Duyên phận
Chương 9
Cái ôm của Tiên đã làm dịu được cơn đau tận trời xanh của Linh Đan nhưng vẫn còn đó tiếng nấc ngắt quãng pha tiếng hít mũi xé lòng người.
‘Em đau’ – Linh Đan như kiệt sức tựa đầu vào vai Tiên, Tiên xót xa ôm chặt lấy cô, bàn tay trái vòng lên xoa xoa mái tóc phía sau gáy.
“Mọi chuyện là sao, về con bé Dạ?”.
“Anh đoán xem”.
“Con nuôi hả? Không đúng, bé Dạ rất giống em mà, với lại con nuôi thì bảo là con nuôi sao phải đánh đổi danh dự mà làm mẹ ruột đơn thân”.
“Không phải” – Linh Đan thều thào.
“Vậy anh biết rồi” – Tiên trầm lặng.
“Anh biết gì?”.
“Em thuộc dạng có màng trinh dày nên hàng thường không thể phá được, rồi khi có bé Dạ em sanh mổ nên vẫn còn màng trinh, nhưng hôm nay gặp anh…”.
“Tào lao”.
‘Ờ’ – Tiên nhìn vào vùng bụng dưới Linh Đan là làn da phẳng lì lán mịn không có chút dấu hiệu dao kéo.
“Nó là con ruột của út Thảo”.
“Hả… Kim… Kim Thảo sao?”.
“Nó có thai với người yêu cũ trên quận 7, thằng đó không nhận rồi biệt tâm, lúc đó nó về đây khóc kể với em nhìn nó suy sụp em xót lắm, nó đòi bỏ đứa nhỏ, nhưng… em không nỡ, em đã bỏ việc ở đây lên Sài Gòn hai chị em ở trọ để chăm sóc nó, em lén thuê người đỡ đẻ ở bệnh viện về đỡ cho Thảo rồi em nhận là con của em, em… thương út lắm, đến khi út khỏe hẳn và bé Dạ thôi bú bọn em mới tính đến chuyện đối mặt gia đình” – Linh Đan kềm lại tiếng nấc rồi kể lại một mạch câu chuyện mà cô không thể giải bày với bất kỳ ai rồi lại gục xuống vai Tiên ôm chặt hắn khóc thút thít một mạch nữa, đó là lý do bé Dạ thân thiết với Kim Thảo hơn, đi đâu cũng muốn về với Thảo dù bé không hề biết chuyện này, tình mẫu tử thật thiêng liêng, người khác nhìn vào cũng chỉ nghĩ là dì cháu thương nhau chứ không ai nghĩ đến chuyện rắc rối kia.
“Có thể như vậy sao? Thằng đó hẳn là họ Hoa, nhưng em vì Thảo mà hy sinh danh dự mặc cho thiên hạ dèm pha?”.
“Hức… Em không quan… tâm” – Linh Đan nói như nghẹn.
“Em… Một người chị tuyệt vời, em có trách Thảo không”.
“Có gì đáng trách chứ, không phải đều do bọn anh gây ra cả sao” – Linh Đan to tiếng vào mặt Tiên làm hắn giật mình.
“Ơ??” – Tiên ngơ ngác không kịp phản ứng.
“Em xin lỗi” – Biết mình xúc động hơi quá đà nên cô nhỏ giọng lại xin lỗi Tiên.
“Không sao đâu, anh hiểu mà, em tuyệt lắm, anh xin lỗi, anh cũng từng nghĩ không tốt về em”.
“Em đã chuẩn bị tâm lý từ đầu rồi, anh đừng nghĩ nhiều mà”.
“Anh xin lỗi”.
“Anh… Nếu tiếp tục nữa thì em có hết đau hông” – Linh Đan không nỡ thấy Tiên buồn nên muốn xoá tan bầu không khí này, cô bấu tay vào lưng hắn ngại ngùng thỏ thẻ.
“Anh không chắc… hay là dừng lại đi, nhìn em đau anh xót dạ quá” – Tiên xoa đầu cô để vỗ về và nói lên những lời từ tận đáy lòng.
Nhìn dương vật dính máu đào đỏ ươm đã xìu xuống tự khi nào làm Linh Đan không khỏi cảm động: “Anh sướng không?”.
“C… Có… Sướng lắm… Nhưng mà thôi đi”.
“Anh làm tiếp đi, nhẹ nhẹ thôi” – Linh Đan vừa nói vừa buông tay ra khỏi người Tiên mà nằm ngửa xuống dùng tay sờ dương vật Tiên cho cương cứng lại rồi đặt nơi cửa âm đạo của cô.
“Thật hả? Em là không sợ đau?”.
“Ưm” – Linh Đan gật nhẹ đầu.
“Anh sẽ nhẹ nhàng hết sức mà” – Tiên an ủi người đẹp.
“Á… Đau quá…” – Dù đẩy vào rất chậm rãi và nhẹ nhàng nhưng cơn đau kinh khủng vẫn không buông tha cô, bởi vì Linh Đan bị đau nên dâm thuỷ không còn ra nhiều như lúc nãy làm Tiên có chút khó khăn, lúc này Tiên tạm thời không nghĩ đến khoái cảm mà chỉ quan sát gương mặt và cử chỉ của cô để làm sao giảm được phần nào sự đau đớn để đưa cô vào đời một cách êm ái nhất, Linh đan chỉ là cô gái thứ hai sau Ngọc Lam mà hắn dắt vào đời mà thôi.
“Ahh… Khít quá… Em đừng kẹp lại… Em thả lỏng một chút đi… Em càng gồng càng đau đó”.
“Hức… Em thả không được… Đau quá… Ahhh… Anh có sướng không”.
“Nhìn em đau sao anh sướng nổi, em cố gắng vượt qua lần đầu từ từ em sẽ quen với nó, lúc đó anh sẽ bù đắp cho em” – Vừa dứt lời Tiên vừa nằm lên người đưa tay lau nước mắt cho Linh Đan vừa đặt môi lên môi cô mút lưỡi nhẹ nhàng đồng thời lòn tay xuống lưng ôm chặt lấy cô để phần nào xoa dịu cảm giác đau đớn.
“Ứmmmmm… Ưmmmmm” – Sự dịu dàng nâng niu của Tiên thật sự là đã hiệu quả, dâm thuỷ cô đã bắt đầu rỉ ra nhẹ để bôi trơn cho vị khách lạ đang từ từ xâm nhập, Linh Đan dang nhẹ chân ra khiến dương vật hắn lại nông vào âm đạo thêm một chút nữa, cô dùng hai tay ấn nhẹ bờ mông của Tiên để hắn được tiến vào sâu hơn, được gần nữa dương vật thì cô lại rên lên trong đau đớn, nước mắt vẫn còn tuôn ra nhưng Tiên đưa đầu lưỡi liếm hết những giọt lệ mằn mặn của cô, hắn rất âu yếm con mèo nhỏ tội nghiệp này.
Tiên bắt đầu chầm chậm rút ra rồi lại tiến vào, nhịp nhè nhẹ tránh làm cô thêm đau đớn: “Khít quá em ơi… Ahh”
“Chừng nào… a… em mới… ahh… hết đau… ah…” – Linh Đan vẫn còn đau lắm, cô chưa cảm nhận được gì từ cuộc giao hợp này ngoài đau cả.
Tiên tiến sâu vào một chút nữa, khi đã được hơn nữa dương vật thì Linh Đan nắm tay Tiên lắc đầu để ra hiệu cho hắn đừng vào sâu nữa, có vẻ như cô lại đau hơn vì bị nông sâu thêm, hắn hiểu ý cô và chỉ nhịp nhẹ đến chỗ đó rồi rút ra, dâm thuỷ đã bắt đầu tiết ra hòa với máu đào đỏ tươi, âm đạo ấm nóng liên tục co bóp mạnh vì phải đón nhận vật thể lạ làm hắn sướng vô cùng.
“Ưm… Ưm…”
“Anh sướng quá… Ahhh”
“Hức… Ư… A” – Tiên rên lên vì đã cảm nhận lại được khoái cảm tình dục, Linh Đan vẫn là rên trong cơn đau nhưng khi nhìn thấy Tiên vì mình mà sung sướng làm cô hơi nhếch môi mỉm cười có vẻ như là nụ cười hạnh phúc, sâu trong cơn đau vì bị dương vật to lớn của Tiên đâm chọc thì Linh Đan đã cảm thấy có chút khác lạ, cảm giác âm đạo mở rộng rồi khép lại ngoài đau ra còn có cái gì đó rất lạ, hơi ấm hay sự nhột nhạt kỳ dị, dù rất nhỏ nhưng cô vẫn cảm nhận được, cô tìm đến nơi đầu lưỡi của Tiên mà mút mát.
Nhịp được vài phút nữa thì Tiên đã sắp lên đỉnh vì âm đạo khít rịt co bóp dữ dội: “Ahhh… Ahhhh… Khít quá… Anh ra mất… Ahhh” – Tiên tăng nhẹ tốc độ lên một chút nữa.
“Á… Ưm… Ưm… Ưm… A… A… A…” – Không những Tiên tăng tốc độ mà còn nông vào sâu hơn làm Linh Đan có cảm giác như thân thể đứt rời, cô đau đớn rên không thành tiếng.
“Ahhhhhhhhhhh… A… n… h… r… aaaa… aa” – Đóng được gần chục phát nữa thì Tiên cảm nhận được tinh trùng đã tụ lại nơi đầu cặc và sắp phóng hết tất cả ra, trong lúc này đột nhiên hắn lại nhớ đến bé Dạ và Thảo, những gì cô gái làm chị vô tội này phải hứng chịu, Tiên nhanh chóng buông tay ra khỏi người Linh Đan, hắn vội vã rút dương vật ra ngoài âm đạo cô và gồng mình bắn từng đợt tinh trùng đặc quánh mạnh mẽ kéo dài từ rốn lên đến tận cổ của người đẹp.
‘Ahhh’ – Khi cơn cực khoái trôi qua Tiên mệt mỏi nằm xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay của Linh Đan.
“Thứ này mùi kỳ quá” – Linh Đan xòe bàn tay còn lại vuốt từ rốn lên đến ngực rồi đưa mắt nhìn bàn tay dính đầy dịch trắng nhầy nhụa có chút sắc đỏ, mùi hương như phô mai hỏng xộc vào mũi Linh Đan.
“Em đắp mặt nạ đi” – Tiên quay qua đưa một ngón tay quẹt một vệt tinh trùng trét vào má trêu ghẹo cô.
“Á… ghê” – Cô hốt hoảng dùng bàn tay phủi phủi gò má nơi Tiên vừa trét thứ dung dịch trắng sệt đó mà quên rằng cả bàn tay cô đang dính đầy thứ đó.
“Anh ăn hiếp em… Hức”.
Tiên vòng tay sang bả vai của cô lật cô quay mặt về phía hắn rồi ôm chặt cô làm tinh dịch dính lên cả hai thân thể trần truồng. Tiên trầm giọng hỏi Linh Đan: “Em cho anh biết sao ngày xưa tự dưng em lại biến mất”.
Linh Đan lặng thinh buồn thụng không trả lời.
“Do lỗi của anh, đúng không?”.
Linh Đan vẫn im lặng, Tiên ôm chặt cô hơn nữa.
“Không phải do anh, cũng vì chữ duyên thôi” – Linh Đan đã chịu mở miệng sau một quảng thời gian im lặng.
“Tại sao lại là chữ duyên?”.
“Ngày cuối cùng hôm đó, anh còn nhớ?”.
“Anh nhớ, có… có chuyện gì sao” – Tiên ngập ngừng vì hình như đã dần hiểu ra được lý do rồi, chỉ chờ Linh Đan xác nhận.
“Anh bảo là có bạn qua chơi, nhưng thực tế thì sao?”.
“Anh hiểu rồi”.
“Anh biết cảm giác lúc đó của em không, em như muốn sụp đổ khi nhìn thấy chị ba Ngọc Lam, trước mắt em là một người con trai em thương đang làm chuyện đó với người chị họ của em” – Mắt Linh Đan lại rưng rưng ngấn lệ, nguyên nhân cô nhìn thấy chuyện đó là vì lúc vội vã Tiên quên mất là hắn đã cài đặt nút nguồn đó nếu nhấn một cái thì nó chỉ là tắt màn hình, muốn tắt hẳn thì phải giữ nút nguồn 5 giây, âu cũng là tự bóp dái bản thân mình.
“Lúc đó em hận anh lắm đúng không?”.
“Đúng, em hận anh, hận vì em bị anh lừa gạt, nhưng lúc về ngoại ăn dỗ lần đầu em gặp anh ngoài đời, anh nhớ chứ, nhìn thấy sự ân cần chu đáo của anh dành cho chị ba, cả em nữa, trong lúc tâm lý em không tốt khi trực tiếp đối diện người lừa dối tình cảm em, anh tưởng em bị bệnh mệt, em làm gì dùng sức anh cũng chạy lại giành lấy, không hiểu vì sao, sự chân thành mộc mạc làm em yêu anh trở lại, đến tận… bây giờ”.
Từ lúc nào Tiên đã ôm chặt Linh Đan hơn và không dám nhìn vào mặt cô nữa, cô gái mỏng manh yếu đuối, vì một chữ tình chữ duyên đã phải một mình gánh chịu tất cả những nỗi đau đớn nhục nhã đó sao, hắn thật sự cảm động và khâm phục hết mức người con gái này.
“Anh… Lúc đó… Thật sự anh thương em… Nhưng khi đó anh không dám đặt hy vọng vào mối tình online ảo đó… nên anh mới đến với Ngọc Lam”.
“Em đủ lớn để biết chuyện đó, anh đừng nghĩ nhiều nữa, cũng là do em giấu mặt thôi”.
“Không, em không có lỗi”.
“Lý do em nói ra không phải vì sợ anh không biết, mà em không muốn anh nghĩ em là người thế nào lại tự dưng dễ dàng trao cái ngàn vàng cho anh”.
“A! Nhắc mới nhớ, em ổn chứ”.
“Đau và thốn lắm”.
“Có thấy chút sướng sướng nào hông”.
“Em thấy đau, đau và đau thôi, hay em bị gì nên không sướng được” – Linh Đan nhăn mặt trả lời tiên, cũng phải thôi, phá trinh chứ đâu phải là chích ngừa một tí là hết ngay được, lúc trước với Ngọc Lam cũng tầm chục lần nàng đau đớn như vậy thì mới chạm được đến cực khoái.
“Chắc không đâu, vài lần nữa là em quen thôi mà hí hí”.
Linh Đan bóp mạnh vào hai hòn bi của Tiên: “Còn vài lần, xấu xa”.
‘Ai da’.
“Hả… Anh đau hả… Em… Em hông biết…” – Linh Đan hốt hoảng khi nhìn gương mặt thảm thương của Tiên.
“Anh xứng đáng được em yêu sao?” – Tiên lặng giọng hỏi cô.
“Anh đa tình, nhưng không tồi tệ, em… chấp nhận”.
“Em…”.
“Em nằm ngủ một chút nha, em hơi mệt” – Linh Đan leo lên giường quay mặt vào tường, cô chỉ giả vờ nhắm mắt lại ngăn những giọt lệ lại rơi ra.
Thoáng chốc Tiên cũng đứng dậy tiến lại gần, hắn mặc quần cho cô và lấy một cái áo khác để thay vào, đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ: “Anh sẽ yêu thương tất cả những người phụ nữ của anh, em nghỉ ngơi đi, anh làm nước cam để sẵn cho em chút dậy uống”.
Tiên vừa mặc đồ cho bản thân xong bước ra đến cửa thì nghe một giọng nói nhỏ nhẹ êm dịu: “Nhớ lược hết hột cam”.
“Rồi rồi”.
“Thêm tí mật ong trên kệ bếp”.
“Có luôn”.
‘Tí đá’.
“Tí dịch trắng…”.
“Hứ… Anh uống luôn đi”.
“Giỡn mà hê hê”.