Gia đình nhà cô Lan

Chương 16



Phần 16

Hắn đi ra ngoài và đóng cửa lại rồi ngồi gục xuống cạnh tường. Lúc này trong tâm trí hắn không hề có chút vui sướng gì. Nãy hắn đã được thỏa ước nguyện của mình. Nhưng lúc này hắn lại lo lắng và run sợ, không biết mẹ sẽ làm gì tiếp theo. Sợ không biết mẹ có biết mình bị hạ thuốc không? Sợ mẹ có nghĩ quẩn không vì lần đầu hắn thấy mẹ khóc, cũng là lần đầu thấy thái độ khác lạ của mẹ như thế. Hắn lúc này chỉ biết ngồi đó và đợi kết quả.

Trong phòng giờ này Lan đang dằn vặt lương tâm. Nàng không hiểu sao chuyện như này lại có thể xảy ra. Nàng lại là người không kìm hãm được ham muốn mà chủ động. Đến cả khi mọi chuyện đã kết thúc, cơ thể nàng vẫn đang giằng co cấu xé giữa dục vọng và lý trí. Cơ thể nàng vẫn còn chút hơi thuốc trong người chưa tan hết. Cũng may là giờ phút này lý trí nàng đã lấn áp được ham muốn.

Nàng nằm co ro trên giường của con trai. Sau cuộc làm tình đầy tội lỗi và trái luân thường đạo lý, mà người khởi xướng chuyện đó lại là nàng. Nàng tự cấu xé bản thân từ thể xác và tinh thần. Nàng muốn tìm một lý do nào đó để đổ lỗi cho việc vừa xảy ra. Nhưng càng nghĩ nàng lại cảm thấy mình xấu xa, đáng ghét, khốn nạn hơn bao giờ hết. Trong vài giây nghĩ lại chuyện nãy xảy ra, nàng còn nghĩ rằng nàng đã hiếp chính con trai mình.

Khoảng thời gian tồi tệ bao trùm từ trong phòng đến ngoài cửa cứ thế trôi đi trong sự im ắng đến đáng sợ. Dũng đang ngồi ôm chân trước cửa phòng đợi chờ diễn biến tiếp theo trong lo lắng.

– Két! Tiếng mở cửa cót két vang lên.

Sau tiếng cót két mở cửa là bóng hình của Lan cũng từ từ xuất hiện. Khi nghe thấy tiếng mở cửa Dũng đã ngửa mắt lên nhìn sang phía xửa. Lúc mẹ bước ra hắn thấy mẹ quần áo chỉnh tề. Đầu tóc cũng được buộc lại phía sau. Và thái độ của mẹ khiến hắn sốc hơn. Mẹ hắn hoàn toàn bình tĩnh và nghiêm trang. Hắn định lên tiếng hỏi mẹ có sao không. Thì mẹ đã lên tiếng trước hắn.

– Từ giờ trở đi mẹ sẽ không giúp con nữa. Con từ giờ muốn làm gì thì làm! Lời nói rất dứt khoát và rõ ràng từ mẹ.

Hắn lúc này cũng biết mình đã sai lầm khi quá vội vàng đẩy nhanh mọi thứ. Kết quả này hắn đã lường trước được trước khi mẹ bước ra. Nhưng lúc này điều quan tâm duy nhất của hắn không phải là tình dục. Mà là mẹ, hắn đứng dậy và hỏi thăm.

– Mẹ có sao không ạ?

Trước sự hỏi thăm của hắn, mẹ hoàn toàn không đá động gì đến. Mẹ lách người qua bên né hắn rồi hiên ngang bước xuống nhà trong sự lo lắng của hắn. Hắn đứng đó nhìn bóng lưng của mẹ đang bước chậm rãi xuống nhà.

Khi bóng hình đã khuất hắn mới quay người vào phòng. “Ầm” Đóng mạnh cửa lại bước đến bên bàn nhìn cốc nước. Đắm chìm vào trong suy nghĩ và lo lắng trước thái độ của mẹ.

Còn Lan trong khi buồn bã và giằng xéo chính mình. Nàng không muốn ở trong căn phòng này thêm lúc nào nữa. Nàng ngồi dậy cầm lấy cái quần của mình xong mặc lại. Nàng sửa soạn lại quần áo, vuốt tóc ra sau buộc lại. Rồi bước ra ngoài nói với con rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây. Rồi tự tin bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Vừa vào đến phòng, nàng đóng cửa lại rồi chốt khóa lại. Nàng muốn bước đến bên giường nhưng.

– Ầm! Nàng ngã quỵ xuống đất, hai chân nàng đã không thể gồng gánh cơ thể nàng thêm nữa.

Nãy nàng đã gồng hết sức lực bình sinh để chấm dứt mọi việc. Nhưng đến lúc này thì nàng còn sức để chịu đựng cơ thể nặng nề vô hình này nữa. Nàng ôm mặt oà khóc và lẩm bẩm một mình.

– Sao lại thế này? Mày vừa làm gì thế Lan?
– Sao lại để chuyện khốn nạn đó xảy ra? Mày điên rồi!
– Huhu…

Nàng khóc như một đứa trẻ, mồm thì luôn tự hỏi, tự trách và cũng tự chửi cả mình luôn. Giây phút này nàng đã hoàn toàn gục ngã, thi thoảng.

– Bốp! Nàng tát mạnh vào mặt mình để trừng phạt chính mình.

Không khí tăm tối không chỉ trong 2 căn phòng ngủ mà lan ra và bao trùm cả căn nhà. Hai căn phòng lúc này, một bên thì lo lắng không ngừng, bên kia thì giằng xéo lương tâm.

Mặt trời đã thức giấc từ lâu, bên trong căn phòng lầu 2 một người phụ nữ đang co mình ngủ dưới nền nhà. Trên phòng lầu 3 là đứa trẻ đang nằm nghiêng ôm chặt gối.

– Reng… reng… reng…

Dũng thức giấc khi tiếng báo thức vang lên. Hắn khá chật vật khi thức dậy vì hắn mới ngủ không lâu. Gần như cả đêm qua hắn nằm suy nghĩ, lo lắng cho mẹ. Đến gần sáng hắn mới ngủ thiếp đi. Đầu hắn lúc này có rất nhiều câu hỏi và những suy nghĩ khác. Nhưng hắn không thể làm gì để giải đáp những câu hỏi đó. Hắn chỉ biết lê cái thân thể mệt mỏi này dậy, lấy đồ đạc rồi bước xuống nhà. Khi bước xuống lầu 2 hắn ngước nhìn căn phòng ngủ trước mắt một lần. Rồi nhanh chóng bước đi ra khỏi căn nhà âm u này.

Ở lầu 2 khi này cũng có tiếng đồng hồ báo thức vang lên. Bên trong căn phòng Lan bơ phờ, tùy tụy mở mắt. Nhưng không muốn đứng dậy, nàng cứ ôm chân nằm đó kệ tiếng báo thức cứ liên tục reo. Tiếng báo thức đã ngừng nhưng nàng vẫn chỉ nằm im đó. Mãi đến khi tiếng báo thức lần 2 reo lên nàng mời chịu ngồi dậy. Nàng ngồi trầm ngâm một lúc mới đứng dậy đi đến bên bàn tắt báo thức.

Nàng uể ảo bước vào toilet để đánh răng rửa mặt. Khi hoàn thành hết việc vệ sinh cá nhân. Nàng bước ra ngoài đến bên tủ lấy đại một cái váy đen công sở quá gối và chiếc áo sơ mi cổ cao màu lam. Khi mặc vào nàng không còn tâm trạng để biết hai thứ này không nên phối với nhau. Kiến thức cơ bản của thời trang nàng rất rõ. Nhưng tâm trí nàng đầu còn để tâm đến việc đó.

Và cũng vậy nàng bước đến bàn rồi ngồi trang điểm qua loa. Làm mất đi dáng vẻ quý phái, thanh cao từng có của nàng.

Những ngày kế tiếp mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn. Công việc sa sút bị sếp nhắc nhở, với đồng nghiệp thì cáu kỉnh vô cớ khiến mọi người xa lánh. Ở nhà thì cũng cãi nhau với chồng chỉ vì chồng đòi quan hệ. Nàng không những không cho lại còn sắc xéo chồng lại là. Đàn ông suốt ngày chỉ biết địt đéo mà thôi. Làm cho không khí trong nhà cực kỳ căng thẳng.

Chồng nàng dù là người chồng tâm lý, nhưng cũng hiểu sao nàng dạo này lại thành ra thế này. Đã lâu lắm rồi hai người mới cãi vã nhau to tiếng như này. Nhưng lạ ở chỗ mọi lần trước đều việc ở bên ngoài mang về nhà bức xúc xong nảy sinh xung đột. Nhưng rồi hôm sau lại đâu vào đấy bằng những câu xin lỗi và yêu thương. Lần này thì lại cãi nhau vì việc chưa bao giờ xảy ra là tình dục. Chồng nàng hoàn toàn không hiểu nổi lý do sao lại vậy. Chỉ biết cắn răng chịu đựng mặc kệ nàng.

Mọi việc đang trở nên tồi tệ theo từng ngày. Thì trong lúc nàng đang làm việc thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Cuộc gọi đến từ chồng, nàng vừa nhấc máy đã nghe tin dữ.

– Em xin nghỉ rồi vào viện đón thằng Dũng nhá!

Nghe tin thằng Dũng đi viện nàng hoảng hốt hỏi lại.

– Nó bị làm sao vậy anh?
– Nó bị tông xe, nhưng không sao em xin nghỉ đón nó nhá?
– Cái gì? Sao nó bị tông xe… Nàng đang định hỏi tiếp chồng nàng cắt ngang.
– Chuyện dài lắm, giờ không phải lúc kể. Em vào đón nó về đi, anh phải ở lại nói chuyện với gia đình bên kia nữa.
– Vâng… vâng!

Nàng vội vàng tắt máy, rồi thu dọn đồ đạc trên bàn vào túi. Chạy một mạch ra ngoài trước bao con mắt của đồng nghiệp. Nàng chạy xuống hầm để lấy xe nhưng chợt nhớ quên xin sếp nghỉ. Nàng vội vàng lấy điện thoại gọi sếp. Tiếng nhạc chờ khiến nàng càng thêm sốt ruột. Sếp vừa nhắc máy nàng liền nói một tràng.

– Alo! Sếp ơi cho xem xin nghỉ! Thằng Dũng nhà em bị tông xe em phải vào việc đón nó!
– Thằng bé có sao không vậy?
– Em cũng không biết giờ phải vào viện đã.
– Ừ vậy đi đi.
– Vâng!

Nàng vội lên xe phóng ra chỗ soát vé, đưa vội vé mà quên chào cả bác bảo vệ. Lên ga phóng đi luôn lập tức.

Bạn đang đọc truyện Gia đình nhà cô Lan tại nguồn: http://truyen3x.xyz/gia-dinh-nha-co-lan/

Vừa đến viện nàng vội gửi xe rồi lấy điện thoại ra gọi cho chồng. Trong lúc đợi chồng nhấc máy. Nàng bước đi vội vã đi về khoa chồng làm việc.

– Alo! Anh đang ở đâu vậy?
– Anh đang phòng chữa trị! Em đang ở đâu?
– Em đang đến phòng anh!
– Ừ! Em đến đó xem có ai ở phòng thì xin vào đợi anh, anh dẫn thằng Dũng qua.
– Con có làm sao không… Giọng nàng hơi run khi hỏi chồng.
– Nó không sao đâu, ngồi đó đợi tý!
– Vâng!

Nàng trả lời xong chồng cũng cúp máy luôn. Bước chân gấp gáp như đang chạy đi về khoa thần kinh. Đến phòng làm việc của chồng, nàng ngó qua cửa thì thấy cô Hoa. Là điều dưỡng và là đồng nghiệp của chồng nàng. Cô Hoa thấy nàng thấp thò ngoài cửa liên gọi vào.

– Lan à cháu!
– Dạ, cháu chào cô!
– Vào đây ngồi đợi thằng Nam tý, nó đang về.
– Dạ! Cháu cảm ơn!

Nàng bước vào phòng rồi ngồi vào ghế cạnh cô Hoa. Hai chân nàng thì cứ liên tục run rẩy không giữ nguyên một chỗ được. Ánh mắt nàng thì ra cửa mong đợi chồng con xuất hiện. Cô Hoa thấy nàng lo lắng, bồn chồn liền an ủi.

– Nó không sao đâu, cháu cứ yên tâm.
– Cô có biết gì không kể cháu nghe với. Vừa nói nàng vừa quay sang nhìn cô Hoa với ánh mắt đáng thương.
– Cô cũng không rõ lắm, nhưng mọi người bảo nó chỉ xây xát nhẹ thôi à.
– Dạ!

Thấy cô Hoa nói vậy nàng cũng yên tâm hơn chút. Ánh mắt lại hướng ra cửa lần nữa đợi chờ. Trong lúc cô Hoa đang an ủi vỗ về nàng. Thì chồng nàng đang dìu thằng Dũng đi khập khiễng một chân. Còn chân kia thì bó bột. Nàng hoảng hốt đứng dậy đi nhanh về phía 2 bố con. Vừa nhìn xung quanh thằng Dũng vừa hỏi chồng.

– Anh bảo nó không sao mà? Sao chân nó lại bó bột thế này?
– Nó không sao đâu, chỉ rạn xương thôi! Em không cần lo lắng!
– Chân thì bó bột, người thì trầy xước hết thế này anh còn bảo không sao.

Chồng nàng lúc này không muốn đôi co với nàng. Liền đứng sát thì thầm.

– Nó bị nhẹ rồi đó, bên kia họ bị gãy hẳn tay cơ!

Thấy chồng nói vậy nàng cũng hoang mang, quay sang nhìn chồng hỏi.

– Vậy bây giờ mình làm gì?
– Em đưa con về đi, anh ở lại giải quyết. Anh sợ tý nữa người nhà họ đến đông nhỡ nhảy vào đánh con thì mệt.

Nghe chồng nói vậy nàng cũng sợ, liền quay lại chào cô Hoa một cái. Rồi bước ra định dìu thằng Dũng thì chồng ngăn.

– Em ra lấy xe đi, anh dìu con ra cho!
– Vâng!

Đáp xong nàng vừa đi vừa chạy ra cổng viện lấy xe rồi đợi hai bố con trước cổng. Thấy chồng dìu con ra nàng lùi xe lại một chút dơ tay ra hiệu cho chồng. Khi chồng đỡ thằng Dũng lên xe thì lên đằng trước xe nhắc nhở.

– Đi từ từ thôi, nó không sao đâu!
– Vâng! Mà anh cẩn thận nếu họ làm gì nhớ gọi về cho em đó.
– Ừ! Hai mẹ con về đi.

Nói xong chồng nàng quay lại viện, nàng nổ ga lên rồi phóng đi từ từ. Suốt chặn đường hai mẹ con không nói gì với nhau. Nàng muốn chửi mắng nó đi đứng làm sao mà ra nông nỗi này. Nhưng nghĩ lại nói thế càng khiến tình hình thêm nghiêm trọng. Còn thằng Dũng thì ngồi sau mẹ, nhưng nó không dám lên tiếng bất cứ câu nào. Suốt thời gian vừa qua hầu như hai mẹ con không hề nói chuyện. Nên lúc này hắn cũng không biết mở lời ra sao nên chỉ biết im lặng.

Về đến nhà nàng dìu nó vào trong nhà ngồi ghế. Nàng ra ngoài để lái xe vào nhà cất. Trong lúc nàng đang phóng xe vào nhà thì thấy thằng Dũng đang lết chân bước lên lầu. Nàng liền quát.

– Con đi đâu đấy?
– Con lên phòng. Hắn hơi giật mình khi thấy mẹ quát. Đành phải đứng lại nhìn mẹ trả lời.
– Chân cẳng như vậy còn đi như thế!
– Nhưng con muốn lên phòng.

Nàng đỗ xe xong, quay người ra đóng cửa rồi khóa lại. Rồi bước nhanh đến chỗ thằng Dũng. Hay tay nàng đỡ lưng nó, đứng đằng sau nó rồi nói.

– Giờ đi đi!

Từng bước chân khó khăn, đi từng bậc cầu thang một. Mỗi lần lên một bậc là một cơn đau từ chân kéo lên hông. Hắn cắn răng nhẫn nhịn không phát ra tiếng mà cứ lê lết từng bậc thang một. Về đến phòng hắn được mẹ dìu lên giường rồi nằm nghỉ.

Khi nàng dìu nó lên giường, nàng định mở miệng hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng nghĩ đến tình cảnh những ngày qua khiến nàng không tài nào mở lời. Thấy nó lên giường nhắm mắt nằm nghỉ. Nàng lặng lẽ rời phòng xuống nhà đợi thông tin của chồng.

Trong thời gian đợi chờ thông tin từ chồng. Nàng vào bếp nấu cơm sớm. Đang nấu cơm thì hai hàng lệ tự dưng tuôn trào. Nàng thấy thương xót cho con trai. Đối với nàng nó là mạng sống đúng nghĩa đen. Đẻ được nó ra nàng đã phải đánh cược với tử thần. Giờ nó ra nông nỗi này mà nàng không thể làm gì. Không thể nói chuyện, không thể quan tâm… vv chỉ vì sai lầm và tội lỗi của nàng.

Nấu nướng xong xuôi rồi sắp xếp mâm cơm đàng hoàng xong. Nàng ra ngoài ngồi thờ thẫn đợi chờ chồng như đứa trẻ đợi mẹ về. Thời gian trôi qua 2 tiếng đồng hồ, nàng hết ngồi đợi thì lại đi loanh quanh nhà tìm việc gì làm giết thời gian. Trong lúc đó thì âm thanh quen thuộc vang lên, là tiếng xe air blade. Nàng ra mở cửa thì cũng là lúc chồng nàng xuất hiện. Lập tức nàng hỏi liên tục không cho chồng trả lời.

– Sao rồi anh? Bên kia họ có làm khó mình không? Họ có đòi bồi thường không?

Trước hàng loạt câu hỏi của nàng và cùng ánh mắt lo lắng. Chồng nàng nhẹ nhàng đáp.

– Để anh cất xe đã rồi anh kể cho.

Nàng biết ý liền tránh ra để chồng phóng xe vào nhà. Khi chồng lái xe vào nhà, nàng đóng cửa khóa lại. Rồi đến cạnh chồng đợi chờ câu trả lời. Chồng nàng thấy nàng lo lắng thì cầm tay kéo đến ghế rồi đặt nàng ngồi xuống. Rồi mới bắt đầu nói.

– Mọi chuyện ổn hết rồi. Họ cũng không làm khó gì mình, chỉ cần viện phí mình chi trả là được.

Lúc này nàng mới yên tâm trở lại. Nàng quay sang hỏi chồng.

– Anh biết mọi chuyện như nào không?
– Em chưa hỏi thằng Dũng à?

Trước câu hỏi chồng nàng khá bất ngờ. Thời điểm hiện tại quan hệ của nàng và nó rất tệ. Hai mẹ con hoàn toàn không thể nói chuyện. Nhưng chồng nàng không biết điều đó. Nàng viện một lý do cho qua việc.

– Nó kêu mệt nên em dìu nó lên phòng nghỉ rồi.
– Ừ! Chuyện là do nó qua đường đột ngột khiến người ta không phản ứng kịp, nên đâm vào nó rồi tự ngã.
– Vậy là họ sai chứ mình có sai đâu, họ đâm con mình mà?
– Ừ, nhưng mà họ có né nên thằng Dũng chỉ bị quệt nhẹ. Họ gãy hẳn tay nên mình chịu thiệt một tí cho nó xong việc là được.
– Vâng!

Nàng đang định mở lời bảo chồng vào ăn cơm. Thì chồng lại lên tiếng trước.

– Nhưng trong nhà có người bị nặng hơn!
– Ai bị gì hả anh? Nàng không biết chồng đang nói đến ai, mà nghĩ đến bố mẹ, anh chị, họ hàng có người bị làm sao.
– Ừ… nặng lắm, anh cũng bó tay!
– Ai? Bị bệnh gì anh nói mau đi? Trong người nàng như lửa đốt trước câu nói của chồng.
– À… bị điên em ạ!
– Cái gì mà là ai sao anh không nói rõ!
– À… rồi chồng nhìn nàng mới nói… em chứ ai!

Nàng bất ngờ trước câu trả lời của chồng, sao lại là mình. Mình có bị sao đâu nên hỏi rõ.

– Ủa sao lại là em, em đâu có làm sao?

Chồng nhìn nàng rồi nợ nụ cười nham nhở nói.

– Thế sao dạo này hơi tí cáu giận như người điên thế. Nổi cáu nhiều nhanh già đi đấy.

Lúc này nàng mới biết ý chồng vừa trêu nàng. Vừa thăm dò tâm trạng của nàng. Nàng đứng dậy giả vờ giận, trách móc.

– À! Giờ anh chê em xấu và bị điên đúng không?

Nàng vừa nói xong chồng nàng đã ôm chặt nàng, giữ chặt hai tay nàng như sợ nàng đánh. Rồi lên tiếng nịnh nọt.

– Ai dám chê vợ xấu với điên. Vừa xinh vừa thông minh thế cơ mà… hihi!

Thấy chồng nịnh nọt và ngọt ngào nàng cũng xiêu lòng. Và có chút hổ thẹn và day dứt trong lòng. Trong suốt thời gian này nàng đã đối xử rất tệ với chồng. Nàng dịu dàng nói nhỏ.

– Thôi bỏ em ra! Em… xin lỗi do công việc áp lực nên giận cá chém thớt.

Nàng đổ hết lỗi cho công việc để dễ dàng xin lỗi chồng hơn. Chồng nàng thả nàng ra rồi đứng dậy hôn nhẹ cái. Sau nụ hôn ấm áp đó nàng ôm cổ chồng nàng mấy giây rồi nói.

– Thôi vào ăn cơm em nấu rồi!
– Tuân lệnh bà xã. Chồng nàng nói với giọng đùa giỡn.

Thế là hai người lẽo đẽo dắt nhau vào bếp ăn cơm và tâm sự qua lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...