Gấu mẹ vĩ đại
Chương 47
Tôi từng kể là đợt tôi đi mổ chân ấy, lên bàn mổ mà như kiểu sinh ra được lần 2 là do thế này. Tôi bị chậm nhịp tim, đại loại là nếu hôn mê sâu mà làm phẫu thuật thời gian dài thì có nguy cơ là xin vĩnh biệt cụ luôn. Bác sĩ nói với tôi nhiều, dùng lắm ngôn ngữ chuyên ngành nhưng mà đại khái là như thế, tôi không để ý nên cũng không biết giải thích ra sao.
Chíp lo. Tôi thì không, tôi lúc nào cũng vội vàng trong mọi quyết định, tôi chỉ yêu Chíp lâu thôi. Đêm trước nhập viện tôi thấy Chíp thở dài cả đêm. Tôi cũng ngủ không ngon, tôi kể cho Chíp mấy truyện vova để cho dễ ngủ nhưng mà mặt em cứ méo xệch cả đi làm tôi cũng không cười nổi.
– Sống chết có số rồi bấy bì. Em lo làm gì…
– Anh cứ vớ vẩn, anh còn em còn con, còn một đống nhân tình bên ngoài nữa.
– Vế trước anh nhận.
– Vế sau. Sao em biết. Ai là người nói cho em biết?
– Anh lo lắng cho em hay cho các em ấy.
– Cả hai…
Chíp rúc vào lòng tôi thủ thỉ:
– Ngày trước đến với chồng, em cũng xác định là vui chơi có thưởng. Giữ được anh thì tốt, không thì cũng như bao chị khác…
Chíp lấp lửng làm tôi chột dạ. Tôi không biết Chíp biết gì về tôi trước kia, nhưng mà tôi biết có gì đó em vẫn luôn giấu. Tôi cũng mặc định là không nói gì, mấy anh bạn tên Tính tên Định tôi vẫn chưa xóa danh bạ, cùng lắm thì tôi lại lôi các anh ấy ra.
Tôi mổ, bác sĩ gây mê nửa mùa cho tôi, kiểu như nửa tỉnh nửa mê hệt như lúc đi cảnh ấy. Tôi chưa đi cảnh bao giờ nhưng tôi tâm hự với thằng cu em sau mổ nó bảo với tôi như vậy, bảo tôi số hưởng.
Tôi chỉ biết lúc đấy tôi nhớ ra rất nhiều chuyện, cuộc sống như một thước phim quay chậm từ bé cho đến giờ. Nhớ cả lúc còn nhỏ làm sao đỏ chạy dọc sân trường bắt các bạn không đeo khăn quàng đến rách cả đũng quần. Nhớ những lúc trốn đi lao động để rồi chỉ 5p nữa là đến giờ đi Devil mà lại hết tiền net. Nhớ cả mấy cô người yêu cũ, hoặc đã từng là mối quan hệ phức tạp…
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: http://truyen3x.xyz/gau-me-vi-dai/
Tôi sang Sing hành trang là vài bộ quần áo cùng với nỗi buồn. Thời điểm ban đầu sang đấy cũng nhớ nhà, đôi khi cũng nhớ Hà Nội trong đấy có cả Chíp. Tôi ở cùng với team của Long, hai anh em tôi một phòng hôm nào Long bắt được bò lạc thì tôi ngủ ở gầm cầu thang. Công việc của tôi thì cũng khá nhẹ nhàng, chủ yếu là tập hợp tài liệu, check mail đến giờ thì về sớm nấu cơm tối. Vì tiết kiệm và cả là không hợp đồ Sing nên tôi được phân công cơm nước cho cả nhà. Với lại tôi nấu ăn đỉnh vãi lều, mấy bố cùng nhà có ông nào biết làm gì đâu. Tiếng lành đồn xa, dần dần nhà tôi thành cái nơi tụ tập của cơ số thành phần. Trong đó có Nhi.
Tôi ấn tượng với em vì lần đầu tiên đến nhà chơi sau vài tỉ mối quan hệ dây mơ rễ má khi mà tôi đang chuẩn bị nấu lẩu thì em thay vì tót lên sopha ngồi lại ra phụ tôi nấu nướng. Vài câu chuyện tầm phào, em ít tuổi hơn tôi, du học sinh năm nhất. Bình thường tôi đã đẹp trai sẵn rồi, lúc nấu ăn tôi còn đẹp một cách lóng lánh. Thế nên ăn xong em xin số tôi luôn còn bảo tôi rửa bát và dọn chiến trường hộ. Bố cô, chỉ thế là nhanh.
Sau đó đêm muộn tôi hay nhắn tin với Nhi, thỉnh thoảng hai đứa cũng đi nhậu cùng nhóm hoặc hôm nào Nhi lắm tiền thì rủ tôi đi solo, tôi thì dell có tiền thật, với lại rượu bia bên Sing đắt vl, tôi dại gái thì tôi ngu. Giáng sinh năm đấy tôi lại nhớ Chíp và cay em Linh ba ngờ vãi ra vì em cứ đòi phải đi mua quà bằng được dẫn đến việc Chíp cạch mặt tôi. Tôi buồn ra mặt, đi lang thang ở chỗ con Sư tử phun nước thì vớ ngay được con hàng Nhi mặt cũng như cứt ngâm ngồi một mình ở đấy. Hôm đấy chúng tôi say mềm người và qua đêm với nhau.
Tôi chưa bao giờ nói yêu, thậm chí là nói có cảm tình với Nhi, tôi còn không biết em ở đâu, ở với ai và sao lại đến nhà tôi ăn lẩu. Nhưng mỗi lần em say hoặc tôi say chúng tôi đều tìm đến nhau. Nhi cũng chưa đòi hỏi gì ở tôi, thỉnh thoảng xem phim cùng nhau còn chủ động chia đều. Tôi đánh giá rất cao em ở khoản đấy.
Trong cái hội thanh niên Việt Nam sống và học tập theo tấm gương Bác Hồ vĩ đại được thành lập trong một trận bù khú tại nhà lão Việt có một thằng nó rất mê Nhi. Tôi thì tôi dell care nó đâu, nhưng cu cậu cay tôi ra mặt, vì lần nào ăn chung cả nhóm Nhi cũng sán vào gần tôi. Ờ thế tôi càng trêu cậu, cậu càng ức. Cái đám bạn bên Sing của tôi, bạn thì ít, bè thì nhiều, về nước ngoài ông Việt, Nhi cùng một số anh chị em ở công ty cũ còn lại tôi rất ít liên lạc. Thằng cu mà cay tôi tên Tuấn – trái đất nó vốn tròn nên thằng Tuấn này chính là em họ của ông anh mà tôi đã từng kể đến nhà tán Chíp ấy.
Cái vụ Chíp được chính tay mẹ Vy tôi bán thanh lý nhân ngày sinh nhật của Lazada ấy thực ra nó còn kéo dài thêm một thời gian nữa. Nó bắt nguồn từ thằng Tuấn, quân sư quạt mo của ông Kiên cận. Nghe loáng thoáng cu cậu tư vấn cho ông anh là ngã ở đâu cứ gấp đôi ở đấy nên sau trận say mềm người ở nhà Chíp ông anh vẫn kiên trì bám đuôi, theo đuổi. Kiên trì thì cái gì cũng được!
Cây thay lá, chó thay lông nhưng anh thì không thay lòng, Chíp lắm khi nhận được những món quà vu vơ gói ghém rất khéo. Mặc dù lúc đấy khá tự tin về tình cảm của hai đứa nhưng sâu thẳm bên trong tôi vẫn có một chút ghen ngầm. Vì vậy nên dù là quà của Chíp tôi vẫn đòi quyền được xem là cái gì, đồ nào ăn được thì tôi ăn, ăn không ngon hoặc thấy nó đẹp và xịn quá thì tôi đem bán rẻ cho Minh bé. Sau anh tôi còn kiếm mọi cớ để gặp Chíp, có hôm còn lái xe đến tận trường đón Chíp đi học về. Mẹ Vy thì nối giáo cho giặc, tôi biết càng thêm khổ tâm.
Thế mà Chíp lúc ấy cứ dửng dưng như không, bảo tôi lo bò trắng răng nhưng mà tôi cãi, tôi bảo cái con bò trong quảng cáo phô mai con bò cười ấy, răng nó trắng muốt. Tôi dỗi, tôi còn cực đoan nghĩ là Chíp tham phú phụ bần đến nơi rồi. Thấy tôi quá trẻ con, làm mình làm mẩy cuối cùng Chíp nhượng bộ bảo với tôi là có mưu hèn kế bẩn gì thì thể hiện hết đi. Tôi cười hí hí ra cái vẻ nguy hiểm.
Tình cờ thôi, hôm đấy đưa Chíp về nhà, lúc chia tay chia chân, đứng tỉ tê buôn nốt mấy câu chuyện dở dang ở dưới sảnh nhà Chíp. Đang cao trào thì có đèn xe rọi thẳng mặt, tôi cáu lắm, cha tiên nhân thằng nào con nào mất dạy. Lúc ấy Chíp vẫn ôm vai bá cổ tôi, đèn rọi thẳng mặt nên em tiện thể rúc vào nách tôi luôn. Đèn xe tắt tôi định ra đôi co thì Chíp kéo tay lại bảo nhỏ:
– Xe tình địch của anh đấy!
– Tình địch là thế nào. Nó không xứng…
Tình địch của tôi xuống xe thật, đi cùng còn có thằng Tuấn quân sư. Tôi chạm mặt hai thằng, mẹ kiếp mặt thằng cu Tuấn này vẫn câng câng như lúc bên Sing. Tôi lúc này mới biết quan hệ của hai thằng.
– Anh Minh à? Lâu rồi không gặp, anh với Nhi dạo này thế nào?
Các ông thấy nó đểu chưa, tôi đứng với Chíp mà nó tiện mồm hỏi Nhi, bảo sao tôi ghét thằng đàn bà này thế không biết.
– Bình thường, bọn anh vẫn hay liên lạc.
– Vậy lúc nào có thiệp mừng cho nhóm?
– Có tất nhiên mời cậu đầu tiên rồi, cơ mà đính chính lại một chút. Mắt tôi nhìn thẳng vào ông anh.
– Người yêu anh tên Huyền.
Tôi nắm tay Chíp giơ giơ lên trước mặt hai thằng.
– Anh thay bồ như thay áo ấy nhỉ? Nhớ lúc trước anh với Nhi cũng mặn nồng thế này.
Chíp không giữ tay là tôi lao ra đấm thằng chó này rồi đấy. Tôi vừa giận vừa sợ. Nếu bảo tôi sợ gì nhất, tôi cam đoan tôi sợ nhất là chuyện tôi với Nhi bên kia bị Chíp phát hiện. Tôi không sợ mấy cái lời bơm vá của thằng Tuấn, mà là tôi sợ Chíp biết tôi đã từng thế nào.
– Anh Kiên, em rất cảm ơn anh đã quan tâm em. Nhưng như em đã nói, em có bạn trai rồi. Mong anh hãy dành sự quan tâm cho người khác.
Đại loại Chíp nói lịch sự như thế. Nhưng tôi muốn sửa lại lời thoại của Chíp. Tôi muốn nói là:
– Bà đây có người yêu rồi, vừa đẹp trai vừa học giỏi lại tâm lý và sinh lý rất khỏe thế nên là biến hết về đi.
– Nhưng nó là một thằng đểu.
Đm nghe cay không cơ chứ, tôi muốn đấm nhau lắm rồi, tôi muốn lao ra thì Chíp kéo tay tôi lại, vẫn rất nhã nhặn và nói:
– Đó là lựa chọn của em. Thêm nữa, anh Minh như thế nào em tự biết. Nếu anh không dành sự tôn trọng cho người yêu em thì em nghĩ chúng ta không còn chuyện gì để nói tiếp.
Đấy đổi từ bạn trai sang người yêu là tỏ rõ thái độ rồi nhé. Chíp kéo tay tôi đi, tôi lúc đấy đã vén quần lên rồi, cần thiết thì tôi đứng chửi nhau 80 hiệp với hai anh em nhà nó cũng được.
Chúng tôi đưa nhau đi dạo. Nói thật cảm giác tức giận đã được thay thế bằng cảm giác lo âu sợ hãi. Tôi sợ Chíp biết về tôi với Nhi nhiều hơn những gì tôi nghĩ.
– Anh có muốn nghe chuyện mà em với chị Nhi từng nói về anh không?
– Anh không!
– Anh phải nghe.
– Chị ấy nói anh rất dịu dàng.
– Và?
– Và chưa bao giờ thích chị ấy.
– Nhi nói vậy à?
– Chị ấy bảo chị ấy yêu anh là thật, nhưng anh chưa bao giờ tỏ thái độ gì, về nước cũng không tạm biệt, thực ra chị ấy ra Hà Nội cũng chỉ để tìm anh, nhưng mà…
Chíp bỏ lửng câu nói. Tôi ái ngại ôm lấy em:
– Anh xin lỗi, anh không muốn giấu em nhưng có những thứ đã qua rồi, anh không muốn Chíp bận lòng. Em chỉ cần biết là bây giờ, sau này anh chỉ có mỗi mình em.
– Em cũng mong là như vậy…
– Thế em bỏ tay ra khỏi mạng sườn anh được chưa. Anh đau quá…
– Một phút nữa được không anh yêu.
– Được, bảo bối nói thế nào thì như thế ấy.
Tôi đưa Chíp lên nhà, vẫn thỏ thẻ hỏi cố một câu:
– Thế không có chuyện gì nữa hả bảo bối?
– Hết rồi, hay anh muốn nói gì.
– Nói anh yêu em được không?
… Bạn đang đọc truyện Gấu mẹ vĩ đại tại nguồn: http://truyen3x.xyz/gau-me-vi-dai/
Tôi mất liên lạc với Chíp sau đó mấy ngày. Tôi sợ là có việc gì, cuống cuồng tìm em ở trường, ở nhà bà nhưng không gặp. Tôi kiếm một cái cớ thật hoàn hảo mò sang tận nhà thì gặp Chíp xúng xính váy hoa.
– Em về quê với ba mẹ, điện thoại hỏng này. Chíp giơ cái điện thoại đã vỡ màn hình cho tôi xem.
– Em có thể lấy điện thoại ba mẹ để gọi cho anh mà. Anh rất là lo.
– Em không thích!
Tôi chột dạ, mặt ngẩn tò te. Chíp cười:
– Thế giờ mua điện thoại mới hay thế nào?
– Mua, mua cả điện thoại bàn nữa. Không mua cả bộ đàm luôn.
Chíp cấm tôi không đả động gì đến những chuyện vừa rồi. Tôi lấp lửng muốn khai báo thành khẩn mấy lần nhưng Chíp toàn lảng sang chuyện khác.
Cái điện thoại vỡ màn hình, tôi tiếc giữ lại để bán cái xác cho nó đỡ phí nhưng mà tôi lười cộng với tôi quên nên nó nằm ở ngăn bàn làm việc của tôi đến tận bây giờ.
Tết đoàn viên qua đi, Chíp đi làm tôi rảnh ở nhà sắp xếp lại công việc cùng với dọn dẹp nhà cửa. Lục ngăn bàn thấy điện thoại Chíp ngày xưa, ngứa tay mày mò cắm lại sạc rồi khởi động lại xem có lên không. Ip6 bền thật màn hình thì vỡ một góc rồi để đắp chiếu bao nhiêu lâu vẫn cứ là ok.
Có tin nhắn từ số lạ, nội dung dài, đại ý là kể về quan hệ của tôi với My bên Sing. Đoán ra là của thằng Tuấn. Nó gửi cả mấy cái ảnh lúc liên hoan nhóm Nhi ngồi ôm tôi, có cả ảnh Nhi hôn má tôi nữa. Tin nhắn còn nói tôi và Nhi thậm chí còn sống thử bên Sing rồi. Chíp rep lại là cảm ơn.
Tôi lúc đấy mới biết vợ tôi đã trải qua mấy ngày đấy thế nào. Bóng ma tâm lý của tôi cuối cùng sau bao nhiêu ngày tưởng như đã quên lại trỗi dậy. Thế mới biết Chíp đã vì tôi mà âm thầm chịu tổn thương như thế nào. Tôi ngẩn người rất lâu, nghĩ lại rất nhiều chuyện. Có lẽ điện thoại là Chíp đập vỡ, đấu tranh tư tưởng mãi rồi mới lại gặp tôi. Thực ra nếu em có hỏi, tôi cũng sẽ nói hết thôi, tôi thà đối diện để rồi có cơ hội năn nỉ ỉ ôi cầu xin em tha thứ còn hơn là sống giật mình thon thót như vậy.
Chíp cao tay, tôi tặc lưỡi. Chíp làm thế tôi càng nể càng yêu hơn. Giờ thì vợ tôi cao hơn cả nóc nhà rồi. Tôi mà làm gì có lỗi tôi thề tôi sẽ tự xử ngay không cần để Chíp phải một hai.
Nhưng mà thời gian qua cũng chứng minh tôi đã không làm Chíp thất vọng.
Tối nằm ôm hai mẹ con, mẹ một bên, con một bên, tôi hỏi có muốn nghe truyện gì để dễ ngủ không thì tôi kể. Tôi là cây văn nghệ của nhà mà…
– Tru Tiên.
Xoài nhà tôi đòi nghe Tru Tiên. Nó bị nhiễm của con Minh bé. Hai cô cháu đợt dịch chắc mở audio nghe nhiều. Tôi kể Tru Tiên theo kiểu Tích Chu, được một lúc thì con bé ngủ.
– Thế em bé này nghe truyện gì?
– Truyện ông xã em ở nhà lập được bao nhiêu phòng nhì rồi?
– Nhiều lắm, bao giờ bà cả về để nhận chị em.
– Mẹ kể là anh đi làm xa, toàn về muộn, sao không kể với em. Chíp vẫn thích vuốt ve mặt tôi như ngày xưa.
– Anh không muốn em lo nghĩ.
– Hay bỏ tất cả lên HN em nuôi nhỉ?
– Nuôi để thịt à?
– Còn gì…