Gái dữ

Chương 21



Phần 2

Em đi thẳng về nhà, mà lúc đó cũng chẳng còn thời gian mà để nghĩ đến con bé nữa… Vì thực tình thời gian của em lúc đó quá hạn hẹp. Thời điểm đó em đang là học sinh lớp 12, vì là cuối cấp nên suốt ngày phải học, học đến phát chán luôn… Ăn cơm xong 7 giờ lại đi học… Thời khóa biểu của em cứ quanh quẩn mỗi: Ăn và học …

Sáng hôm sau, em đang ngồi trong lớp, chém gió với mấy thằng bạn về bóng đá.
Em: Ê mày, Ronaldo … bla… bla…
Bạn: Cút cha mày đê, để cho tao ngủ.
Em: Ngủ cái cẹc… dậy đi, thanh niên gì suốt ngày nằm ngủ.

Đang ngồi lay nó thì… con bạn gọi.
– T ơi, có em nào đang đợi mày ở cửa lớp kìa !
Em: Em đéo nào, mày next đi.
– Ơ, mịa cái thằng này, mày quay ra mà xem…

Em quay ra thì… đập vô mắt em chính là con bé hôm qua. Bọn con trai cả lớp thì nhao lên:
– Á à, ĐM thằng này có người iu xinh thật.
Em: Người iu gì, vớ vẩn ( mà công nhận nó xinh thật, da trắng, dáng cao, tầm tầm 1m64)
Em chạy ra chỗ nó, thấy con bé vân vê 2 ngón tay…

Em: Bà tìm tôi hả ?
Gái: Oh… Tôi tìm ông, ra ghế đá nói chuyện tí nha…
Em: Ừ nhanh lên, sắp vô học rồi ( Thực ra là muốn bỏ mịa, nhưng sĩ tí )

Em và gái ra chỗ ghế đá ở ngay sau khuôn viên trường. Trường em tuy không phải là giàu có gì về cơ sở vật chất… Nhưng em dám khẳng định nó là trường cấp 3 rộng nhất Thành phố.
Em: Hì… bà nói đi.
Gái: Hi. Hôm qua cám ơn ông nha…
Em: Ừ. Không có gì đâu !
Gái: Hi. Còn muốn xin lỗi ông nữa…
Em: Xin lỗi cái gì ( thực ra lúc đó em đoán ra là nó định xin lỗi về vụ cầm guốc phang vào lưng em… nhưng em giả vờ, troll tí )

Gái: Thì… Thì tôi đã cầm guốc đánh vào người ông.
Em: Thôi bỏ đi. Bà cũng ghê quá nhỉ?
Gái: Hi, tại lúc đó tôi đang không vui… vả lại ông chọc tức tôi… nên tôi mới…
Em: Ơ. Ai làm gì bà !
Gái: Thì ông nói tôi đanh đá rồi còn gì.
Em: Tôi chả xin lỗi bà trước rồi sao… đã không vừa lòng lại còn sinh sự.
Gái: Tôi, tôi sinh sự bao giờ.
Em: Lại còn cãi à. Không đúng là gì.
Gái:Ông…
Em: Làm sao, lại thích gây sự phải không ?
Gái: Quá đáng, tôi không nói chuyện với ông nữa…
Em: Không nói thì thôi.

Em đứng dậy vào lớp luôn… Vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng sụt sùi của nó… Ôi cái éo gì thế này… chả lẽ nó khóc.

Quay lại thì đúng là nó khóc thật các bác à … Thật là vãi lều. Có thế mà cũng khóc… Sao cái lúc đánh người khác thì không thấy khóc …

Em vội chạy lại…

Em: Ê, bà sao vậy. Lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi mà…
Gái vẫn quay mặt đi: Ông đi đi.
Em: Thôi mà, bà sao thế… Lỗi là tại tôi, tôi xin lỗi nha ( Em đành phải xuống nước… vì chỉ vài phút nữa thôi… không khéo em được lên trang nhất báo thời sự của lớp chứ không thì… bố kệ mịa mày rồi )

Em: Thôi mà. Đừng khóc nữa… Rồi trưa học xong tôi đền cho bà.

Nghe đến đây, nó thay đổi cái 180 độ.
Gái: Ông nói thật hả ?
Em: Ừ. thật mà ( đệt mịa, bố lừa tình mày tí thôi, chứ không để mày ngồi đây khóc rồi kéo cả trường lại chắc )
Gái: Oh. Vậy nhớ rồi.
Em: Ừ. Giờ vào lớp đi kẻo muộn. Tôi vô trước đây.
Gái: Ừ, ông vô đi.
Em: Bye…

Thế là em phóng ngay vào lớp… Vừa đến cửa lớp, em đã bắt được tín hiệu chẳng lành… Hàng chục ánh mắt đang đổ dồn về phía em.

– Á à… Hóa ra T nhà ta có em xinh phết nhỉ.
Em: Con nào, chúng mày đừng có mà luyên thuyên.
– Luyên thuyên cái loz á, mày khai ra mau.
Em: Vớ vẩn, con bạn nó gọi ra hỏi bài thôi mà.
– Bài bạc gì ở đây, mày đừng có mà phét.
Em: Phét cái gì, thôi vào học đi. Tí kiểm tra bây giờ.

Thế là em phải đành đánh trống lảng tụi nó, không thì cũng mệt với tụi này. Hồi đó bọn em chưa có khái niệm ” chém gió” như bây giờ Cơ mà Chúng nó ” Tam sao thất bản” thì thôi rồi các thím à… Nên em sợ…

Chương trước Chương tiếp
Loading...