Gái bán hoa
Chương 60
Bên ngoài trời còn sáng, nghĩa là đêm nay vẫn còn rất dài.
Ánh mắt Chu Trầm sâu thẳm, trong mắt ẩn chứa những cảm xúc mà Triệu Đường Diên không hiểu được.
Tất nhiên cô cũng không còn sức đâu mà tìm hiểu.
Chu Trầm cởi hết quần áo của cô, nhưng quần áo anh vẫn chỉnh tề, đứng trước giường chăm chú nhìn cơ thể cô.
Cô hơi lúng túng, một phần bởi chênh lệch mạnh yếu giữa hai người quá rõ ràng, còn một phần là do ánh mắt của anh quá nóng bỏng.
Cô khẽ nhích người, cố gắng giấu đi những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể.
Chu Trầm nhịn cười, cúi xuống nắm chặt hai cổ tay cô, vừa khuỵu gối chống hai bên cạnh eo cô, vừa hỏi: “Em che làm gì? Xấu hổ à?”
Triệu Đường Diên mím môi, khẽ trừng mắt nhìn anh: “Còn anh nhìn cái gì?”
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng Chu Trầm vẫn nghe thấy.
Từng nụ hôn nhỏ rơi trên tai Triệu Đường Diên, hơi thở ấm áp của anh vờn bên tai cô: “Nhìn ngắm vẻ đẹp của em.”
Triệu Đường Diên hô hấp chậm lại, từng hơi thở như bị nhiễm lên nhiệt độ của anh.
Chu Trầm nhẹ nhàng hôn lên vành tai mượt mà của cô, rồi đến cần cổ trắng ngần, cuối cùng rơi xuống vòng một căng tràn.
Từ bầu ngực, anh hôn từng chút một dần lên nhũ hoa, ngậm lấy nó rồi liếm mút, khẽ gặm cắn ma sát.
“Ưm…”
Triệu Đường Diên ưỡn ngực, hai chân vô thức cọ xát, vùng vẫy trên chăn mềm.
Mãi đến khi bầu ngực cô được Chu Trầm liếm láp dính đầy nước miếng trong suốt, anh mới buông tha cho nó, rời nụ hôn xuống nơi đã ngập tràn nước xuân.
Đầu lưỡi khẽ lách vào khe nhỏ, tựa như một thanh kiếm mềm mại, khuấy đảo vùng đất bí ẩn của cô.
Anh không giam cầm cổ tay cô nữa mà tách rộng hai chân cô.
Hai tay Triệu Đường Diên đã được tự do nhưng lại vô thức chạm vào cái đầu chôn dưới thân mình của ai đó.
“A…”
Chu Trầm mới chỉ nhẹ nhàng liếm mút mà cô đã lên đỉnh một lần rồi.
Còn anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề.
Triệu Đường Diên có chút ngượng ngùng xấu hổ, giãy giụa muốn tránh đi, ngồi lên quỳ trước mặt anh, hai tay kéo lấy chiếc cà vạt tối màu.
“Em biết em định tặng gì cho anh rồi.” Cô nói.
Có lẽ vừa uống ít rượu đã khiến lá gan cô phình gấp đôi luôn.
Cô gấp rút kéo cà vạt của anh xuống, rồi xoay người anh đẩy lên giường.
Chu Trầm tùy cô đẩy, đôi mắt mang ý cười nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Tặng cái gì?”
Triệu Đường Diên không nói gì, lấy cà vạt buộc chặt cổ tay anh lại, còn thắt một chiếc nơ con bướm nho nhỏ bên trên.
“Anh chờ em chút.” Cô kéo áo ngủ mặc lên người rồi cứ thế chạy ra khỏi phòng ngủ.
Dưới thân Chu Trầm đã nín nhịn hồi lâu, nhưng đối với cô, anh lúc nào cũng có sự kiên nhẫn vô hạn.
Cho đến hai phút sau, Triệu Đường Diên mang bánh gato bước vào, bên trên bánh đã cắm một ngọn nến đang cháy.
Đây là lần đầu tiên cô hát cho anh nghe.
Bài hát “Mừng sinh nhật” ai cũng quen thuộc được cô hát với tất cả tấm lòng.
Nét mặt Chu Trầm dịu dàng theo từng lời hát cất lên, trong lòng anh ngọt ngào và mềm mại vô cùng.
Triệu Đường Diên chỉ hát hai câu rồi dừng lại: “Bây giờ anh có thể ước rồi đó.”
Chu Trầm nhìn cô, anh nhìn thấy ánh nến phản chiếu lung linh trong đôi mắt cô.
Anh không nhắm mắt mà cứ thế vừa nhìn cô vừa ước nguyện.
“Xong rồi.” Anh nói.
“Anh thổi nến đi.” Triệu Đường Diên nói xong lại thấy không đúng, Chu Trầm đã bị trói hai tay nằm trên giường, chắc chắn không thể thổi tới ngọn nến, “À quên, anh như thế này không thổi được, để em giúp anh.”
Cô tự mình thổi tắt nến.
Nhưng trong phòng ngủ vẫn còn vô số ngọn nến thơm đã được thắp sáng, chiếu lên cơ thể người càng thêm mịn màng thuần khiết.
“Tiếp theo chúng ta nên mở quà rồi.” Lời này của Triệu Đường Diên dường như không phải nói với anh, mà cô đang tự nhủ để tiếp thêm dũng cảm cho mình.
Cô đặt bánh gato lên trên bàn nhỏ bên cạnh, rồi bắt đầu cởi nút áo sơ mi và thắt lưng của anh.
Lúc này chẳng biết ai mới là người đang mở quà.
Nhưng Chu Trầm vẫn chiều theo cô, chỉ nhìn hành động cô làm mà không nói gì.
Triệu Đường Diên cởi hết quần áo anh, để lộ lồng ngực cường tráng cùng với gậy thịt thô nóng bên dưới.
Mặt cô khẽ ửng hồng, hơi say, nhìn cơ thể anh chăm chú như cách anh vừa làm với cô, cũng không định có thêm hành động gì tiếp.
Sau khi chờ một lúc lâu, Chu Trầm đã hơi mất kiên nhẫn.
“Mở quà rồi làm gì nữa nào?” Anh bắt đầu dẫn dắt cô.
“Ăn bánh gato nhé?” Triệu Đường Diên chợt nhớ việc mình định làm.
Cô không dùng thìa và dĩa, mà dùng tay quệt luôn một miếng kem xoa lên cơ ngực anh. Động tác mạnh bạo, không có quy luật nhưng lại khiến cổ họng Chu Trầm trở nên khô khốc, anh nhớ đến mật nước mà cô vừa tiết ra, có thể giải khát.
Yết hầu anh khẽ lên xuống.
Triệu Đường Diên ngẩng đầu nhìn anh một cái, dưới ánh mắt cổ vũ của anh, cuối cùng cô cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm láp kem tươi dính trên ngực anh.
Kem dính khắp nơi, ngọt mềm và trơn mịn, hương vị vô cùng thơm ngon.
Triệu Đường Diên liếm rồi lại liếm, gần như sắp quên luôn mình đang trêu chọc anh hay thưởng thức bánh ngọt rồi.
“Ăn ngon không?” Chu Trầm trầm giọng hỏi.
“Vâng, không tệ.” Triệu Đường Diên liếc nhìn anh, trong mắt lung linh muôn vàn tia sáng.
Cô liếm một chỗ kem, rồi đưa phần kem tan chảy trên đầu lưỡi đến miệng anh, khiến anh có cơ hội ngậm lấy, quấn quýt đầu lưỡi cô.
Triệu Đường Diên khẽ thở gấp chống người ngồi dậy, rồi vỗ nhẹ lên cơ thể anh, “Anh không được tự ý cử động!”
“Được rồi, anh không cử động.”
Chu Trầm thuận theo đồng ý với cô.
Triệu Đường Diên mím môi, xoa phần kem còn lại lên trên bộ phận nào đó đã đứng thẳng dưới người anh.
Kem tươi ẩm ướt mịn màng kết hợp với đầu ngón tay mềm mại, chạm vào cự vật nóng bỏng, nhiệt độ nơi đó như có thể làm kem tan chảy, khiến Triệu Đường Diên cũng cảm thấy phỏng tay.
Chu Trầm nhìn động tác chậm chạp của cô, không khỏi thúc giục: “Ngoan nào, làm như vừa rồi đi em, liếm sạch nó đi.”
Mặt Triệu Đường Diên ửng đỏ, cuối cùng cúi đầu xuống dưới ánh mắt mong chờ của anh, dùng miệng một lần ngậm hết cả phần đỉnh.
Kem tan ra trong miệng cô, ngọt mà không ngấy, lại có hương vị hơn vừa rồi.
Là hương vị của ai đây?
Tay Triệu Đường Diên nhẹ nhàng xoa nắn hai túi tinh hoàn, còn miệng không ngừng liếm láp trên thân côn thịt cứng dựng thẳng lên, khiến cho xương cụt của Chu Trầm tê dại.
Anh ưỡn eo, để cho cây gậy của mình vào càng sâu trong miệng cô.
Triệu Đường Diên bị anh đột nhiên đâm vào cổ họng, suýt thì muốn nôn ra, cổ họng nhỏ hẹp co rút lại nhanh chóng, làm cho ham muốn nơi đáy mắt anh càng thêm nồng đậm.
Triệu Đường Diên bật dậy ngồi nôn khan một lúc rồi trừng mắt nhìn anh: “Đã nói anh không được động đậy rồi mà!”
“Anh sai rồi.” Chu Trầm nhanh chóng nhận lỗi, “Vừa rồi anh không nhịn được.”
Nể tình thái độ nhận sai thành khẩn của anh, Triệu Đường Diên bỏ qua cho anh, bắt đầu bước tiếp theo.
Cô cởi áo choàng tắm vừa mặc ra, ngồi quỳ giữa hai chân anh, cầm cây gậy của anh để cho nó từ từ tiến vào cơ thể mình.
Chu Trầm đã hoàn toàn bị cô mê hoặc.
Hoa huyệt bị cự vật tách ra, cảm giác căng chướng lấp đầy cơ thể, Triệu Đường Diên khẽ thở hổn hển, đồng thời tựa lên vòng eo rắn chắc của anh, nhẹ nhàng lắc mông.
Hai người đều thấy thỏa mãn.
Chỉ là tư thế nữ trên rất tốn sức, không lâu sau Triệu Đường Diên đã hết hơi.
Chu Trầm nhìn cô buông lỏng, không muốn kết thúc sớm như thê, dỗ dành cô: “Có mệt không? Cởi nút cà vạt để anh giúp em nhé.”
Triệu Đường Diên thở gấp khe khẽ, đồng ý yêu cầu của anh.
Cà vạt trói buộc vừa cởi bỏ, anh lập tức ôm lấy eo cô, nhấn cả người cô xuống càng sâu.
“A! Đừng mà… Sâu quá!” Triều Đường Diên thở dốc, ngả người ra sau.
Chu Trầm hôn lên mặt cô, rút ra ngoài, để cô quỳ trên giường, mông vểnh cao, từ phía sau đâm vào cơ thể cô.
Bộ ngực cô lắc lư theo từng cú thúc của anh, dù cô có cắn chặt môi dưới cũng không thể nén được tiếng rên rỉ.
Sau cú thúc nhanh cuối cùng, Chu Trầm bắn ra trong cô, lại không rút ra khỏi người cô, ôm eo cô đổi vị trí của hai người bọn họ, để cô nằm trên người mình, hai bàn tai bao lấy ngực sữa nhào nặn, một nụ hôn nóng bỏng ướt áp rơi trên bờ vai cô.
Cơ thể Triệu Đương Diên khẽ run rẩy.