Em đã có chồng chưa?

Chương 33



Phần 33

Sau cái ngày hôm đó…

Trâm Anh biệt tăm.

Nàng gặp lại tôi bất ngờ và bí mật bao nhiêu, ra đi cũng theo cách ấy.

Kênh thông tin kết nối quá ít để đi tìm.

Tôi lên cả quán Bar nơi Dì Quỳnh Anh làm để dò hỏi. Nhận được câu trả lời từ anh Khoa

– Tao chưa đấm mày là may rồi, đừng tìm Trâm Anh nữa. Nó không muốn gặp mày.

Thật ra tôi cũng hiểu Nàng, quá khứ gia đình vốn không mấy vui vẻ. Đùng một cái thêm người mình yêu đi vào lối mòn, cú Shock này đối với người con gái đã lớn, với Trâm Anh còn lớn hơn.

Hiểu được vấn đề đó đâm ra chính bản thân tôi tuyệt vọng trước. Suốt ngày hối lỗi về hành động của mình, chuyện của Dị Nhân không mấy quan tâm, chỉ nghĩ đó là một tai nạn. Cũng chẳng tìm hiểu em đi đâu và làm gì.

Mỗi ngày như một cái bóng.

Sáng sớm dậy cầm đàn ghitar hát nghêu ngao xíu rồi đi học.

Học xong vội vã chạy qua chỗ làm ở Tân Bình hoàn thành công việc.

Tối về tắm rửa cũng ôm đàn ghitar ra hát say sưa :

[Em] Tìm không ra bóng [B7] em tôi tìm lại bóng [Em] tôi
Một đời như ngủ [Am] quên âm thầm trong bóng [Em] đêm
Tôi tìm ai [G] đến dưới chân vỉa [Am] hè
Tôi tìm ai [F#m] trú dưới chân hàng [Em] me
Tôi tìm trong quán [C] rượu tôi tìm trong xó [B7] chợ
Một đời đảo [Em] điên

Trong màn đêm tê [C] tái bóng lăn trên phố [Am] dài
Nghe từng cơn mưa [F#m] đổ nước mắt cơ hồ [B7] cay
[Em] Ðêm làm thân linh [C] thú quắt queo không mái [Am] nhà
Ðôi bàn chân rã [F#m] mòn bước [B7] nặng nề xót [Em] xa

Tìm không ra bóng [B7] em không nhìn lại bóng [Em] tôi
Tìm lời ru dịu [Am] êm vỗ về cho trái [Em] tim
Tôi tìm lửa [G] cháy đốt thiêu cõi [Am] lòng
Cho ngày quên [F#m] tháng ước mơ lặng [Em] câm
Cho đời hương trái [C] ngọt cho người thêm má [B7] hồng
Trọn đời ruổi [Em] rong.

Tìm không ra bóng [B7] em
Không nhìn lại bóng [Em] tôi
Tìm không ra bóng [B7] em
Tôi tìm lại bóng [Em] tôi.

Ca khúc “Tìm Bóng” – Lã Văn Cường

Cuộc đời như một trò chơi. Tôi đã sai. Đã đam mê để rồi trượt lối.

Thỉnh thoảng có dịp vui, đó là đám bạn học cấp 3 cũ tụ họp đi nhậu thịt chó. Đám con trai học vừa cả Biên Hòa và thành phố. Hẹn hò tụ nhau lại. Thời điểm đó, với nhiều người điện thoại di động là xa xỉ phẩm. Bọn tôi tụi họp nhau bằng phương thức chọn quán trước, ghi lại địa chỉ và thông báo nhau trên yahoo. Lúc này gmail mới chỉ trong giai đoạn tiên khởi, chưa phát triển, yahoo messenger là phương thức kết nối chính thức của nhân loại.

Thông báo sẽ đi kèm hẹn giờ và ngày hẳn hỏi. Xong rồi mạnh đứa nào đứa đó đi. Ví dụ hẹn nhau quán thịt cho ngay đường ray Lê Văn Sỹ lúc 2h chiều. Bọn tôi 1h30 có mặt chờ đợi. Lần 1 lần 2 không sao. Lần thứ 3 có thằng lạc lối. Nguyên nhân là tụi tôi chuyển quán từ Lê Văn Sỹ xuống khu Bắc Hải- gần công viên Lê Thị Riêng. Chả hiểu bản đồ thế nào mà cha nội đi tuốt xuống Lý Thường Kiệt. Ấy là ngày sau mới rõ, còn hôm đó thấy thằng Cu không tới. Cả bọn đặc cử ba đứa vác xe đạp lọc cọc đi tìm xung quanh, không có đành buông xuôi. Vừa nhậu vừa tiếc nuối. Dè đâu thằng này tìm không ra, ghé vào tiệm Nét cầu cứu Yahoo nhưng bặt vô âm tín. Trong tin nhắn chửi cả cuộc đời, chửi cả bọn tôi rồi lọc cọc bắt xe buýt về quận 6.

Bản tính tôi trong bàn nhậu vẫn thâm trầm thế, nghe nhiều hơn nói. Nhưng có lần cuộc nhậu ngà ngà say, hình ảnh những cô gái hiện hữu.

Mưa Sài Gòn ào ào như trút nước, đám bạn nhớ quê kể về thời học sinh. Nhắc lại nhau về thời học trò áo trắng. Quân Ngọng nhậu như hũ hèm, là khà kể về lần bị tụt quần trong lớp, treo lên cây Tùng già , thằng Ngọc phải chạy về nhà lấy đồ, không dám đi học mấy ngày. Kể hết câu chuyện thì mỗi đứa lãnh tầm 3 ly. Cười hô hố.

Thằng An kể về kỷ niệm khóa quần đi học bị hư, cả buổi đi về cứ phải lén lén lút lút.

Quang Hói tìm về quê nơi ký ức banh bóng, những trận siêu cúp trên mặt sân đất đỏ mang theo bao nhiêu máu và vết sẹo.

Thằng Tâm điên lại hòa mình vào thời hiện đại, nó học đại học an ninh. Được ra ngoài nhậu với bạn bè thế này là cả vấn đề vô cùng lớn. Số tiền chi để ra ngoài còn nhiều hơn cả tiền trả chầu nhậu. Nhưng vẫn mặc kệ, tiền ông bà già nó chứ phải của nó đâu. Ra hít thở không khí trong lành là hạnh phúc miên man. Đám bạn lại gọi thêm chai nữa chúc mừng.

Cả đám nhắc tên thằng Tiến Mập.

Tôi bắt đầu mất kiểm soát. Lôi đàn ra hát. Cây Ghitar là báu vật vì dành dụm mãi mới mua được.

Bắt đầu lè nhè về kỷ niệm với Em và Trâm Anh. Ngồi kể nghe về đồi gió hú những lần đi cùng nàng. Cả đám ngồi trớ mặt. đã thằng nào biết chuyện này đâu.

Hát bài giàn thiên lý

“Tội nghiệp thằng bé nhớ thương mãi quê nhà……..

Giàn Thiên Lý đã xa thật xa.”

Lại lè nhè về giàn thiên lý nhà Em. Kể tụi nó về mùa hè năm nào đi lượm cát tút.

Cả đám gật gù, lại thêm hai ba ly nữa. Có thằng ra ngoài cho chó ăn chè, gọi tên người yêu.

Khi đàn bài hát “Nhớ về Em” của Jimmy thì nước mắt rơi rơi. Đàn ông đâu phải lúc nào cũng mạnh mẽ. Cả đám chồm khoác vai nhau an ủi. Mỗi thằng theo đuổi mỗi suy nghĩ riêng về cuộc sống. Men rượu khiến tụi tôi cảm thấy chẳng gì hơn tình bạn. Có những đứa cấp 3 xa cách thì giờ khoảng cách không còn.

Quán cũng đông khách. Mấy bàn nhìn qua một lũ thanh niên líu lo kể chuyện. Nhìn cả người nghệ sĩ cầm ghitar. Chẳng ai thấy phiền trước một bọn ngố say rượu. Có chú thợ hồ còn vác ly qua bàn nhờ ghitar đệm bài “Người Yêu Cô Đơn” – Chúc cả đám giữ mãi tình bạn này. 100 phần 100.

Chầu nhậu hết 300 ngàn, trong đó tiền rượu gần phân nửa. Tâm điên cắt nửa vầng trăng, còn lại thì cam – pu -chia. Đứa nào cũng nghèo.

Liêu xiêu bước chân ra ngoài nói lời từ biệt.

Tôi đạp xe lang thang trên con đường Sài Gòn. Thay vì về nhà, chạy liên mạch về ra cầu Bình Lợi. Vứt cả xe đạp trên cầu đi xuống mé sông. Gió thổi vào lồng lộng tan men rượu. Nhớ về Em.

Lúc này mới cảm thấy day dứt. Từ ngày còn bé, Trà My vốn đã hi sinh nhiều. Em chẳng được sự tự do thoải mái trong tình cảm, lúc nào cũng dưới sự giám sát của cha mẹ, nhưng chưa bao giờ bỏ rơi Tôi. Ngày bị đánh ở Bảo Lộc, chẳng phải khóc hết nước mắt đó sao. Ngày đi lượm bọc và cát tút, chẳng phải Em đã hi sinh cả con heo đất cho Tôi? Cái ngày mà đi hái phượng bị quỳ giữa sân trường, ai là người đã đưa chai nước cho Trâm Anh cầm ra? Sao tôi không nghĩ ra những điều này. Từ ngày xuống Sài Gòn cứ mải miết theo những hình ảnh đâu đâu. Đã bao giờ chú tâm đi tìm. Suốt ngày cứ luôn tự hỏi vì sao Em không đi tìm tôi? Em có nhớ tôi không?

Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua. Yêu nhau chẳng ngại đường xa…

Nghĩ như vậy, Cất cây đàn và leo lên con xe về nhà khi trời đã nhá nhem tối…

Bước lên phòng trọ đã thấy nguyên đám bạn ngồi trong phòng nhốn nháo. Hóa ra nhậu xỉn xong bọn nó theo thằng N về phòng trọ, chẳng thấy tôi đâu. Không liên lạc được tưởng thằng Phong chết ngắc nơi nào. Bèn cử người đi tìm, nhóm còn lại ở phòng trọ chờ đợi.

– Á, thằng chó. Đi đâu mà không báo anh em biết, tụi tao tưởng mày bị sao.

– Hihi….Tao đi lang thang thôi.

– Uhm. Lần sau nói trước nha mày. Anh em bạn bè với nhau lo cho nhau thôi. Giờ thấy mày ổn về được rồi. Tưởng mày nhớ con nhỏ Trà My quá hóa điên…

Bọn bạn tôi là thế, sau này nhóm thuê nguyên căn nhà ở chung, đặt ra nguyên tắc: Vui không cần, buồn hay có chuyện phải tới. Thỉnh thoảng có thằng đi tiếp khách, nhậu xỉn chỉ a lô một tiếng, hai ba đứa bạn chạy mấy chục cây số ra chở về. Có hôm tôi đi nhậu với mấy anh em bên kho bãi ở quận 9. Ra tới xa lộ Hà Nội thì chả biết đường nào về Sài gòn, đường nào đi Biên Hòa. Bốc ngay số điện thoại đầu tiên gọi:

– Tao đang ở xa lộ Hà Nộ cho chó ăn chè, tụi mày rà rà ở khu quận 9 ra, nhìn hai bên đường thấy đứa nào đi xe màu xanh là tao.

Nói được câu đó xong thì dựng xe, cất chìa khóa vào túi thì lăn ra ngủ vệ đường. Sáng hôm sau có thấy mình nằm trong gác trọ.

Mẹ một đứa trong nhóm mất, trong vòng nửa ngày tất cả quy tụ nhà nó ở quê, tiễn biệt rồi vọt xuống Sài Gòn lại. Không đứa nào về thăm nhà. Đến độ người đại diện nói rằng: Đám tụi con có một tình bạn đáng để học.

Quay lại câu chuyện, ngồi tán phép thêm xíu thì giải tán. Mấy thằng đi tìm cũng trở về. Tiễn đám đó ra ngoài cồng, thằng Quang Hói vỗ vai:

– Chủ Nhật ở nhà nghe Phong. Tao sẽ cho mày một bất ngờ.

– Okie. Tao đợi.

Chào thân ái, ôm hôn nhau.

Mỗi đứa lại mỗi nơi học hành…….

Sáng chủ nhật, Dậy lúc sáu giờ rưỡi. Đợi hơn tiếng đồng hồ mới có được vào nhà vệ sinh cá nhân. Căn phòng của Dị Nhân có người thuê lại. Hai ông thần phá về ở, tụi tôi cũng chả quan tâm.

Quang hói là thằng giờ dây thun. Nó làm tôi mỏi mòn chờ đợi đến chiều cũng không thấy bóng dáng. Đói bụng muốn chết. Viết tờ giấy lại dán lên cửa phòng

“ Tao ra ngoài ăn cơm – tới thì đợi xíu. Ký tên Phong”

Ra ngoài làm dĩa cơm sườn thêm chén cơm thêm. No căng bụng. Lết thết bộ đi về. Vừa mở khóa cổng tính leo lên cầu thang thì đứng sững lại. Em chờ bên kia cầu thang xoắn.

Tim như thắt lại. Không dám thở mạnh.

Mái tóc dài ngang vai, vẫn đôi mắt to và đen láy. Dạo này em mập mạp thêm, hai má lúng đồng tiền sâu hoắm. Đầm xòe màu hồng nhật, chân đi đôi giày đen.

Thời gian như ngừng trôi.

– Hihi….Bộ hai đứa mày hết việc để làm rồi hả? Đứng ngó nhau giữa cầu thang thế này – Giọng Quang Hói cất vang tiếng cười

– Tao… tao…

– Trà My…Trà My – Giọng Em vẫn như ngày nào. Nói xong liền quay mặt bước lên.

Chân tôi đá cả vào cầu thang khi bước. Ngồi trong căn phòng , quạt quay vù vù. Tôi nhìn Em, Em nhìn Tôi rồi ngại ngùng vân vê chiếc váy. Thằng Hói ngồi giữa cũng chẳng thoải mái gì cho cam, nó hết liếc bên phải rồi nhìn qua trái, môi mấp máy tính nói gì nhưng lại căng thẳng không diễn đạt được, nó căng thẳng giùm cho cặp tình nhân. Cuối cùng mới thốt được một câu lãng nhất quả đất:

– Phong, mày ăn cơm no chưa?

Chương trước Chương tiếp
Loading...