Gái bán hoa

Chương 55



Phần 55

Trong lúc đợi cơm, Triệu Đường Diên vẫn không hề nhắc đến chuyện ban nãy nên Chu Trầm chỉ biết là cô không tức giận nhưng lại không thể biết chính xác được suy nghĩ thật trong lòng cô.

Nhưng nếu như cô đều biết cả rồi thì anh cũng không muốn che giấu nữa.

Anh ôm cô vào ngồi trên đùi, một tay đỡ lấy eo, tay kia vuốt ve lưng cô rồi hỏi: “Lúc nãy nghe thấy hết rồi à?”

“Cũng không phải là nghe thấy hết toàn bộ.” Lời nói của Triệu Đường Diên cố ý chuyển sang hướng khác.

Chu Trầm bị dáng điệu cố làm ra vẻ thông minh của cô chọc cười, hai mắt cũng cong cong, bầu không khí đột nhiên dịu xuống rất nhiều.

“Thế anh sắp xếp cho những người đó, em có thấy không thoải mái không?”

Anh không gọi những người đó là người nhà cô vì họ không bọn họ không xứng.

“Không đâu.” Triệu Đường Diên nhẹ nhàng đáp lời.

Cho dù đã đoán được ra thái độ của cô nhưng Chu Trầm cũng khá ngạc nhiên.

Cô có thể thoải mái tự nhiên mà thậm chí là lạnh nhạt tán thành sự sắp xếp của anh thì cũng hoàn toàn không khiến anh thấy Triệu Đường Diên bội bạc, mà tự hỏi cô có thể có thái độ như vậy thì chắc chắn là có rất nhiều khúc mắc anh chưa biết được.

Trên con đường Triệu Đường Diên trưởng thành, những gì trải qua đêm qua chỉ là một phần rất nhỏ. Cô rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu chuyện như thế. Anh chưa tra ra được nhưng mà có thể đoán ra được.

Nhưng chỉ là những suy đoán nên khiến anh tức giận, dưới sự phẫn nộ đó còn có cả sự khó chịu. Vì anh không bước vào cuộc đời cô sớm hơn, không thể bảo vệ cô sớm hơn.

Rõ ràng anh chỉ hơn cô mười tuổi nhưng lại để vô ích mất ba mươi năm cuộc đời, để mặc cô phải chịu bao nhiêu năm khổ cực như thế.

Phẫn uất đến mức trong khí quản dường như bị một mũi tên xuyên thủng, từng hơi thở đều lẫn mùi máu tanh.

Anh không muốn lại tiếp tục chủ đề này nữa. Chỉ cần Triệu Đường Diên không phản đối thì tất cả đều giao cho anh giải quyết.

Anh chuyển câu chuyện sang hướng khác, nói với cô: “Ăn xong cơm dẫn em đi thăm bà nội. Bác sĩ nói, bà nội chỉ là bên trong hơi kém, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng chút là khỏe thôi.”

Ánh mắt Triệu Đường Diên cuối cùng cũng ánh lên chút tia sáng, ánh mắt nhìn anh cũng trở lên sinh động hơn.

“Thật sao?” Cô xác định lại lần nữa, “Có thể khỏe lại sao?”

Chu Trầm không nhịn được bèn xoa xoa đầu cô, cuối cùng thì cô cũng thể diện ra một chút dáng vẻ cần dựa dẫm vào anh rồi.

“Thật.” Anh nói đầy đảm bảo với cô: “Thời gian này để cho bà nội ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng. Em cứ chuẩn bị thi trước đi, bên này có người chăm nom.”

Anh nói là có người, chính là người anh sắp xếp ở bên bà nội. Không những phải chăm sóc bà mà còn phải đảm bảo không để bà buồn phiền.

Triệu Đường Diên gật gật đầu. Anh vừa nói đến chuyện thi cử thì cô không nói tiếp chuyện trên nữa, tránh để nói sai hoặc là để lộ ra điều gì.

Nhưng cô nghĩ ngợi một chút rồi lại nói một tiếng: “Cảm ơn anh.”

Nhìn thấy Chu Trầm lại cau mày, cô liền khoác tay lên vai anh, nhìn vào mắt anh với vẻ mặt nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Dù cho anh thích hay không thích nghe thì em vẫn muốn nói với anh, bà nội đối với em rất quan trọng nên thật sự cảm ơn anh.”

Có những mối quan hệ phải phân rõ, lòng biết ơn cũng cần thể hiện rõ ràng.

Không chỉ là biết ơn mà còn có những sự thật buộc phải nhận thức.

Bởi vì Chu Trầm nên cô mới có cơ hội giúp bà nội chuyển bệnh viện, mới có năng lực khiến đám người kia phải nhận báo ứng. Cũng là vì Chu Trầm nên cô mới thoát khỏi cuộc sống chán ghét trước kia nhanh hơn so với tưởng tượng.

Chu Trầm là lối tắt của cô nhưng không phải sẽ mãi là như thế.

Bọn họ vẫn sẽ tồn tại ở hai sinh mệnh của hai thể giới không giống nhau. Có lẽ hiện tại là sự giao nhau ngắn ngủi nhưng còn tương lai thì sao…

Bao nhiêu nguyên nhân chưa xác định như thế, từ cuộc sống đến tinh thần, bọn họ đều không có điểm nào phù hợp.

Cô chẳng thể mãi mãi dựa vào Chu Trầm được.

Nếu không có lần tiếp xúc ở hội sinh viên đó để dẫn đến mối quan hệ bao nuôi này thì bọn họ căn bản sẽ không thể xuất hiện cùng nhau.

Triệu Đường Diên vẫn luôn hiểu rằng, nơi mà con người có thể mãi mãi dựa vào chỉ có chính bản thân mình mà thôi.

Thấy thái độ của cô nghiêm túc như thế thì Chu Trầm cũng không muốn tranh luận với cô chủ đề này nữa.

Điều anh muốn là tất cả những lúc cô cần có người dựa vào thì đều có thể nghĩ tới anh đầu tiên. Anh muốn cô yên tâm thoải mái chấp nhận sự giúp đỡ của anh. Bây giờ tuy chưa đến lúc, nhưng ngày tháng còn dài, anh có thời gian cũng có lòng nhẫn nại để cô từ từ chấp nhận.

Hai người ăn gộp bữa sáng và bữa trưa thành luôn một luôn rồi. Đồ ăn trong khách sạn đúng như Triệu Đường Diên nói vậy, tuy chú trọng về hình thức tinh tế nhưng vẫn là thiếu một chút mùi vị.

Đó là thứ hương vị mà nhà hàng cao cấp không thể làm ra được – mùi khói thức ăn trong khu phố chợ.

Ăn cơm xong Chu Trầm lại bảo phụ bếp làm thêm một phần canh phù hợp bồi bổ cho bệnh nhân uống rồi đựng trong bình giữ nhiệt để cùng mang đến bệnh viện.

Lúc hai người đến bệnh viện là vừa lúc bà nội bắt đầu ăn trưa. Triệu Đường Diên nhận lấy cái thìa từ tay y tá rồi cô kiên trì mà cẩn thận đút cơm vào miệng cho bà. Đợi bà ăn hết cơm trong miệng rồi lại đút thêm một thìa canh vừa khéo vẫn còn ấm.

Người già ăn cơm chậm nhưng cô càng nhẫn nại hơn.

Chu Trầm nhìn thấy biểu hiện chăm sóc người lớn của cô lại biết cô cũng có một mặt khác ngoài khi cô nũng nịu, cô hiểu chuyện, cô kiên nhẫn hay cô thông minh… Dù cho là mặt nào cũng đều khiến anh rung động.

Chương trước Chương tiếp
Loading...