Gái dịch vụ

Chương 2



Phần 2

Gã gặp Em lần đầu khi chuyển chỗ trọ, Em ở với anh chị họ của mình, Em bằng tuổi gã. Ban đầu gã cũng chẳng chú ý gì tới Em, gã chuyển đến cả tháng mà cả 2 chưa nói với nhau một lời dù 2 phòng cạnh nhau. Thế nhưng gã lại khá thân với anh họ của Em, đơn giản vì cả 2 đều có niềm đam mê đế chế. Gã mới tập chơi nên gà lắm, ông N (anh họ Em) thì cao thủ nên ông chỉ bảo cho gã lên tay khá nhanh, dần dần gã cũng thân với Em và yêu Em lúc nào không hay. Lần đầu biết yêu gã ngu ngơ lắm, yêu Em gã chẳng dám nói ra, chỉ âm thầm bên Em như thế, tầng dưới có 1 thằng thích Em lắm mà Em thì ghét nó ra mặt. Trong suy nghĩ ngu ngơ của gã lúc ấy, nếu Em biết gã thích Em liệu rằng Em có ghét gã như ghét những thằng thích Em kia không?

Gã phân vân lắm, nói ra chỉ sợ không còn được làm bạn với Em nữa, vậy thì thà cứ thầm yêu Em, được bên cạnh Em như thế này gã đã thấy vui và hạnh phúc lắm rồi? Nhưng rồi gã đọc được đâu đó “đàn ông con trai yêu ai không dám nói thì hèn lắm”, gã tuy chả ra gì nhưng cũng đường đường đấng nam nhi đâu thể hèn được và rồi gã quyết định tỏ tình với Em.

Đó là vào một buổi tối mùa hè tháng 6, khi gã mới kết thúc môn thi cuối cùng của năm đầu, cả 2 sắp khăn gói về quê nghỉ hè, gã quyết định không thể chần chừ được nữa. Khi cả 2 xách ghế lên ban công tầng thượng nói chuyện vu vơ, Em bên gã kể đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, gã bên cạnh hồi hộp với những suy nghĩ của riêng mình, biết mở lời với em thế nào? Gã đã tỏ tình với ai bao giờ đâu? Và rồi gã lấy hết can đảm quay sang nhìn thẳng vào Em khẽ gọi giọng run run:

– H!!!

Em quay sang nhìn gã có vẻ ngạc nhiên vì ánh mắt và khuôn mặt có phần nghiêm trọng của gã?

– Mình yêu nhau nhé? Đầu óc gã trống rỗng, miệng gã khô khốc, giọng lạc hẳn đi. Những gì gã chuẩn bị để nói với Em bao lời ngọt ngào có cánh giờ phút này gã quên hết, chỉ thốt lên được một câu ngô nghê chả giống ai?

Em từ ánh mắt ngạc nhiên chuyển sang bối rối quay mặt đi, tim gã chùng hẳn xuống, thế là tạch. Gã thầm trách mình sao nói ra một câu ngô nghê như thế, chợt giọng Em vang lên xóa tan cái không khí nặng nề đang hiện hữu:

– T thích tớ à, nhưng mình là bạn mà?

– Uh, bạn thì không được yêu nhau à? Gã lấy lại được đôi chút bình tĩnh. Giọng cả 2 nhỏ hẳn đi như sợ người khác nghe thấy.

– T nên suy nghĩ kỹ, xem lại tình cảm của mình, biết đâu T ngộ nhận.

– Không đâu, tình cảm của mình T biết chứ, quan trọng là H… Gã hơi ngập ngừng. H có tình cảm với T không?

– Uh thì tớ cũng quý T, T là bạn thân của H mà.

– Chỉ là bạn thôi hay… hay, ý T là tình cảm đặc biệt ấy?

– Bên T H cũng thấy vui nhưng… nhưng mà tớ chả biết đâu. Em đứng lên định chạy mất thì gã đã kịp nắm tay Em giữ lại.

– H trả lời T đi đã.

– Chuyện gì cơ? Em giả vờ đánh trống lảng.

– Chuyện nãy giờ mình đang nói chứ chuyện gì? Gã vẫn đang nắm tay Em thật chặt, chặt lắm như sợ buông ra là Em chạy biến đi và xa gã mãi mãi.

– Thôi tớ chả biết đâu? Em lảng tránh ánh mắt của gã, rồi định giằng tay ra để đi xuống.

– H… H có y… y… yêu T không? Ánh mắt gã tha thiết nhìn Em như gửi chọn hết những yêu thương vào đó.

– Đến trước hôm về quê tớ trả lời. Em nhìn thẳng vào mắt gã nói từng lời rành mạch. Rồi Em một mình bỏ xuống trước.

Gã đứng đó nhìn theo hình bóng Em đã khuất bóng, con gái thật lạ, thích thì nói thích, yêu thì nói yêu không thì thôi, cứ không biết với chả không biết. Đéo thể hiểu được. Gã ngồi lại theo đuổi những dòng suy tư không lời giải đáp, không biết đã bao lâu nhìn điện thoại đã hơn 12h, nhanh thật. Gã uể oải lê từng bước về phòng, 2 thằng bạn đã ngủ từ bao giờ. Gã ngả lưng ra giường tiếp tục trằn trọc với những suy nghĩ mông lung không sao ngủ được. Đêm nay lại một đêm dài.

2 hôm sau cái hẹn đã đến, ngày mai gã và Em sẽ khăn gói về quê, những mấy tháng sau mới gặp lại. Cả ngày gã bồn chồn lo âu không biết Em sẽ trả lời gã ra sao? Hơn 9h tối vẫn chưa thấy Em trả lời, gã nôn nóng nhắn tin cho em.

– H, H suy nghĩ sao rồi?

Mãi một lúc sau mới có tin nhắn đến, gã vội vồ lấy cái điện thoại ấn ngay lên xem thì là Em, gã hồi hộp, tay run run mở lên xem.

– T suy nghĩ kỹ chưa, cậu thích tớ thật à?

Đáng nhẽ ra người suy nghĩ kỹ chưa là em mới đúng chứ, sao Em lại hỏi gã? Sau đó là hàng dài tin nhắn qua lại trong khi 2 người cách nhau có bức tường mà gã nói cách nào Em cũng không chịu ra gặp gã. Gã ra sức nói cho Em hiểu tình cảm của gã, rằng nó chân thành ra sao, rằng gã yêu Em đến nhường nào. Phía Em thì bảo gã đã ngộ nhận, rằng 2 đứa bên nhau, thân thiết nhau rồi gã lầm tưởng, Em còn đưa ra dẫn chứng đứa này đứa kia thế lọ thế chai… Em cứ chối quanh chối quất không rõ ràng, gã vừa bực mình vừa chán nản nhắn lại “Thôi T biết rồi” sau đó tắt nguồn luôn.

Sáng hôm sau gã dậy sớm khăn gói về quê trong tâm trạng buồn chán của kẻ thất tình, đi qua phòng em cánh cửa vẫn đang đóng kín im lìm, gã dừng lại nhìn lần cuối rồi lắc đầu đi thẳng.

3 ngày sau, đó là một buổi tối đang đi chơi cùng bạn bè cấp 3, suốt mấy ngày về quê gã chỉ quanh quẩn ở xó nhà gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình, sau nhiều lần chèo kéo của lũ bạn gã đành thất thểu đi cùng chúng nó. Anh em ngồi chém gió đủ thứ về trường lớp, về gái gú, riêng gã vẫn ủ dột ngồi lặng lẽ chả nói gì. Chợt có tin nhắn đến, gã uể oải rút đt xem là ai thì gã ngạc nhiên là Em. Còn nhắn tin cho nhau làm gì, gã chán nản nghĩ. Đêm đó gã và Em nt cho nhau nhiều lắm, Em bảo Em nhớ gã, Em không muốn mất gã và rằng xa gã Em mới thấy tình cảm Em dành cho gã nhiều hơn Em vẫn tưởng. Em chính thức trở thành người yêu gã từ đêm hôm ấy, đó có lẽ là buổi tối đẹp nhất đời gã cho đến bây giờ!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...