Em đã có chồng chưa?

Chương 16



Phần 16

Học kỳ đó điểm trung bình tôi được 5,9. Yếu nhất trong lịch sử từ lớp mẫu giáo đến lớp 10. Cha mẹ tôi có vẻ phiền lòng vì kết quả này. Riêng tôi, tôi không bất ngờ. Tôi nhớ Em và Trâm Anh. Hai hình ảnh này theo tôi miết, khiến tôi không tập chung học được.

Cũng may mắn, trong học kỳ này tôi kịp lên thăm em lần thứ hai. Tình cảm em và tôi tăng thêm một cung bậc mới.

Nếu Bạn đi 40km để gặp một người mà không thể hẹn trước. Bạn có ngại không? Riêng tôi thì không ngại. Nhất là đi chung với mình là một thằng bạn ” Dở hơi cá bơi “.

Có điều, thỉnh thoảng Nó làm tôi phát bực.

– Ê mày, có khi nào tao với mày xuống đó con nhỏ Trà My hôm nay nghỉ học không?

Suốt quãng đường, nó hỏi tôi không dưới ba lần câu hỏi này.
– Tao tin là sẽ gặp Trà My
– Ờ, mày đúng là thằng dại gái – Nó đáp lại tỉnh rụi.
Tôi tin ở duyên số, tin ở số phận, vả lại nếu không tin thì làm gì được, handphone không – thư từ không. Giả sử có muốn báo em biết thì báo bằng niềm tin chăng????

“Thánh nhân đãi kẻ khù khờ”

Tôi với thằng Tiến chạy xe xuống tới Bảo Lộc đâu cũng tầm 11h trưa. Dĩ nhiên giờ này Em chưa đi học, cho nên tôi với nó quyết định ghé vào phòng thằng Sơn Mụn. Mới bước chân vào xóm trọ đã nghe tiếng la oai oái.

– Bà là con mụ thối tha… Cả chồng mà cũng đánh.
– A, cái ông này nay ăn gan hùm à. Được lắm. Bà cho mày chết…

Một cặp vợ chồng trung niên, ông chồng gầy nhom như que củi, bà vợ thì hệt như khủng long, mập ngang cỡ thằng Tiến bạn tôi đang đuổi đánh. Thật là nghịch cảnh.

Ơn giời là thằng Sơn mụn có ở nhà. Nó mừng rỡ khi tôi với thằng Tiến ghé thăm.

Bọn tôi trò chuyện vui vẻ và tâm sự, thằng Sơn mụn kêu tôi với thằng Tiến chiều hãy ghé thăm Em. Trưa nay nhậu ở nhà nó đã.

“ Nhậu” là một danh từ hoàn toàn xa lạ với một đứa học sinh lớp mười như tôi.

Hồi còn nhỏ, tôi có thấy cha nhậu với mấy ông hàng xóm vài lần, cha hay kêu mẹ:

– Bà rang cho tôi ít đậu phộng …

Mẹ tôi nghe lời cha tôi rang đậu phộng, tôi với con em chực sẵn ở bếp, mẹ tôi vừa rang vừa nhìn bọn tôi trìu mến, khi đậu phộng chin, mẹ bỏ đậu phộng cho hai anh em tôi một cái chén nhỏ. Đó là một trong hai món hạnh phúc của tuổi thơ. Món kia là tóp mỡ pha muối. Nếu có độc giả nào cùng thế hệ tôi thì chắc sẽ biết rõ món này. Xảy ra vào cái thời chưa có ”Dầu ăn”.

Tôi với thằng Tiến Mập chưng hửng như nhau

Thằng Sơn lon ton chạy đi mua rượu và mồi. Tôi còn nhớ rất rõ, rượu hồi đó là 3000đ một lít. Thằng Sơn mang về cho hai đứa tôi một lít rượu. Đặc biệt trong bịch đồ mang về còn có một gói thuốc Philip đỏ.

Ba thằng bày bàn tiệc xong rồi chiến đấu

Thề với cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi nếm vái vị cay cay của rượu, chỉ sau vài ly, lưỡi tôi ríu lại. Bầu trời quay cuồng xung quanh tôi, ban ngày nhưng tôi tưởng tượng có ngàn vì sao hiện hữu. Bọn tôi lôi hết tất cả những câu chuyện từ ngày xửa ngày xưa, kể cho nhau nghe về những kỉ niệm mà chưa một lần dám nhắc tới. Thằng Tiến hứng chí kể tôi nghe về những lần ăn trộm ở nhà bà Hai Lượng. Tôi hùa theo bởi câu chuyện hái khế nhà ông Năm. Còn thằng Sơn. Nó lặng lẽ uống và ngồi nghe bọn tôi thao thao bất tuyệt. Sau này tôi mới biết, nó đi làm công trường, thỉnh thoảng có uống rượu nên chưa say như hai thằng tôi.

Rượu vào tôi chợt nhớ đến em rồi khóc hu hu như một đứa trẻ. Thằng Tiến vỗ vai tôi ra chiều an ủi.

Cả xóm ngó ra nhìn ba thằng độ tuổi học sinh xỉn rượu

Tôi nói với hai thằng nó:

– Cả đời tao sẽ không bao giờ quên được Trà My, dù Trà My có không yêu tao.

Thằng Sơn mụn gật gù ngậm điếu thuốc. Làn khói từ miệng nó thở ra thành một vòng tròn nhỏ ngộ nghĩnh. Tôi cũng hứng chí rít theo. Ai ngờ……thuốc lá không dễ hút như tôi nghĩ. Cộng với chút men rượu, nó làm tôi sặc sụa, ho ra nước mắt.

Dẫu sao nó cũng là điếu thuốc đầu tiên trong đời.

Gần 6 năm sau, tôi mới thật sự là nghiện thuốc. Nhưng khi nghiện rồi, cái cảm giác say say, lâng lâng không bao giờ còn hiện hữu nữa.

Ba thằng cưa hết gần lít rượu mới nghỉ. Tôi với thằng Tiến Mập nằm ngủ chèo queo trên cái chiếu mặc kệ thằng Sơn Mụn lo dẹp hậu trường.

Chiều gần 4h ba thằng tôi cuốc bộ ra trường chờ Em.

Ngồi quán nước mía nghêu ngao và hồi hộp, chờ tiếng trống trường vang lên.

Tất cả đều chờ đợi Em bước ra ngoài cổng. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính. Cái thằng Đẹp Trai, mặt láng, da trơn, body đẹp cùng em song hành bước ra trường.

Thằng Sơn Mụn vẫy tay em báo hiệu cho ngồi của ba đứa.

Tôi ngồi im nhìn em, Em cũng lặng nhìn tôi và tiến tới thật nhanh.

– Anh xuống khi nào? – Em hỏi tôi

Thằng Tiến và thằng Sơn mụn chưng hửng. Nhìn quanh xem ngồi gần ba đứa tôi có ông “Anh “ nào không? Sau khi tin chắc là không; bọn nó mới phì cười hiểu ra. Miệng thằng Tiến bô bô:

– Thì anh nhớ Em quá , mới xuống thăm em nè …

Thằng Sơn lúc đầu lịch sự cười hi hí, sau đó nó ôm bụng cười to, cười đến nỗi sạc nước mía phun lung tung. Em có vẻ ngại nên nhéo cho thằng Tiến một phát làm nó la oai oái…

– Anh mới xuống – Tôi cắt ngang giọng cười khả ố của bọn nó.

Thằng Tiến đứng dậy giả vờ làm con gái õng ẹo:

– Anh mới xuống … nè… cưng – Nó vừa nói vừa vuốt má thằng Sơn …

Thằng Sơn cũng không kém cạnh, ôm eo thằng Tiến nói to cho nguyên quán nước mía nghe:

– Anh nhớ cưng… quá… chừng… chừng … luôn nè.

Hai thằng nó nói xong câu đó ù té chạy. Cũng may nó chạy nhanh chứ không tôi cho mỗi thằng ăn nguyên cái ly thủy tinh vào mặt.

Chỉ còn lại Tôi – Em – thằng body đẹp. Tôi lịch sự.

– Đây là ai vậy Em?

Em đáp lại:

– Đây là Nam, nhà cách nhà em hai căn. Giới thiệu với Nam, đây là bạn trai của Trà My, tên là Phong ở dilinh xuống

Nghe em giới thiệu mà tôi bay tuốt lên cung trăng ở, “ Bạn trai của Trà My”. Câu nói thật ngắn gọn và súc tích. Thằng body đẹp có vẻ không thích câu nói đó nên lẳng lặng xin phép Em và Tôi đi về.

Trà My thiệt tình là con nhỏ dễ thương hết sức.

– Anh đạp xe xuống đây có mệt không?

Tôi lắc đầu thay câu trả lời

– Hai đứa mình ra bờ hồ ngồi đi. – Em rủ tôi.

Nằm giữa trung tâm Bảo Lộc có một cái hồ trong vắt. Nó chỉ cách trường em tầm 200m, xung quanh hồ mọc lên những bụi cây và đám cỏ xanh mượt mà. Tôi và Trà My lựa chọn một góc khuất sau lùm cây dại.

Em mặc một bộ đồ áo dài trắng tinh, thỉnh thoảng mái tóc bay lất phất trong gió được em vén vào mang tai… Tôi ngồi im nhìn Em.

Mặt trời buổi chiều soi xuống lòng hồ thành một vệt dài đỏ thắm.

Bọn tôi ôn lại kỷ niệm ngắm bầu trời như hồi em còn ở quê – trên đỉnh đồi. Hai đứa mải mê nhìn ngắm hoàng hôn buông xuống. Chỉ cho đến khi cái vòng tròn mặt trời khuất hẳn sau dãy núi, thấp thoáng những tia nắng hắt còn lại bắn ra, rồi từ từ biến mất. Tôi và em mới đứng dậy. Chẳng hiểu sao tôi hỏi em một câu…

– Trà My này, Em có yêu anh không?

– Em… Em… có. Còn anh? – Em e ấp, tay vân vê tà áo…

– Anh yêu Em! – Tôi ngọng ngịu đáp lại.

Vậy đó, chuyến đi thăm Em chẳng có gì khác ngoài những câu nói đó. Nhưng tôi cảm nhận được, chuyện tình tôi và Em đã qua một nấc thang hoàn toàn mới. Bọn tôi chính thức ngỏ lời yêu nhau.

Tôi và Em cùng hai đứa đực rựa kia hộ tống Em về. Có điều lạ là hình như hôm nay Em biết trước tôi ghé nên không để mẹ em chở em về thì phải? Tất nhiên đó là suy đoán nên tôi không hỏi.

Thằng Tiến chở tôi về tới nhà là gần 8h tối.

Tiếng xon trùng, tiếng ếch ương kêu rền rĩ khắp làng báo hiệu một buổi tối yên bình nơi thôn dã.

Chương trước Chương tiếp
Loading...