Gặp lại Phấn
Chương 1
Công ty tao, hay nói đúng hơn là khu văn phòng có trường hợp nghi ngờ là F1. Khi biết tin, tất cả xôn xao, hoang mang. Lãnh đạo lập nhanh chóng chỉ đạo đóng cửa văn phòng, tất cả mang máy tính về nhà làm việc, ít nhất là đến hết ngày 5/4. Hôm ấy mọi người bàn tán, nơm nớp chờ kết quả xét nghiệm F1. Tao cũng lo vl.
F1 sinh năm 9x, người nhà quê tỉnh lẻ giống tao, chưa chồng. Cao cỡ 1m62, da trắng, đeo kính cận dày cộp, ngoại hình nói chung thì đạt cỡ 7/10, riêng quả mông tao mạnh dạn chấm cho 9 điểm. Ấy là quả mông tao nhìn thấy qua lớp quần, còn thực tế không biết có độn điếc gì không, chỉ biết căng, tròn, vểnh lên. Ở văn phòng thì ẻm là người cũng năng động, hay cười cười nói nói, bạo dạn, tự tin nhưng mà nghe phong phanh hình như có quan hệ mập mờ với lãnh đạo nên mọi người đều dè chừng lắm, đặc biệt cánh đàn ông con trai hầu như đéo dám à ơi tí nào.
Duy chỉ có tao mặt dày, thường ra trêu đùa cho vui, thấy ẻm cũng hưởng ứng đáp lại đầy đủ, dần dà thành quen, dù là bồ của sếp thật đi nữa cũng kệ mẹ nó. Hôm gần đây lúc đi ăn cơm về leo cầu thang bộ, nó đi trước, tao đi sau. Biết tao ở phía sau nó còn quay đầu lại cười hỏi anh thấy mông em đẹp không. Đm, đúng là giết người không dao đấy mà.
Chết một cái rằng ẻm vẫn tung tăng cho đến khi Hà nội công bố thêm nhiều ca thì ẻm mới biết có khả năng ẻm vào diện F1. Hôm nhận được thông báo tao lo lắng vl vì mới cách đó vài bữa, tao và ẻm có sự va chạm thân thể hơi nhè nhẹ…
Buổi trưa bọn tao thường ra ngoài ăn, lúc đi thì cùng nhau nhưng tao thường là về sau vì ăn chậm, lại cà kê thuốc nước. Hôm đó đang nhai nốt mấy miếng cơm thì thấy F1 mò vào, hỏi ẻm sao muộn thế, ẻm bảo vừa đi công tác về, lý ra là về nhà luôn nhưng có việc nên qua văn phòng tí. Tao gật gù hỏi chuyện vớ vẩn, lúc em lấy cơm xong ra chỗ tao ngồi thì tao đã ăn hết và chuẩn bị đứng dậy, bỗng F1 kêu anh chờ em tí đã, để em ngồi 1 mình đây à.
Tao thấy tội tội bèn ở lại tiếp chuyện nó. Mãi 15p sau ẻm mới ăn xong thì cùng nhau đi bộ về văn phòng. Gần đến nơi F1 có điện thoại, alo bô xô 1 lúc ẻm quay sang tao kêu anh, em nhờ anh 1 việc, shipper đang giao hàng đến, em chở anh, anh ngồi sau bê hộ em nhé, là cái tivi của ẻm gửi bảo hành, bây giờ đã sửa được rồi nên giao trả lại.
Đm, tao hỏi sao không bảo nó giao đến nhà em luôn. F1 cười khinh khích nói em đi công tác có ở nhà đâu, dặn nó giao đến đây để mấy đứa trên văn phòng nhận hộ, may là đi công tác về sớm thì giờ nhận luôn, hộ em tí nhé, nhà em ngay đây thôi. Đm, thôi thì mình tính xuề xòa, cũng gật đầu hộ em ấy vậy. Ẻm xuống hầm lấy xe, rồi 2 đứa cứ đứng ở đấy chém gió lung tung, tí sau thì shipper đến thấy dây chằng buộc thùng to tướng, chắc tivi cũng phải tầm 45 – 50ich.
Tao bảo tay shipper là chuyển đến địa chỉ nhà em này được không, nó gật đầu kêu ok, cho thêm 5 chục. F1 hỏi xong anh lắp đặt luôn hộ em nhé, shipper lắc đầu bảo chỉ chở hàng, không biết lắp. Thế là ẻm lại quay sang nhìn tao kêu anh về lắp giúp em, tí em chở anh ra văn phòng, chiều em xin nghỉ. Ờ, đi, đợt này đang covid nên cũng hạn chế ngồi văn phòng đông người.
Từ công ty về nhà em mất hơn 10p. Gọi là nhà nhưng là phòng trọ, phòng trọ nằm trong một dãy trọ 4 phòng, F1 ở cùng với đứa em gái đang học đại học, đợt này sinh viên nghỉ cả nên thành ra ẻm ở 1 mình, ẻm kêu xóm trọ cũng còn có mỗi 1 chị phòng đầu tiên, còn cánh sinh viên không thấy đứa nào xuống…
Tao dân kỹ thuật, làm ksxd nhưng cũng biết một chút về các thiết bị và đương nhiên việc lắp đặt tivi kết nối nọ kia không có gì phức tạp. Phòng trọ thôi nhưng tao thấy cũng khá đầy đủ tiện nghi, chả thiếu thứ gì. Riêng góc kê giường thì thấy có một cái rèm che lại. Lắp đặt xong chạy thử các thứ ok tao phủi tay cười bảo bây giờ trả công cho anh thế nào đây.
Ẻm kêu anh muốn gì em chiều cái đấy. Tao nửa đùa nửa thật hỏi thôi anh không dám động đến em đâu, sếp cắt chim. F1 phì cười bảo không hiểu sao mọi người lại đồn em với sếp, em cũng chả hơi đâu mà giải thích, mọi người nghĩ thế nào thì kệ mọi người vậy. Tao hỏi thế là thật hay giả, ẻm quay lưng đi vào trong kêu thật thì sao mà giả thì sao, có quan trọng gì với anh đâu, phải không.
Tao gật, ờ, những cái không liên quan đến mình thì cũng không tò mò làm gì cho mệt, tao bảo rồi rồi, thôi chở anh về công ty, quá giờ làm rồi. F1 kêu anh chờ em tí thay quần áo phát cho đỡ nóng đã… Đm, nó định mơi mình à. Đúng là Hà Nội mấy hôm nay oi nóng nhưng đâu nhất thiết phải thay lúc này. Tao bấm bấm chuyển kênh tivi loạn xị, có chuông điện thoại, đồng nghiệp gọi kêu ông đi đâu đấy, đến giờ họp rồi, sếp gọi.
Tao bảo họp hành éo gì giờ, không thấy người ta bảo hạn chế tụ tập đông người à. Đồng nghiệp cười kêu ừ vậy để tôi báo với sếp là ông nói thế nên không tham gia họp nhé. Nó tắt máy luôn. Tao phải giục F1 nhanh lên không muộn giờ họp của anh. Chục giây sau mới thấy ẻm đi ra, éo mẹ, mặc cái váy khoét ở lưng giống với cái váy em Nguyễn Lan Hương mặc. Tao bảo thay đồ này làm beep gì thế, ẻm kêu cho nó mát. Đi ra, tao quay xe giúp, ẻm bảo để em đèo anh, xe em ga hơi cứng, anh đi không quen đâu. Tao chả nghĩ gì, ậm ừ. Đến lúc ngồi vào xe mới thấy, đm, cả quả lưng trần trắng mịn trước mặt, lộ 2 dây áo kiểu màu trong…
Nếu bọn mày theo dõi chuyện của tao thì đã biết, đến chị kính cận tầng trên còn không cám dỗ nổi thì tí tẹo lưng trần này đã là gì. Tao ngồi sau xe ẻm, cứ nhòm nhòm vào lưng, thi thoảng hít hít hà hà tí cho thơm mũi, ẻm thì cứ hỏi chuyện linh tinh về gia đình con cái, cũng làm mất cả nứng. Gần đến công ty tao bảo thôi để anh xuống đi bộ, nhỡ ai nhìn thấy lại đồn thổi thì không hay, ẻm bảo anh lo xa thế, bạn bè bình thường có gì mà phải xoắn.
Tao cười nói ừ, không xoắn ai nhưng chỉ xoắn sếp. F1 kêu anh vớ vẩn, em không có gì đâu, em tưởng anh vẫn hay trêu đùa với em thì anh không nghĩ thế, hóa ra anh cũng nghĩ thế à. Tao đang định thanh minh thì bỗng em phanh kít phát, tao đập luôn mặt vào của vai trần, choáng váng vì mềm mịn, lúc ngẩng mặt lên thì thế beep nào thấy sếp đứng ngay vệ đường đang nhìn nhìn ngó ngó… 2 đứa xuống xe, lúng túng.
Sếp hỏi đi đâu giờ này còn lang thang ở đây, tao gãi đầu bảo ẻm nhờ lắp hộ cái tivi nên qua giúp. Sếp hỏi thế có sửa ống nước luôn không. Tao phì cười kêu món đấy em chưa có chuyên môn. Sếp nhìn nhìn F1 bảo thôi không đùa nữa, có phải hôm trước F1 đi đến chỗ X, có tiếp xúc với Y, không. F1 ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ bảo hình như thế. Sếp ôm đầu bảo thôi chết mẹ rồi. Tao và F1 ngơ ngác nhìn nhau chỉ ngờ ngợ chứ chưa hiểu lắm. Sếp bảo cách ly khẩn trương…
Định mệnh, hoang mang vl. F1 lượn về ngay, bảo phải gói ghém đồ đạc, đi xét nghiệm. Tao với sếp lên văn phòng nhìn nhau, tao cảm giác sếp còn lo hơn tao nhiều, chắc chắn tiếp xúc với ẻm không ít đây mà. Thế là có thông báo, mọi người từ mai mang máy tính về ở nhà làm việc. Cuối giờ chiều ra về, lấy thẻ chấm công, sờ sờ túi đéo thấy đâu, thôi chết mẹ, quên ví ở chỗ F1 rồi…
Không có ví thì khác đéo gì mất tay mất chân. Tao gọi điện cho F1 hỏi có ở nhà không anh qua lấy cái ví. Ẻm kêu có, vừa đi xét nghiệm về, mà hình như có sự hiểu nhầm, em là F2 chứ có phải F1 đâu. Rồi ẻm kể lể là đi đến đâu, gặp ai, tính ra là F2 chứ đéo phải F1. Tao không quan tâm, tao bảo ờ thôi để anh qua lấy ví. Qua đến nơi, tao đứng ở ngoài gọi điện bảo em ném cái ví ra cửa cho anh phát, anh không vào phòng đâu.
Ẻm mở cửa kêu làm gì mà coi người ta như hủi không bằng, đi vào mà lấy, không lấy thì thôi. Ẻm đi vào trong còn cố tình cầm cái ví rồi kéo rèm xong ném mẹ vào góc giường. Bố khỉ, có vẻ ẻm dỗi thật, tao phải giả lả cười nói vừa đấm vừa xoa mấy câu, vậy mà ẻm cứ trơ ra nằm xem tivi. Đéo làm thế nào được đành nín thở vào phòng tiến thẳng đến góc giường với ví, có vẻ thấy điệu bộ của tao như thế ẻm càng khó chịu, ẻm đưa tay túm lấy tay tao kéo giật một phát mạnh, tao đang tư thế với với ví thành ra lỡ chớn ngã mẹ luôn vào giường, nằm sát người ẻm, ẻm bảo đã thế cho lây luôn nhé. Định mệnh, tao không để phản xạ kịp với nụ hôn bất ngờ của ẻm…
Tao hiểu nụ hôn này không phải nụ hôn của tình yêu, có lẽ nó pha trộn giữa một chút đùa nghịch, 1 chút bồng bột, và 1 chút tức giận. Nhưng nó đã xảy ra rồi, đm, nó đã xảy ra rồi, nếu có virus thì chắc nó chui xuống tận bẹn rồi. Tao thẫn thờ 1 lúc, tay đưa lên tìm đúng chỗ mà bóp bóp hỏi ví anh đâu. Bỗng thấy F1 vỗ đét phát vào tay tao bảo ví nào chỗ này, lượn ngay, về mà đi xét nghiệm đi nhé. Đm, mới bóp đc vài phát, chưa đã tay. Tao cầm ví ra về, suốt đoạn đường cứ ngẫm nghĩ mãi nguy cơ thế nào, rủi ro ra sao, xong lại tự động viên mình rằng em ý là F2 mà.
Rồi thì mọi chuyện cũng qua đi, mười mấy ngày lo sợ đã hết. Công ty đi làm trở lại bình thường, vừa đi làm được vài hôm thì bắt đầu xuất hiện ổ dịch bạch mai. Nghe nói ban lãnh đạo lại xem xét phương án cho nghỉ tiếp.
Hôm qua, gió về. Lão Thiên cố làm rơi rớt lại chút không khí lạnh cho nàng Bân thử áo. Bầu trời chỉ một màu trắng đục, đôi cơn gió thổi làm tung mấy hàng lá khô còn sót lại của một mùa thay lá, cảnh vật đìu hiu giữa mùa dịch bệnh làm cho không khí lại thêm mấy phần quạnh hiu. Thứ 2 đầu tuần đi làm trong tâm trạng không mấy sáng khoái, đang đi đường thấy 1 em đi xe Vespa phía trước có tín hiệu xin đường, chỗ này chả có ngã rẽ nào cả, chắc ẻm quay đầu, nhưng thấy cứ lấp lửng, tao giảm tốc độ, bấm còi nhưng cứ đi tiếp, lúc gần chạm ẻm thì xe ẻm đã quay ngang ra đường, tao phanh lại rồi hỏi em đi kiểu gì thế.
Ẻm bảo em đã xi nhan rồi mà anh vẫn đi là sao, tao nói lại anh đã bấm còi rồi mà sao em còn cố quay đầu. Ẻm không phải vừa lại nói anh thấy em xin đường thì anh phải để em quay đã xong mới đi chứ. Tao bắt đầu nổi hứng, tao nói đấy nhé, rõ ràng là em nói em xin đường, tức là anh cho hay không là quyền của anh, đường anh đi là đường ưu tiên, giả sử anh không cho mà em cố quay đầu thì có phải em muốn tự tử không. Em gái cứng họng, tao cười to, bí quá phải tháo khẩu trang ra cười, bỗng em gái bảo ơ, anh à, ẻm cũng tháo khẩu trang ra. Đm, là Phấn chúng mày ạ…
Đi dọc hết cả đoạn đường mà quán trà đá đóng cửa hết rồi, đành phải đi lòng vòng tìm quán cafe, may vẫn còn chỗ. Phấn giờ nhìn khác nhiều lắm, hình như nhấn mí, phun môi, gắn mi các thứ, nói thật chứ cảm giác giống với hàng hơn là bà chủ. Hỏi thăm tình hình, ẻm bảo 2 con rồi, giờ có mấy cửa hàng ở tuyên quang. Hôm nay xuống HN có việc, hình như là thương thảo nguồn nhập hàng gì gì đấy.
Hỏi covid có ảnh hưởng gì không thì ẻm bảo sắp vỡ mồm rồi anh ạ, hihi. Hỏi ẻm là lúc nào về, ẻm kêu mai về. Cũng chả muốn hỏi kỹ đời tư của nhau vì thấy gượng gượng, trò chuyện cỡ 20p thì chả biết nói gì nữa. Ẻm hỏi ơ anh không phải đi làm à, đm, mải mê gái quên mẹ mất, đành phải chém gió là anh giờ giấc thoải mái, nhanh chóng rút điện thoại ra nhắn tin cho sếp là em đến muộn tí ạ.
Sếp nhắn lại là gần 9h rồi còn tí đéo gì. Tao bảo vâng. Sếp nhắn lại vâng nhạt thế. Tao đéo trả lời, được cái chỗ sếp hợp tao, anh em trên bến dưới thuyền nên khá thoải mái. Phấn hỏi anh còn liên hệ với Luật không, tao lắc xong lại gật, tao bảo Luật có cái nhà hàng ăn to vật chỗ đường XXX, trước kia còn có thời làm cùng công ty với anh nhưng lâu rồi không liên hệ.
Phấn kêu tiếc nhỉ, anh với Luật thành đôi thì đẹp. Tao rút điếu thuốc ra hút, chuyện cũ, nhắc làm gì. Lại nhìn ra đường, Hà Nội vắng hơn tết… Vài kỷ niệm sống lại hiện về không rõ nét, có lẽ ngay lập tức quá nhiều hình ảnh nên không thể hiện được ra hết. Sếp nhắn tin, không phải đến nữa nhé, hôm nay cho nghỉ hết rồi. Tao nhủ thầm, may vl. Sáng vẫn cắp cặp bảo vợ là đi làm, thế là tự nhiên được tự do một ngày rồi…
Thỉnh thoảng được tự do như thế, cảm giác quý hóa vl. Phấn bảo trưa nay em mời anh đi ăn được không, tao lăn tăn, phấn hỏi tiếp sao thế. Đm, lại còn hỏi sao thế, ẻm ở tuyên quang thì éo lo ai nhìn thấy, tao ở đây tai vách mạch rừng, nhỡ đâu có con chim lợn nào thấy rồi thì tình ngay lý gian có phải mệt không. Tao nghĩ vậy rồi lắc đầu bảo thôi, trưa anh vào công ty có việc.
Ngồi thêm tầm 30p thì từ biệt, ai lo việc nấy. Tao lên công ty để lấy máy tính, sổ sách về nhà làm nốt chứ nghỉ dài ngày thế không làm gì cũng chán. Lên đến nơi cứ nghĩ không còn ai, thế beep nào vẫn thấy F1 ngồi ở văn phòng một mình… Lại buôn câu trêu đùa là làm gì mà còn lọ mọ ở đây thế, ẻm nhoẻn miệng cười kêu em biết anh lên nên chờ anh.
Vl, chém gió cũng như ranh. Tao thu xếp đồ đạc xong thì xách ra chỗ ẻm xem em đang làm gì, đéo mẹ, tưởng bận gì hóa ra đang chat facebook xoành xoạch. Tao bảo thôi cô cứ ngồi đấy, anh về. Lúc này nó mới ngẩng đầu lên kêu ô chờ tí, cho em đi nhờ, sáng nay em đi nhờ xe sếp mà sếp về trước, dịch này ngại đi taxi xe ôm lắm. Tao gật gù bảo nhanh lên, mà sao sáng lại đi nhờ xe sếp là thế nào. Hỏi vậy thôi chứ tao nghĩ trong đầu rằng tối qua bọn này đi gian díu với nhau cả đêm rồi sáng nay cùng nhau đi luôn chứ gì…
2 Đứa xuống tầng hầm lấy xe, tao hỏi thật ẻm 1 câu là em với sếp có quan hệ trên mức tình bạn, tình đồng chí không. Ẻm thản nhiên bảo có. Nhưng mọi người đồn em cặp bồ thì không đúng, em với sếp gọi là quan hệ fwb anh ạ. Đm, tao quay sang nhìn vẻ mặt như chẳng có gì đáng nói của em, ẻm quay lại nhìn tao hỏi có vấn đề gì à anh, em thấy cái đó bình thường mà, không ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của nhau, cả hai cùng có lợi.
Tao ừ ừ, không nói thêm nữa, đầu óc cứ quanh quẩn suy nghĩ cái gì gọi là không ảnh hưởng cuộc sống riêng, cái gì là cả hai cùng có lợi. Chở ẻm về đến phòng, tao chối từ ngay lời mời vào chơi mà về thẳng, đéo hiểu fwb thế nào nhưng cứ có quan hệ với sếp thì tốt nhất tránh xa. Đm lão sếp này cũng tẩm ngẩm tầm ngầm phết.
Tranh thủ tự do, đi lượn phố 1 vòng mà chưa được nửa vòng thì có điện thoại, vẫn là F1 gọi, ẻm bảo tí nữa chở em ra bến xe được không, ẻm về quê cho an toàn. Không hiểu tự lúc nào tao trở thành xe ôm miễn phí thế này, thôi được, cũng đang rảnh, về nhà cũng chán, coi như đi lượn đường vậy. Tao hỏi mấy giờ, ẻm kêu anh cứ qua luôn đi em dọn đồ xong là vừa…
Tao phóng qua, ẻm đang chổng mông gấp quần áo, tao bảo nhanh lên thím, ẻm kêu ngồi chờ em tí. Tao vào ngồi xem tivi, thấy ẻm nhặt nhạnh gấp xếp mấy bộ quần áo lót dây dơ ren rủng linh tinh cả, tao thở dài. Ẻm nghe tiếng quay sang hỏi anh vẫn lăn tăn vụ fwb à. Tao gật, tao bảo anh chưa hiểu lắm về fwb, dẫu sao thì nó cũng có quan hệ xác thịt và là mối quan hệ ngoài luồng, anh nghĩ sẽ chẳng người chồng hoặc người vợ nào chấp nhận cho bạn đời mình có mối quan hệ như thế.
F1 cười, nửa phút sau em mới nói, giả sử giờ em cho anh ngủ với em, em không đòi hỏi gì, giữ bí mật tuyệt đối, cũng không ảnh hưởng gì đến gia đình anh, anh có đồng ý không… Tao nói luôn là không, anh không có nhu cầu ấy, ngày xưa chén nhiều giờ chim chỉ để đái thôi. Có vẻ câu trả lời trái với ý của F1 nghĩ, ẻm hơi cau mày, ẻm bảo có đúng thế không, em nghe bà Cong kể lại là anh với bà ấy loằng ngoằng nhau suốt mà. Vkl, đm em Cong, ẻm nghỉ việc lâu lâu rồi mà nhỉ, tao với ẻm có làm éo gì đâu mà loằng ngoằng. F1 lại cười kêu thôi không phải giả ngu ngơ, chị cong trước kể với em cả rồi…
Đm, đúng là trước tao có hay chơi với em Cong, nhưng đó mặc nhiên là tình đồng chí, chưa bao giờ có đụng chạm da thịt nào chứ đứng nói chuyện lăng nhăng. Tao hỏi F1 rằng vậy cong kể như thế nào, F1 bảo thì chị ấy kể là có thời gian cặp với anh, cũng kiểu fwb, chả ảnh hưởng gì sất, 2 người còn đi nhà nghỉ buổi trưa nữa cơ mà. Chết thật, thế này thì quá lắm rồi, chắc chắn con mẹ Cong kia nhân lúc chị em ngồi buôn dưa lê vui mồm nói phét, mang tiếng tao chết mất.
Tao lắc đầu, đéo tin bọn đàn bà nữa. Tao bảo thôi anh không chở em ra bến xe nữa đâu, chứ không mai lại có thông tin anh fwb với em thì ăn cứt. F1 kêu hihi, lo gì anh, em sẽ giữ kín mà. Gớm mặt, con ranh này làm như húp được nó ngay ấy. Ẻm sắp xếp xong đồ thì kêu anh ra ngoài cho em thay quần áo. Tao bảo cứ thay đi, anh không làm gì đâu. Ẻm cười vớ cái chổi lông bảo ngài có ra không đây. Mẹ kiếp, làm xe ôm miễn phí chả được tí thù lao mẹ gì cả.
Chở em ra bến xe, đứng nói chuyện được vài câu rồi ẻm lượn, tao đang định về thì lại đụng mặt Phấn, thật là có duyên quá. Tao hỏi phấn đi đâu ra đây, ẻm kêu đi về, định mai mới về nhưng xem tình hình này không ổn nên về luôn. Tao bảo xe chạy mấy giờ, ẻm kêu thông thường giờ này có xe rồi mà hôm nay không thấy, đang sợ cấm tuyến nên xe nghỉ…
Phấn gọi điện cho nhà xe, đúng là xe nghỉ thật, ít khách nên nghỉ. Tao hỏi phấn thế xử lý sao, ẻm kêu đành chờ đến tối đi xe lào cai yên bái theo đường cao tốc rồi tính tiếp, xe ấy hình như đêm mới chạy. Tao buột miệng nói vậy chờ đến bao giờ, thôi thuê tạm nhà nghỉ mà nghỉ ngơi chứ, dịch bệnh này ở ngoài đường làm gì. Ẻm cũng tự nhiên nói vâng đành thế chứ biết thế nào, anh chở em nhé.
Tao nghĩ bụng, tình cũ không rủ cũng đến là đây sao. Nhưng đương nhiên là đéo được phép, nhỡ bị phát hiện thì xác định ăn cứt. Mà từ chối thì biết nói thế nào, nãy còn vừa chở em đồng nghiệp đi được cơ mà. Thôi đm, xác định số hôm nay phải làm xe ôm rồi, vậy là bảo phấn lên xe.
Phóng 1 mạch vào nhà nghỉ tít khu gần sân vận động cho kín, xách đồ cho ẻm lên phòng, thế beep nào vào phòng tự dưng 2 đứa nhìn nhau, tao cảm giác người nóng bừng, con chim dường như biết nói, nó cứ hối thúc là 1 lần thôi mà, không sao đâu ông chủ. Lý trí thì quát lên con chim kia câm mồm, 1 lần hay 10 lần cũng giống nhau cả thôi, khác nhau phải là không và có. Kệ mẹ chon chim và lý trí cãi nhau, tao mở mồm nói theo tiềm thức Mình có nên quan hệ không em…
Phần mỉm cười bảo tình yêu của 2 đứa mình ngày xưa đẹp anh nhỉ, không biết bây giờ có còn đẹp như xưa. Phấn đứng dậy, lại kéo rèm kín rồi từ từ cởi cúc áo, nước da vẫn trắng mịn như thuở nọ, từng món đồ lần lượt bung ra nằm chỏng chơ trên giường, khi không còn gì trên người, phấn từ từ bước lại giường, nằm xuống, lấy chăn che đi vài chỗ nhạy cảm.
Đm, thế này mà không đi tới chắc chỉ có nổ chim mất. Tao cũng vội vàng gột bỏ vải vóc áo quần, trèo lên giường rồi từ từ thám hiểm. Đến lúc thấy rõ sự ướt át, tao vùng dậy, mạnh mẽ, ọt 1 tiếng. Đm, vậy là đã gây nên tội lỗi rồi, đầu óc bỗng cuồng quay, hình ảnh gia đình hạnh phúc, nụ cười của vợ, tiếng bi bô con trẻ, mọi thứ hiện rõ rồi lại mờ dần mờ dần. Tao cảm thấy khó thở vô cùng, tao muốn thét lên là không được, tôi không muốn thế, không phải tôi…
Bỗng nghe tiếng gọi anh anh, anh sao thế, tao mở choàng mắt, thấy thằng cu con gác nguyên cả 2 chân lên ngực bố, nước dãi nó chảy ướt 1 tí ở gối, nhìn ngủ ngon lành, dáng điệu đầy vẻ phong lưu của bố. Vợ thì hỏi anh sao thế, thấy ấm ứ ấm ứ mãi. Tao bảo ôi mơ ngủ sợ vãi, gặp ác mộng. Tiếng oe oe cậu 3 khóc, vợ quay sang bảo ngoan ngoan mẹ đây mẹ đây. Tao nhẹ nhàng gạt chân cậu hai ra khỏi ngực. Hít sâu rồi thở phào một hơi, may thật, tí nữa thì ướt quần…
Tác giả: Tại Hạ
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.