ để kích thích thằng nhỏ, nếu anh chàng đã dám chọc hẳn ngón tay vào bướm cô thì không có lý do gì ngạc nhiên hay phản đối sự đụng chạm của cô nữa cả.
Thìn mơ hồ tỉnh giấc, cảm giác một bàn tay phụ nữ ôm chặt và nghịch đầu ti mình, phần thân dưới anh hơi có sức nặng do chân và đùi của ai đó đè lên. Thanh Dương cũng thường xuyên như thế này vào buổi sáng, đoán là vợ, anh quay người sang vòng tay ôm lại, cảm giác không đúng lắm, mở mắt đảo rất nhanh và không hề thấy sự hiện diện của Thanh Dương trong phòng, trước mặt anh là khuôn mặt hơi đỏ lên của Thảo.
Mặc dù vậy, từ đêm qua thằng nhỏ của anh vẫn chưa hạ xuống vì thèm muốn, anh nhắm mắt lại mặt anh tiến lên, hai cái mũi đi tìm nhau để định hướng đôi môi. Rất nhanh, hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau, liền sau đó là cái lưỡi của Thìn nhẹ nhàng bò sang cái miệng kia, chui tọt vào trong và uốn éo, cố vơ vét những giọt nước bọt trong khoang miệng đó.
Thảo kéo đầu Thìn sát vào mặt mình hơn, cô hôn anh điên cuồng như cuộc đời chưa bao giờ được hôn, và quả thật, đây là nụ hôn tuyệt vời nhất từ hồi cô biết tới nó. Ngọt ngào, chìm đắm, khoái lạc, kích thích tột độ. Bỏ tay khỏi đầu chồng bạn, cô luồn xuống dưới, nhanh chóng xuyên xuống dưới chiếc quần đùi, chưa chạm tới được cái quần sịp, cô đã chạm được cái đầu khấc trơn bóng. “To quá” cô thốt lên trong suy nghĩ, bàn tay nhỏ của cô trườn dọc theo thân dương vật chui vào trong quần sịp rồi đẩy một phần chiếc quần xuống dưới, cô sóc nhẹ, vuốt ve dương vật của người đàn ông này, từ đầu dương vật cô thấy thích thú khi vài giọt nước nhờn đã tiết ra.
Trong khi đó, cô suýt rên rỉ thành tiếng khi phía bên kia, Thìn cũng nhanh nhẹn mà thò tay chui hẳn qua cả hai lớp quần xoa vào bên ngoài bướm cô, vốn đã ướt sũng quần lót từ đêm qua chưa khô được một chút nào. Dâm thủy của Thảo bình thường có nhiều nhưng không đến nỗi mới bị động chạm đã chảy ra ngoài, nhưng từ đêm qua thì chốc chốc chỉ cần nghĩ tới người chồng của bạn mình là một giọt dâm thủy lại tràn ra hai mép bướm để rồi thấm vào quần lót.
– Ư… ư… ư…
Không nhịn được hơn, Thảo lúc này rên nhẹ, cùng lúc Thìn cũng đang chìm trong sự thèm khát hiếm có, nó hoang dại và điên cuồng. Anh thụt hai ngón tay vào trong bướm của Thảo móc ra những đợt dâm thủy tràn trề, môi Thảo không mềm hơn, hay ngọt hơn Thanh Dương nhưng lại có gì đó hoang dại hơn, điên cuồng hơn, thông qua những cú nút lưỡi sâu của Thảo, anh cảm nhận được sự thèm khát và cô đơn bên trong cô.
Biết rất nguy hiểm, nhưng anh không thể dừng lại, cả hai nhắm tịt mắt như là một tai nạn ngẫu nhiên, xoa nắn lấy nhau, lưỡi quấn lấy nhau, 2 ngón tay của Thìn thọc sâu và ra vào thật nhanh lỗ bướm của Thảo, trong khi đó tay cô đã dính nhơm nhớp dịch nhờn của Thìn đang sóc mỗi lúc một nhanh dương vật cho anh. Cô cũng ý thức được sự nguy hiểm nên dù rất thèm khát được ngậm cái dương vật khổng lồ trong tay cô vào miệng, mút từng giọt nhờn trên đó nhưng không dám.
Nhưng chỉ vài phút sau, Thìn nghe tiếng nước chảy chậm dần, anh hơi giật mình quay về với thực tại rằng: Rất dễ Thanh Dương bất ngờ mở cửa ra. Khi nãy, sau khi phát hiện được người quấn lấy mình không phải là vợ mà là bạn vợ. Anh đã cảnh giác, lắng nghe tiếng nước chảy và đoán vợ mình đang tắm. Dù biết Thanh Dương có thói quen tắm lâu, nhưng không thể không đề phòng, nếu vỡ lở ra, giải thích nhầm lẫn thế nào cũng không qua khỏi, tình cảm vợ chồng giảm sút và dè dặt nghi ngờ. Nên anh quyết định kiềm chế ham muốn buông Thảo ra, như hiểu ý, Thảo quay người về vị trí cũ, cố gắng chợp mắt thêm một chút. Tuy cơn khát tình đang gào thét, nhưng ít ra cô hiểu tình thế, ngọn lựa tình dục trong cô dành cho Thìn đã được đốt lên. Chỉ cần tìm cơ hội thích hợp…
Thanh Dương bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy sảng khoái, cô lay chồng đồng thời gọi bạn mình dậy. Hò hai người đi ăn sáng, Thảo dụi dụi mắt ra điều không muốn dậy lắm.
– Dậy đi bà tướng, ngủ trương thây ra.
– Tao mệt lắm, cho ngủ đi mà.
– Uống cho lắm rồi kêu mệt – Thanh Dương không biết hôm qua Thảo chúc rượu cô, rượu thì ít mà rót trộm nước vào là nhiều.
– Thôi kệ bạn ý, tý anh cũng phải đi gặp người quen có chút việc. Hôm qua cũng đi chơi hết ở đây rồi, tý hai em loanh quanh chơi đợi anh rồi để về nhé. Chắc quá trưa.
– Vâng, anh ăn sáng cùng em đã rồi mới đi chứ!
– Tất nhiên rồi, em yêu! Thảo chưa dậy thì mình đi ăn trước, em mang gì về cho Thảo ăn vậy.
– Vâng ạ! Nhất con lười, em muốn ăn thử bánh cuốn ở đây!
– Vậy đợi anh rửa mặt rồi đi thôi.
Tiếng đóng cửa vang nên báo hiệu đôi vợ chồng đã ra ngoài, Thảo đưa bàn tay trái lên úp vào mũi, cái mùi đàn ông mạnh mẽ, mùi tinh dịch rỉ ra lan trong khoang mũi cô. Tay con lại của Thảo thò vào bên trong, day, xoa, chọc vào trong bướm. Cô tự rên rỉ khe khẽ…
– Thìn ơi, em muốn anh, muốn làm tình với anh, muốn cặc anh ở sâu trong cái lồn dâm đãng của em…
Trong khi đó, nắm tay vợ tung tăng xuống phố, Thìn thấy mình hơi kỳ lạ, không cảm thấy áy náy quá nhiều với sự việc đêm qua và sáng nay với Thảo. Có lẽ vì ham muốn của anh, nhưng có lẽ 1 phần khác vì Thanh Dương vẫn thường xui anh thử đi ra bên ngoài để thỏa mãn sinh lý miễn điều kiện là không được làm ảnh hưởng tới gia đình và tình cảm vợ chồng.
Chỉ có điều anh chưa từng vi phạm nên Thanh Dương tin anh tuyệt đối, cũng lại càng thoải mái và có lẽ nghĩ thoáng nếu điều đó xảy ra. Bóc bánh trả tiền là một chuyện, nhưng đây lại là bạn của vợ, lại vừa lấy chồng, điều này mà lộ ra sẽ vô cùng nhiều rắc rối. Dù anh biết, sau chuyến đi này, rất có thể anh và Thảo sẽ tìm tới nhau, và không còn đơn giản chỉ còn là những sự động chạm và kích thích bình thường nữa.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/duy-nga-doc-ton/
Một người đàn ông đứng bên cạnh một cái hố lớn, vài người thanh niên ai lấy to khỏe đang hùng hục đào đất lên xung quanh. Tốc độ đào thật kinh người, chỉ với những chiếc xẻng thông thường, cứ một chốc, cán xẻng bằng tre lại gãy cách 1 cái, nhanh chóng một thanh niên ném xẻng khác xuống để người ở dưới tiếp tục đào. Chú ý từng chút, người đàn ông quan sát chỗ đào lên, vốn là mồ chôn của hơn 40 mạng người trong bang Thái Tam Đảo đêm qua.
Sau khi đào hố lớn cho tất cả những cái xác xuống, ông đã cho người rải bột Hóa Địa lên trên chúng, đây là một thứ bột do Cửu Sắc sáng tạo ra, bình thường thì không có gì, nhưng khi đổ nước vào, thứ bột này biến thành hóa chất kinh người ăn mòn da thịt người hay hầu hết thứ hữu cơ, vô cơ gì nó tiếp xúc. Sau khi xử lý xong cả bọn đã lấp đất, nhưng hôm nay ông ta vẫn quay lại đào lên kiểm tra có sót chỗ nào chưa bị tiêu hủy hoàn toàn không vì điểm này rất gần 1 con suối – nơi ông ta lấy nước pha bột. Lỡ vô tình có dấu vết gì có thể rắc rối, theo quan điểm trước nay của bang chủ, cho dù xác suất thất bại 1 phần triệu, phần tỷ nếu xử lý được thì vẫn phải biến nó thành số 0.
Ông ta là Tam Sắc, nhân vật trung thành số một của Bạch Long Cửu Diện giáo.
Tam Sắc Bạch Long – Trần Đình Tuệ, tham gia Bạch Long Thần Giáo từ năm 10 tuổi trong một lần đi ăn xin mà gặp được duyên. Được bang chủ Bạch Vô Nhật đưa về bang, giao cho chạy việc lon ton, đưa gửi giấy tờ giữa các Chi, mỗi Chi là một doanh trại riêng của từng người trong thập sắc. Cuộc sống từ đó không còn lo cái ăn, cái mặc hay chốn ở, ông một lòng một dạ trung thành với bổn bang. Chỉ đáng tiếc một điều, gia nhập khi tuổi đã cao so với quy định của giáo là dưới 3 tuổi. Theo luật của bản giáo, ông không được học các bí pháp võ công mà chỉ được học khả năng chiến đấu và khinh công như những đệ tử tới muộn khác.
Lý do sau này ông hiểu được là vì quan niệm từ thời lập giáo hơn 1400 năm trước, nếu đệ tử trước đó đã có tri giác riêng, trải qua cuộc sống ngoài trần thế thì sẽ có ước vọng, tâm tư riêng. Nếu được học các bí pháp cao cấp mà một ngày đem lòng khác hay phổ biến chúng cho những người bình thường đã từng quen biết thì vô cùng nguy hại. Đối với bổn bang, các bí pháp võ công chính là huyết mạch, là các trấn bảo giúp cho bản giáo hơn nghìn năm vẫn dương dương tự đại, không sợ bất cứ thế lực trong tối ngoài sáng nào. Do vậy chỉ những trẻ nhỏ chưa kịp có tri giác riêng, được huấn luyện, truyền bá tư tưởng trung thành tuyệt đối với bản giáo từ đầu mới có thể xét theo năng lực và sự trung thành mà cho học bí pháp phù hợp.
Bản thân Trần Đình Tuệ tên cũng như người, là người rất thông minh, ông mang ơn của bang chủ, coi Bạch Long Thần Giáo là nhà, huynh muội trong bản giáo là anh em ruột thịt nên cũng không quá bận tâm về điều này. Chỉ chăm chú làm tốt việc của mình, dần dà, sau hai mươi năm trung thành, việc quản gia của cả giáo gần như do tay ông xử lý.
Từ việc mua bán lương thực, khí tài, công cụ sử dụng trong giáo, tới quản lý tài chính, nhân sự, đứng ra xử lý những việc tranh chấp, đụng độ nhỏ trong ngoài ông đều phụ trách. Mọi thanh viên trên dưới bang không ai không quý mến ông, tính cẩn thận, kiên nhẫn, ôn tồn và làm việc rất trách nhiệm nên mỗi lúc ông càng biết được nhiều bí mật của giáo.
Ngoài thời gian làm việc, ông có sở thích về xây dựng, nhất là với gỗ, tự ông nghiên cứu học hỏi đã thiết kế xây dựng cho tổng doanh và các Chi cơ ngơi sạch đẹp, tiện nghi không giống như bao thế hệ sinh hoạt tạm bợ dù kinh tế vô cùng hùng mạnh. Chính vì vậy, khi cùng đội ngũ đi theo bang chủ hiện tại ra ngoài đời thường, ông lập công ty ngụy trang đặt tên là Bạch Thủy. Chữ Bạch là để ghi nhớ tới công ơn của Bạch bang chủ đã cứu cuộc đời ông, Bạch Thủy còn thể hiện lòng ông trong như con sông tinh khiết, một đời thanh bạch, không bao giờ tham lam, thay lòng đổi dạ với bản giáo.
Mười bốn năm trước, khi đương kim bang chủ hiện giờ mới gia nhập bản giáo, ông cũng đã gần 40 tuổi. Là người chăm sóc thương tích và sau đó là hướng dẫn, dạy dỗ mọi giáo điều, chỉ dẫn về đường đi nối lại, quy định, con người trên dưới trong giáo. Tính cách và trí tuệ đồng điệu, ông và cậu thanh niên mới gia nhập nhanh chóng trở lên thân thiết, không có khoảng cách của quản gia – giáo chúng hay sau đó khi chàng thanh niên kỳ lạ, tính cách vui vẻ tò mò được phong chức danh hiếm khi có: Vô Sắc, trở thành Chi chủ của một Chi chỉ có mỗi mình cậu ta và một tiểu đệ.
Cùng nhau, hai người một già một trẻ chú tâm say mê nghiên cứu công nghệ cùng tiểu đệ bên cạnh Vô Sắc, khác hẳn trước giờ giáo phái chỉ chú tâm vào võ học, bí pháp. Điều này không bị quy định bản giáo cấm đoán, nhưng áp dụng vào thực tiễn thì không được đồng tình, nên ba người chỉ tự nghiên cứu, chế tác và tự sử dụng như một thú vui.
Mặt khác, Vô Sắc Chi chủ lại truyền đạt lại các bí pháp võ nghệ lại bí mật cho Đình Tuệ, ban đầu vì sợ cả 2 phạm vào bang quy, ông nhất quyết không luyện. Nhưng với sự thuyết phục nài nỉ cần người thực nghiệm những sáng tạo chiêu thức nên ông từ lúc nào lại đồng tình, cả hai đều thông minh xuất chúng lên ngày đi ngàn dặm. Người khác học 1 năm không bằng ông học 6 tháng, lại càng không bằng Vô Sắc luyện tập trong vài chục ngày.
Phương pháp luyện tập của cậu ta rất khác thường, người khác được bí kíp thì chăm chăm luyện theo lịch trình được sư gia hay các Chi Chủ hướng dẫn, còn cậu ta lại ngồi ghi ghi chép chép hết ra cả đống giấy tờ, sắp xếp lại, chú tâm suy nghĩ rất lâu, có khi cả 2 3 ngày quên ăn quên ngủ. Còn khi đã suy nghĩ xong, lao vào luyện tập như điên dại, không ngừng nghỉ, không theo lịch trình. Người khác thì cho đó là điên rồ, viển vông, còn thắc mắc không hiểu sao sư gia và bang chủ lại cho phép một người đã vượt 18 tuổi học bí pháp.
Nhưng hầu hết giáo chúng đều tin rằng chàng thanh niên đó là vật thí nghiệm của bang chủ, vì bí pháp cậu luyện không thấy có giáo chúng nào kể cả các Chi Chủ hay kế nhiệm bang chủ Bạch Khổng Tước tập luyện. Cách luyện tập cũng điên rồ không kém, do vậy chức danh Vô Sắc có lẽ chỉ phong cho vui để cậu ta tin tưởng mà bán mạng luyện tập, bằng chứng là chẳng thấy cậu ta có quyền hành hay được ưu ái gì ngoài việc thường qua lại với quản gia như hai bố con. Còn về bí pháp đó đúng là có vấn đề, khi luyện tập bao lâu nhưng ngay cả một giáo chúng bình thường kém tuổi, chỉ luyện võ công chiến đấu thông thường và khinh công cơ bản cũng đánh bại cậu ta dễ dàng trong những cuộc tỷ thí mỗi tháng báo cáo kết quả luyện tập.
Thêm vào đó dù khá thân thiết với kế nhiệm giáo chủ Bạch Khổng Tước, nhưng mọi người cũng cho do đang là vật thí nghiệm nên bang chủ cố tình dùng con gái mình ra ân như tỷ muội với cậu ta một chút. Điều chướng mắt duy nhất của cậu ta chính là giai nhân số một bản giáo: Nhất Sắc lại đem lòng mình có ý gửi gắm cho cậu ta, rất thật lòng. Dù hơn tới 5 6 tuổi, nhưng sức trẻ và sức đẹp của Nhất Sắc thì ở tuổi nào đi nữa, nếu không yêu mến thèm thuồng không phải là đàn ông. Nhưng đó là chuyện mãi sau này.
Chỉ quản gia Trần Đình Tuệ, Sư Gia và tiểu đệ của Vô Sắc biết rằng. Bí pháp của Vô Sắc luyện tập rất bất thường và thực sự rất mạnh, chính quản gia cũng không luyện được vào sâu bộ bí pháp này mà chỉ cưỡi ngựa xem hoa, sau thời gian thấy quản gia không theo được, Vô Sắc đã xin thẳng Sư Gia một bí pháp khác phù hợp có tính thủy cho Đình Tuệ luyện tập. Để có người thực luyện với Vô Sắc cộng thêm sự trung thành hơn 30 năm, nên Sư gia thông qua bang chủ đã từ từ đem 3 tầng gồm 15 mảnh Long Đồ Chí: Hải Phong 3 mảnh – Hải Lưu 3 mảnh – Hải Vân 8 mảnh đầy đủ của Đại Hải Thừa Ân công âm thầm thông qua Vô Sắc cho Đình Tuệ luyện tập.
Đình Tuệ đoán được điều này lên càng cảm kích ân đức của bang chủ và sư gia, tự vái trời đất thề trung thành tới chết với bản giáo và họ Bạch. Cũng càng quý mến chàng trai Vô Sắc chí công vô tư không tham không kiêng dè mình. Còn về phần Vô Sắc, dù không ai bắt ép, Sư Gia cũng từng nhắc nhở vài lần, nhưng cậu ta hoàn toàn dấu tiệt năng lực của mình, lúc nào trong du đấu báo cáo cũng chỉ giở ra ba đòn võ mèo tức cười, ăn vài đòn là luống cuống như gà mắc tóc để sau đó bị đánh bại.
Trong một lần tâm sự vài năm sau, khi năng lực của Vô Sắc đã đuổi kịp vài sư huynh sư tỷ thập sắc. Anh mới nói nguyên do, anh suy nghĩ mình là người đã được gia sư ưu ái không theo quy định bổn bang mà truyền nghệ, lại thân thiết với Khổng Tước. Nếu lại còn thăng tiến thần tốc, thì chắc chắn trong bang trên dưới dị nghị, sinh ra mâu thuẫn hay xì xào sau lưng bang chủ và Sư Gia, lại thành ganh ghét với cậu. Tính cậu vốn ôn hòa, muốn mọi người yêu quý, nên được làm một chàng ngốc, chạy nhố nhăng quanh giáo, cười đùa với mọi người lại giữ được bình khí cho cả Sư Gia – ân nhân của cậu thì có mang tiếng nữa cậu cũng vui vẻ.
Càng nể người thanh niên trẻ tuổi mà suy nghĩ quá sâu xa, khiêm tốn nhún nhường này. Từ lúc nào không hay, Trần Đình Tuệ coi cậu là anh em chí cốt, là người ông sẽ trung tín chỉ sau gia tộc họ Bạch. Thế nên, sau cuộc nội loạn, ông là người thứ hai nhất quyết theo cậu, tôn trọng ý chỉ thừa kế ngôi bang chủ dành cho cậu ta chỉ sau Nhất Sắc bây giờ. Người yêu cậu ta nhiều chỉ hơn chứ không kém bất cứ cô gái nào trên đời này.
Ngẫm nghĩ một chút chuyện đã qua, Tam Sắc mỉm cười và gật đầu ra hiệu việc kiểm tra an toàn đã hoàn tất. Ông bước ra ngoài, chờ đợi vài người đang tới trong khi những người kia lại hùng hục múc đống đất vừa đào lên đổ xuống như cũ.