Gấu mẹ vĩ đại
Chương 36
Sau kiếp nạn mắm tôm tôi cứ nghĩ mình sẽ không phải chịu thêm bất cứ khổ đau gì, hai đứa cứ vui vẻ cho đến khi Chíp sinh em bé. Ấy vậy mà tôi ngây thơ, tôi vẫn là manh chiếu mới chưa từng trải.
Vợ tôi bắt đầu có dấu hiệu hay quên, não cá vàng.
Lúc trước trí nhớ của Chíp tốt lắm, em đưa tôi bao nhiêu tiền, đưa ở đâu, và đưa lúc nào tất cả đều nhớ rõ mồn một. Ấy vậy mà gần đây có những chuyện vừa xảy ra xong lại quên ngay được. Ban đầu tôi cứ nghĩ em mệt mỏi nên đãng trí, sau thì tôi thấy nó thực sự nghiêm trọng. Đầu tiên là mấy việc trong nhà, đồ của em mà em luôn miệng hỏi xem tôi cất ở đâu, khi thì cái ví, khi thì điện thoại, cứ cái gì không dính ở người là thỉnh thoảng lại mất tích. Nhiều khi tôi tìm thấy ví trong túi xách của em sau vài vòng lục tung nhà lên, đưa ra trước mặt Chíp thì em cười bảo quên, túi xách trên tay mà quên không tìm. Vì em cười rất xinh nên tôi bỏ qua.
Tôi có điện riêng cho bác gái tôi, bác tôi bảo yên tâm đây không phải là bệnh lý, chỉ là thói đãng trí khi có bầu thôi, bác tôi bảo thế cho vui cửa vui nhà, tôi thấy chả vui gì. Rõ ràng có hai vợ chồng với nhau, tôi đã cơm nước tinh tươm rồi, đi tắm ra không thấy đĩa thức ăn đâu, ớ người ra hỏi thì Chíp cầm điện thoại bảo không biết. Tôi chỉ thích mỗi món thịt kho tàu, tôi cứ làm một nồi to bự ăn dần đến bữa chỉ việc mang ra chén, đây là đĩa cuối cùng, với tôi miếng cuối cùng là miếng ngon nhất, thế mà vợ tôi giám ăn vụng trong khi tôi đi tắm. Quá láo, không làm ra ngô ra khoai là không được.
Tôi cứ nghĩ em trêu chứ cái đĩa thịt nó to đùng em ăn được hết thì tôi gọi bằng cụ, loanh quanh tìm khắp bếp không thấy đâu, chả nhẽ nói Chíp ăn tham thì em tự ái. Tôi tiếc ngẩn tiếc ngơ, thôi thì khôn ăn cái dại ăn nước, tôi hôn Chíp một cái xem còn dính tí nước thịt nào trên môi không nhưng tuyệt nhiên không có gì. Giỏi thật sự, đã ăn vụng còn biết chùi mép.
Không có thịt tôi không ăn được cơm, tính tôi nó xấu thế, tôi bắt đầu vùng vằng với Chíp nói bóng nói gió. Thế là Chíp dỗi bỏ vào phòng, đúng là ếch chết tại miệng, khổ cái thân tôi. Ngoài não cá vàng vợ tôi còn thêm cái thói dỗi vặt nữa, tôi có hơi một tí là bắt đầu lôi con bé con ra ăn vạ, nói tôi thay lòng đổi dạ không yêu thương gì hai mẹ con. Tôi quỳ thì quen rồi, thêm lần nữa chả sao, đi ra đi vào cơm canh nguội ngắt, thôi thì ra ngoài ăn cho nóng vậy.
Từ lúc bầu bí Chíp cũng ngại đi xa, chỉ loanh quanh dưới khu thương mại, lúc này vợ tôi không sợ mùi thức ăn nữa nên cho ăn gì cũng được, miễn là ăn ngon. Đi ăn xong hai đứa còn vào xem phim chán chê mới lên nhà. Trước khi đi ngủ tôi phải tất bật chuẩn bị cơm nước để mai cho e mang đến công ty, nhiều lúc tôi muốn vợ tôi thuê giúp việc mà Chíp bảo không cần thiết. Có giúp việc hai vợ chồng ở nhà không được tự nhiên, đó cũng là lý do mà hiện tại chúng tôi chỉ thuê giúp việc theo giờ và con Xoài nó phải đi học sớm là vậy. Lúc tôi lôi đồ ra để giã đông thì tôi tìm thấy đĩa thịt kho tàu thân yêu có tác dụng cải lão hoàn đồng ăn một miếng trẻ ra 10 tuổi ăn cả đĩa trường sinh bất tử tác dụng chỉ thua mỗi sợ vợ nằm ngay ngắn trong lò vi sóng. Tôi vào định mắng cho Chíp một trận thì em lăn ra giả vờ ngủ làm tôi phải mang hậm hực ra ngoài.
Có lần hai đứa đã hẹn nhau đi chơi, ăn mặc chỉnh tề rồi, tôi vòng xuống hầm lấy xe, lên trên sảnh đã không thấy em đâu, ví và điện thoại thì tôi cầm, đợi chán chê không thấy mẹ trẻ xuất hiện tôi mới bắt đầu sợ, tôi vất xe ở đấy chạy loanh quanh tìm em nhưng không thấy, chạy lên nhà thì thấy Chíp đang ngay ngắn ngồi ở sopha xem TV. Tôi hỏi sao em lên đây, anh đi lấy xe em phải đợi anh dưới sảnh chứ sao lại lên đây ngồi thì Chíp mới à một cái giải thích: Em lại cứ nghĩ là vừa đi làm về, đang định tẩy trang, rồi ra cắm cơm chờ chồng yêu của em về.
Em nói thế thì tôi chịu, yêu còn không hết giận làm sao được. Tôi thua.
Thôi cũng như cái mùi mắm tôm, tôi chấp nhận cái thói hay quên của em, hy vọng lúc con Xoài nó ra đời em không đãng trí nữa, ấy vậy mà không cần đến lúc sinh con em đã trở lại bình thường. Thậm chí còn lợi hại hơn xưa. Tôi có nhiều em gái mưa, có một vài cô nyc… Tôi thì tôi chả nhớ sinh nhật cô nào, thậm chí tôi còn quên mặt các cô ấy như thế nào rồi, nhưng vợ tôi thì không. Vợ tôi nhớ rõ ngày sinh tháng đẻ, sở thích của từng cô. Tuy vợ tôi không thèm nói nhưng mà tôi biết vẫn hậm hực mấy chuyện xưa cũ lắm.
Hôm đấy tôi đi ký hợp đồng dưới Đình Vũ, bình thường tôi đi trong ngày, sáng đi tối về và có một cậu lái xe riêng, nhưng hôm đấy do tính chất công việc nên tôi sầu riêng cho tiện. Sau vụ biếu xén tôi định về luôn nhưng mấy lãnh đạo giữ tôi quá, tôi về không được đành ở lại tiếp các anh. Giai đoạn này Chíp cũng ổn rồi, tự túc đi lại được nếu tôi không đưa đón. Tôi nhắn tin xin phép về muộn nhưng không thấy em trả lời.
Tàn cuộc gần 12h đêm, tôi phi như bay về nhà, tôi có xin được cái thẻ biên tập viên VOV nên đi đâu tôi cũng tự tin lắm, có tí men cũng không sao. Về đến nhà đã quá đêm, tôi rón rén như thằng ăn trộm sợ phá giấc ngủ của Chíp. Đang lọ mọ thì nghe hừm một tiếng, tôi giật thót cả mình, sợ tụt cả lol, tôi sợ ma từ bé, nhất là thể loại Maria – ozawa tôi càng sợ. Bật điện lên thì thấy Chíp ngồi ghế nước mắt ngắn dài, tôi tự nhủ bỏ mẹ rồi. Lúc đấy tỉnh cả rượu, trong lòng ngập tràn sợ hãi.
– Đại bảo bối, sao vẫn ngồi đây, muốn anh đau lòng đến chết à.
– Anh đi đâu về?
– Anh đi làm hợp đồng, xong việc các anh ấy mời đi ăn anh không từ chối được, anh xin lỗi, lần sau anh không thế nữa.
Cái câu lần sau anh không thế nữa từ lâu trở thành câu cửa miệng của tôi.
– Anh nói dối.
Lại bỏ mẹ tôi rồi, thú thực là tôi cũng đi tăng hai nhưng em đào của tôi không sơ múi được gì tôi cả. Tôi còn không cho em ấy động vào người vì sợ cái mùi nước hoa rẻ tiền của em bám vào về nhà vợ tôi sẽ giết tôi chết. Chẳng lẽ vợ tôi tinh mũi đến cái mức đấy. Tôi quên mất Chíp cầm tinh con gì. Sợ thế nhưng tôi vẫn cứng, phải quanh co một lúc.
– Anh nói thật, ăn xong còn bàn mấy chuyện dự án nên anh có về muộn một chút.
– Chứ không phải anh rẽ vào thành phố à.
Tôi rẽ vào thành phố thật, mấy địa điểm ăn chơi toàn trong thành phố chứ cái cảng Đình Vũ thì có cái đếch gì mà chơi.
– Anh vào mỗi tí thôi mà, anh thề.
– Tôi biết ngay mà, anh là đồ trăng hoa, phản bội.
Chíp bù lu bù loa lên, tôi thấy việc đi hát thì cũng sai trái thật nhưng mà như tôi đã nói, tôi có làm gì đâu, oan quá Bao đại nhân ơi. Tôi cứ đứng đực mặt ra giữa nhà.
– Có phải anh thấy tôi bụng mang dạ chửa, anh chán anh đi tìm tình cũ của anh phải không?
– Tình cũ nào?
– Anh còn chối, chẳng phải hôm nay sinh nhật người yêu cũ của anh hay sao?
Lú vãi, tôi chưa hiểu có chuyện gì.
– Người yêu cũ nào, anh nhiều người yêu cũ lắm. Tôi nửa đùa nửa thật, ôm Chíp.
– Bỏ ra, đi mà ôm em Linh của anh ấy, chắc nay sinh nhật chị ấy nên anh qua gặp đúng không?
Đệt mợ, hóa ra Linh 3 ngờ. Tôi còn quên mất mình từng yêu em cơ, vì mối tình đấy quá ngắn ngủi, không có Chíp chắc tôi không biết em còn sống nữa. Chúc phúc cho em!
Tôi cười phá lên như thằng điên và véo má em mấy cái, rõ là ghen vớ ghen vẩn. Đến tôi còn chẳng nhớ nổi sinh nhật của chính mình, toàn phải nhờ FB nó nhắc hộ thì sinh nhật của Linh 3 ngờ tôi nhớ làm quái gì.
– Lại còn cười, phản bội, xấu xa.
– Vào đây kiểm tra.
Tôi bế thốc Chíp vào phòng, bầu bí nhưng em cũng không tăng được mấy cân. Tôi không cho em nói cứ hôn em ngấu nghiến, giám nghi ngờ nhân cách của tôi, tội đấy tôi có thể tha nhưng thằng em tôi nhất quyết phải làm rõ trắng đen. Lâu lắm rồi thằng bé phải chịu thiệt thòi, hôm nay anh em tôi phải đòi lại công bằng.
– Bỏ em ra, anh là đồ xấu tính.
– Đừng anh!
– Nhẹ thôi… con đau.
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: http://truyen3x.xyz/gau-me-vi-dai/
Chíp vẫn dỗi, tôi nằm ôm em, vuốt ve cái bụng đã nhô lên của em. Vừa mệt vừa buồn ngủ, chả đứa nào nói với nhau câu gì.
– Có thật anh không đi gặp chị Linh không?
– Thật, sao em cứ suy diễn nhỉ?
– Anh lại mắng em.
– Đâu có, anh nói to một tí, anh đi hát kara, không có gặp Linh gì hết, không tin anh cho số cô đào hát em gọi mà kiểm tra.
– Thật không?
– Thật!
Thế là tạm thoát nạn, với trí nhớ hiện giờ của Chíp chắc chẳng để ý tôi nói gì đâu, yên tâm làm một giấc đến trưa hôm sau. Hí hửng dậy đón ngày cuối tuần thảnh thơi, tâm trạng tôi vui phơi phới, lát tôi sẽ giả vờ có tí công chuyện bên Gia Lâm, đưa vợ tôi về ngoại sau đó trốn đi cafe một tí cho thoải mái con người. Ra ngoài phòng khách thì Chíp với khuôn mặt rất hình sự đang đợi tôi. Tôi thề sống thề chết nhưng em nhắc lại nguyên văn câu nói đêm qua của tôi. Tôi đành thành khẩn nhận tội và chịu mọi hình phạt. Hóa ra tôi mới lú lẫn, thông minh gặp thông minh ngược. Từ đấy không cần FB, mỗi lần có sinh nhật nyc hay em gái mưa Chíp đều bóng gió cho tôi biết hết.
Gần sinh, không chỉ tôi, vợ tôi, mẹ vợ tôi, đều điên cuồng mua sắm đồ sơ sinh cho con bé. Mấy bà chị nhà tôi sang chơi đều bảo không cần thiết đâu, trẻ con nó lớn nhanh lắm nhưng tôi chẳng để ý, trước đây trong suy nghĩ của tôi chỉ có Chíp, đi đâu có cái gì hay tôi lại nhặt về tặng em. Giờ thì tôi chỉ nghĩ đến con bé sắp sinh, từ quần áo, giày tất. Vv… cứ đẹp tôi lại mua. Tôi mua gói bảo hiểm của Hồng Ngọc nên cũng yên tâm chỉ đợi đến ngày sinh thôi.
Thú thật lúc vợ tôi bầu bí, tôi còn nhiều nỗi khổ tâm nhưng tôi cố gắng quên đi để sẵn sàng cho những đứa tiếp theo, kể ra với các ông tôi lại bùi ngùi rồi sợ hãi các thứ. Tôi tua nhanh đến đoạn sinh con luôn. Thực ra là do tôi lười đấy, dạo này lạnh tôi chỉ thích về nhà đắp chăn xem TV với lại con bé con, chứ ra phòng làm việc ngồi lách cách tôi ngại lắm.
Sát ngày sinh mẹ Vi sang ở với chúng tôi, mẹ tôi cũng khăn gói quả mướp lên cùng. Có hai bà tôi yên tâm hẳn, tôi đi công tác cũng không cần lo quá nhiều. Việc cuối năm bận mải tôi cắn răng phải chịu. Ngày Chíp sinh tôi còn đang lang thang ở Đình Vũ. Nghe tin báo em đã vào viện tôi phi một mạch về.
Lúc tôi tới bệnh viện thì Chíp đã vào phòng đợi, tôi muốn đi vào cùng em nhưng bác sĩ nói yên tâm không vấn đề gì. Tôi đứng ngoài hét cho em biết là tôi đã về, thấy tiếng Chíp mếu máo bảo bác sĩ cho ra gặp chồng làm tôi cứ xót ruột. Sảnh đợi đặc người nhà tôi, từ hai bà đến cô Minh, bác Hà, bác Ốc… mọi người thấy tôi sốt ruột thì động viên bảo không cần lo, đẻ mổ tí là xong thôi.
Tầm 30 phút sau thì có tiếng trẻ con khóc, tôi định vào nhưng vẫn chưa được, phải nói lúc đấy nó sung sướng vô cùng. Tôi gọi thông báo cho 2 ông ở nhà là đã mẹ tròn con vuông, một lúc sau bác sĩ mới đưa hai mẹ con ra. Tôi đón con bé từ tay bác sĩ. Cảm giác lúc đấy tình phụ tử thiêng liêng vãi lol các ông ạ, lần đầu tiên cảm thấy sợi dây liên kết giữa mình và giọt máu của mình nó cảm động lắm. Tôi cứ rưng rưng nhìn ngắm con bé, nó nhìn hao hao có nét giống tôi, miệng chúm chím giống Chíp. Tôi cười không ngậm được miệng, một lúc sau mới đưa sang tay các bà.
Tôi đưa Chíp vào phòng hồi sức, vuốt ve khuôn mặt của em, em mệt mỏi và đau, trán đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt đầy hạnh phúc. Tôi nắm tay em hôn nhẹ lên trán em…
– Con mình xinh không anh?
– Xinh lắm, cảm ơn vợ yêu của anh.
Tôi lăng xăng khi thì ra nhìn ngắm con bé, khi thì ra chăm sóc Chíp. Mọi người ai cũng mừng cho vợ chồng chúng tôi, nhất là hai bà nội ngoại. Tối đấy tôi nhận thức để canh bỉm sữa cho con bé nhưng đến 12h không chịu nổi lại ngủ quên mất. Mẹ Vi sẽ chuyển sang ở cùng chúng tôi cho đến tết âm, sau đó tôi sẽ cho hai mẹ con về quê ăn tết và chơi với ông bà nội đến hết tháng giêng mới lên HN.
Niềm vui của ông bố trẻ cứ kéo dài mãi cho đến khi con bé nhà tôi bắt đầu khóc đêm…
Cuộc đời tôi lại có thêm một nỗi lo toan nữa. Nhưng lần này tôi bằng lòng với điều đó.
Tôi định lười, dừng tại đây nhưng thấy ngắn quá bonus cho các ông câu chuyện thằng bạn tôi. Thằng Bách ruồi hickey. Thằng này nó lấy vợ sớm hơn tôi, trong nhóm tôi ông này bố đời và rất hay nói đạo lý. Đầu tiên là chuyện vợ con, nó luôn mồm nói sẽ lấy một con vợ thật là trẻ, thua nó tầm 6 – 7 tuổi gì đó nhưng đùng một cái nó báo với chúng tôi là lấy vợ bằng tuổi. Thực ra vợ nó tôi cũng biết từ trước, vì ngày xưa ở cùng xóm trọ trong Trương Định. Em này không xinh nhưng sắc sảo vào ưa nhìn, mồm mép đỡ chân tay, tôi đánh giá là được.
Trong cuộc rượu chia tay đời độc thân, Bách ruồi tâm sự là do duyên số nên cưới, tôi dell tin, tôi hỏi mấy tháng rồi thì mãi sau cu cậu mới thành thật bảo là 4 tháng. Tôi biết ngay.
Thằng này nó cũng có em người yêu trẻ hơn mấy tuổi thật, nhưng do nó ngu cộng thêm là em kia quá cáo già nên lính phòng không bấy lâu nay, giờ cưới vội chắc chỉ có bác sĩ bảo cưới, chả có duyên số gì hết. Thấy cu cậu ngậm ngùi tôi động viên bảo thôi quýt làm cam chịu, thằng em mày sướng thì thằng anh phải chịu cảnh tù đày có gì lạ đâu.
Bách ruồi nó có con gái đầu lòng giống tôi, con bé nhà nó hơn con tôi 2 tuổi, lúc vợ tôi bầu vợ nó cũng có tập hai. Thằng này là thành phần được tôi gọi ra để hỏi han kinh nghiệm. Bố này rất mồm điêu, lúc nào cũng vỗ ngực khoe sinh lý khỏe, nó khẳng định với tôi là lần này vợ nó sẽ bầu thằng cu, hứa với tôi kèo thông gia nhưng tôi bảo đéo. Tôi thì không quan trọng lắm việc trai gái nhưng mấy thằng bạn tôi thằng nào cũng gáy bẩn kiểu có con trai mới là chân ái, sau này nhà cao cửa rộng con rể ở thì cay lắm. Thế nên tôi hiểu cảm giác của Bách ruồi. Thằng này nó là đít nhôm, nên trách nhiệm của nó lớn hơn tôi nhiều.
Lúc vợ nó siêu âm ra thằng cu, nó đăng cái stt dài 8 trang giấy trên face nói về tình yêu và cuộc sống, đại khái vẫn là khoe có thằng chống gậy, tôi đọc lướt qua, dell thèm like. Mấy lần ngồi cà phê với tôi bố này rất huênh hoang ra vẻ. Tôi hỏi chắc chưa thì vỗ ngực kêu chắc như đinh đóng cột.
Sau tết vợ nó đi đẻ, thằng này cũng giống tôi lăng xa lăng xăng chả được tích sự gì. Đến đây các ông mong chờ một pha bẻ lái cực gắt, kiểu giống ông anh 84 của tôi thì thông báo cho các ông là không có đâu, trường hợp của lão ấy là cực kỳ hãn hữu. Pha bẻ lái của nhà Bách ruồi nó nhẹ nhàng hơn, vợ nó đẻ con gái. Tôi không tận mắt chứng kiến vẻ mặt của thằng bạn tôi tại bệnh viện ra sao nhưng tôi nghe nhạc của Erik nhiều, tôi biết có cái bài “Chạm đáy nỗi đau”. Chắc Bách ruồi lúc đấy cũng có cảm giác như vậy.
Tôi không câu view làm gì, có ông nào ở Đức Giang, vợ đẻ thời điểm đầu năm 2019 có thể vào xác nhận giúp tôi việc này vì nó nổi tiếng vãi lol, nổi tiếng vì sự buồn cười. Siêu âm mấy chỗ bảo con trai đến lúc đẻ ra lại thành con gái. Bách ruồi là nạn nhân của công nghệ. Biết chuyện tôi tư vấn cho thằng bạn tôi đổi tên con nó từ Đào Minh Trí chuyển sang Đào Lộn Hột. Sau vụ đấy, vợ chồng nhà nó khá là cay cú, hiện tại đang quyết tâm phục thù. Tôi khâm phục cặp vợ chồng trai Nam gái Hải này lắm (Trai Nam Định, gái Hải Dương). Nghe đâu bố thằng Bách ruồi treo thưởng thằng đít nhôm mấy suất đất dự án ở quê, thảo nào hai vợ chồng nó quyết tâm thế. Chắc tôi cũng học theo vợ chồng nó, sang năm tôi gạ bố tôi treo thưởng to một tí, tôi làm thằng cu!