Gia đình nhà cô Lan

Chương 44



Phần 44

Ngay sau khi mọi chuyện chấm dứt, Lan quay người tìm quần của mình. Chiếc quần cộc với chiếc quần lót bị thằng Dũng cởi ra từ khi nào mà nàng không biết. Với lấy chúng ở góc giường, mặc luôn vào mà mặc kệ cô bé và xung quanh háng nàng, vẫn đang lấm lem dòng nước hư hỏng vương vãi xung quanh và vẫn… vẫn đang rỉ ra… Nàng ngồi trên chiếc giường mang đến bao nhiêu tội lỗi, sai lầm này đến sai lầm khác. Dùng các ngón tay thon dài, xinh xắn của mình vuốt tóc ra sau gáy cho thật gọn gàng rồi cột chúng lại. Trái ngược lại với vẻ mặt điềm tĩnh, là ánh mắt của nàng đang tức giận, hằn lên những gân máu đỏ bên trong lòng trắng, hung dữ nhìn chằm chằm về phía con trai.

Cơ thể, đầu tóc, quần áo mọi thứ đã gọn gàng. Nàng liền đứng dậy, bước nhanh và mạnh… Két!!! Két… Khiến giường cũng phải kêu than theo từng bước dẫm đạp của nàng. Nàng đi một mạch từ trên giường xuống thẳng chỗ thằng Dũng… Bộp!!! Bốp!!! Bộp!!! Bốp… Liên tục là các cú tát điếng người từ đôi bàn tay mảnh khảnh, quý phái, thon dài của nàng vào đầu, cổ thằng Dũng. Mỗi cú tát nàng đều dùng hết sức bình sinh của mình mà tát, điều đó mới khiến nàng giải phóng được cơn tức giận kìm nén nãy giờ trong người nàng…

Dũng đang mặc lại quần, thì sau lưng có tiếng bước chân lại gần. Hắn chưa kịp phản ứng thì da đầu, xương sọ đã phản ứng trước. Cơn đau, rát liên tục ập từ đằng sau gáy bởi những cú tát điên cuồng từ mẹ. Chả biết phải làm gì, ngoài việc đứng im, cúi mặt xuống đất mà hứng chịu hậu quả đã lường trước…

Sau một lúc hết tát rồi thi thoảng đá cái vào chân con trai, Lan mới chấn tĩnh cảm xúc mình lại chút. Nàng dừng lại với lòng bàn tay đỏ lừ vì tác động vật lí liên tục, không chỉ mỗi tay nàng đỏ, gáy và một bên tai thằng Dũng cũng bị nàng tát đến đỏ lừ và đang có dấu hiệu sưng lên. Nhưng điều đó không khiến nàng bớt giận đi chút nào. Nàng nằm lấy vai thằng Dũng, giật mạnh cái. Cả người nó quay lại phía nàng với bộ dạng cúi đầu nhận lỗi.

– Mày biết mày vừa hiếp tao Không… nàng lườm chằm chằm vào gương mặt đang cúi gằm xuống đất mà quát… Tại sao mày làm chuyện đó hả… Mày không biết nghĩ à Con??? Mày không biết đúng hay sai à… mày biết tao cắn răng chịu đựng thế nào mỗi khi địt với mày không… Vừa hỏi, nàng vừa dùng tay đẩy người thằng Dũng oán trách… Có ai lại địt… Mày không hiểu à con, trên đời làm gì có chuyện đó! Thay vì mày nhắm mắt cho qua chuyện đêm đó đi… Mẹ sai một mày sai mười… mày không quên đi mà lại còn ép mẹ phải giúp mày… Trong đây này…”bụp!!! Bụp!!! Bụp!!!”… nàng vỗ mạnh vào tim mình, nói thê lương… mày biết mẹ khó chịu, dằn vặt, đau khổ, tội lỗi thế nào không?

Giọng nói thê lương của Lan vừa dứt. Nàng liền tát một cái… BỐP… Rất mạnh và má Dũng. Trên má hằn rõ năm đốt ngón tay đậm nhạt màu đỏ. Rồi nàng nắm chặt cằm nó, hất lên. Rồi ánh mắt tức giận nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt rụt rè, lẩn tránh của nó mà nói tiếp.

– Mày ngửa cái mặt mày lên… mà nhìn vào mắt mẹ này! Mày có phải một đứa ngu dốt, đần độn đâu mà không biết mẹ con mình đang… nàng ngưng đọng lại mấy giây, mắt đối mắt với nó lúc rồi mới nói ra được từ… “loạn luân”! Mẹ đã cố gắng lừa mình quên đi chuyện đó, để giúp mày vì sợ mày nghĩ quẩn hay làm bậy bạ gì đó mà gây ảnh hưởng đến tương lai sau này. Mà mày lại càng ngày càng quá đáng… mày hết giở trò biến thái cởi truồng, rình ba mẹ, giờ lại còn hiếp mẹ mà không thấy tội lỗi gì là sao hả?

Nàng đứng yên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nó không rời, đợi chờ câu trả lời. Nhưng điều nàng nhận lại là mấy cái mấp máy môi không rõ tiếng và ánh mắt lảng tránh.

– Sao không nói gì đi, câm rồi hả… Mẹ nói rõ luôn, từ này về sau mọi chuyện chấm dứt. Mày muốn thế nào thì kệ mày. Đừng bao giờ động đến mẹ hay nói chuyện với mẹ. Mẹ con mình… Chấm Dứt!

Nói xong nàng quay mặt ra cửa, tay trái nắm chặt giơ lên, chìa ngón trỏ ra phía cửa rồi quát… CÚT… Xong là nàng quay người lại bước về phía giường để dọn dẹp. Nào ngờ một tiếng nói lẩm bẩm phía sau, tuy không to nhưng vẫn nghe rõ cái câu nói cực kỳ mất dạy của con trai.

– Có phải lần đầu đâu mà ra vẻ…

Khí huyết trong người nàng bốc hơi lên sùng sục vì tức giận. Đúng lúc nàng đang đứng cạnh bàn trang điểm, trên bàn có một cái hộp gì đó nàng không kịp nhìn, vớ lấy và… Vù… cùng với câu chửi… Địt Mẹ Thằng Loạn Luân… Tiếng gió trong căn phòng bị xé toạc bởi vận tốc bay rất nhanh của vật thể không xác định, trúng đúng đích đến…

– AH… Dũng bất ngờ không biết chuyện gì đang xảy ra, tự dưng góc trái trán bị đập mạnh một cái, chỉ kịp kêu lên cái, rồi giơ tay lên đầu sờ kiểm tra, khi lòng bàn tay ươm ướt hắn mới hạ xuống xem rồi quát lớn vào mặt mẹ… Mẹ Làm Cái Đéo Gì Vậy…

Và có một sự trùng hợp khác xảy ra cùng lúc với sự việc đang diễn ra trong căn phòng ngủ tầng hai. Tiếng ken két của cửa xếp vang lên, và một giọng nói quen thuộc cũng vang vọng lên.

– Vợ ơi… Vợ dậy chưa?

Tiếng người bố, người chồng cất lên khiến cả hai mẹ con rùng mình. Lan chưa kịp định thần hoàn toàn sau cú sốc thằng Dũng văng tục với nàng. Thì nghe giọng chồng, làm nàng choáng váng hơn. Vừa nhìn thằng Dũng ôm cái đầu đang đổ máu, mở cửa rồi biến mất. Thì nghe bước chân đang sải bước lên gác. Nàng mới tỉnh táo trở lại, tiến lại gần chỗ cái hộp nàng vừa ném, nhìn kỹ nó là hũ kem dưỡng ẩm lục giác bằng inox, nàng nhặt thì đúng lúc chồng nàng vào phòng.

– Dậy rồi à vợ!
– Dạ… nàng gượng cười, đáp lại lời chồng… Sao anh về sớm thế?
– Anh quên đồ nên về lấy, lại đi luôn giờ!

Trả lời xong câu hỏi của nàng, chồng nàng liền đến bên tủ đồ, mở cửa lấy một tệp hồ sơ. Rồi đứng lên, đi về chỗ nàng ôm cái, hôn… Chụt… cái rồi đi. Nhưng đang đi thì dừng lại nói.

– Nền nhà dính nước kìa, em cẩn thận ngã đấy! Bye vợ!
– Bye chồng!

Lúc chồng nàng ra khỏi phòng, nàng mới ngó đầu về phía chồng nàng khi nãy nhìn, nói. Nàng giật…

Mình và cảm thán vì may mắn. Cái thứ chồng nàng nhìn thấy là đống tinh trùng của thằng Dũng. Nàng cũng không biết nó nằm ở đó. Thật là may mắn khi chồng nàng chỉ nghĩ đơn thuần là nền bị đổ nước, không nghi ngờ gì, không lại gần xem xét…

Dọn dẹp xong mọi thứ, nàng đứng ở chân cầu thang phòng mình, mặt cứ ngước lên tầng trên nhìn đắn đo. Cuối cùng nàng vẫn bước lên căn phòng con trai. Dù có giận đến mấy, nhưng máu đã đổ trên gương mặt điển trai, gầy của con trai vẫn khiến nàng lo lắng. Lên đến cửa phòng, cánh cửa đóng chặt kín mít, chốt đã bị khóa bên trong khi nàng đã cố mở nhưng không thành.

– Dũng… mở cửa cho mẹ… nàng gọi một lúc không thấy động tĩnh gì, lại gọi lại… Mở cửa cho mẹ, Dũng… Căn phòng vẫn im phăng phắc không một âm thanh. Cánh cửa thì như bức tường chắn ngang giữa nàng và con. Nàng có gọi thêm vài lần nhưng không được. Cuối cùng nàng phải xuống nhà, lấy trong ngăn kéo tủ đồ ra chìa khóa dự phòng, rồi sải bước lên lại căn phòng ngủ con trai.
– Kéttt… Cánh cửa căn phòng được đẩy vào một cách nhẹ nhàng. Rõ ràng bây giờ là buổi sáng nhưng căn phòng tối um vì không có ánh đèn, lẫn ánh sáng ban mai. Một bóng hình đen đang ngồi co chân trên giường, một tay đang đặt trên đầu. Lan đi đến bên công tắc, ấn bụp cái, ánh đèn mập mờ mấy cái rồi sáng lên khiến căn phòng đang âm u trở nên sáng sủa.

Nàng nhìn về phía giường, thằng Dũng đang cong chân một chỗ không thèm nhìn nàng, tay nó đang dùng khăn mặt ấn chặt lên trán. Nàng tiến lại gần giường, rồi nắm lấy áo nó kéo nhẹ về phía nàng rồi nói dịu dàng.

– Lại đây mẹ xem nào… Tất nhiên nó sẽ không ngoan ngoãn nghe lời nàng ngay. Nàng phải kéo và nói mấy lần thì nó mới xích lại thành giường, để nàng nhìn vết thương trên trán. Nàng cầm lấy cái khăn mặt, nhấc ra, đập ngay vào mắt nàng là một vết xước hai đến ba phân kéo dài góc chéo thái dương bên trán trái. Máu vẫn đang rỉ ra, khăn mặt đã có một vệt đỏ sẫm của máu khá lớn. Trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy áy náy, đau xót. Nàng ấn chặt khăn mặt vào lại vết thương rồi nói.
– Giữ lấy! Mẹ xuống nhà lấy đồ… Nói xong nàng vội vã quay người bước nhanh đi…

Dũng lúc này tuy thực sự rất bực vì đang nhiên vỡ đầu. Nhưng hắn cũng biết đây cũng là cơ hội duy nhất để làm lành với mẹ. Nãy mẹ cực kỳ căng, khi đó mọi chuyện đi về đâu là dấu hỏi rất lớn với hắn. Nhưng bây giờ thì có thể giải quyết được, vì điểm yếu của mẹ là sự mềm lòng mỗi khi hắn xảy ra chuyện. Hắn phải nắm bắt thời cơ này mới được.

Lát sau mẹ đi lên với một đống đồ trên tay. Mẹ tiến lại gần đặt đồ xuống giường, lấy bông, lọ cồn… rồi tiến lại gần chỗ hắn. Lúc này hai chân hắn đặt ở dưới đất, liền dang ra cho mẹ đứng vào giữa. Bàn tay mẹ nắm lấy cái khăn mặt từ tay hắn, nhấc ra đưa cho hắn cầm. Rồi…

– Á, xót mẹ ơi… Ah… Ah… Hai tay hắn nắm lên hai bên hông mẹ mà vịn vì quá xót khi bị cồn xát vào vết thương.
– Yên nào! Chịu tý đi, để mẹ rửa không lại nhiễm trùng!

Nghe giọng mẹ nhẹ nhàng, hiền dịu hẳn đỏ, hắn biết cơ hội đã đến. Cố nói với giọng ăn năn, hối lỗi.

– Mẹ… con xin lỗi… con biết sai rồi, mẹ đừng ghét con nhá. Con sẽ nghe lời mẹ, mẹ tha thứ cho con nhá… nhá…

Nhìn vết thương do mình gây ra lòng Lan đang thấy rất hối hận. Vì tức giận nhất thời mà khiến con trai ra nông nỗi này. Cơn giận lúc trước cũng đã nguôi ngoai đi nhiều. Giờ lại nghe giọng ăn năn, xin lỗi của con trai khiến cơn giận của nàng gần như tiêu tan hết. Nàng vờ như không nghe, không trả lời cứ lấy cồn rửa kỹ vết thương, rồi lấy băng gạc dính cồn ấn chặt vào vết thương để máu không rỉ ra nữa. Trong khi đó con trai liên tục xin lỗi, gọi mẹ trong đau đớn vì xót do cồn, nhưng nó vẫn cố cắn răng nói xin lỗi một cách khó khăn. Mãi một lúc để nó chịu khổ nàng mới lên tiếng trả lời.

– Nãy không phải hùng hổ lắm à? Sao giờ lại xin lỗi tôi… Nàng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, trả treo lại.
– Con cáu giận nhất thời… không kìm được… con xin lỗi. Mẹ đừng giận nữa mà, con xin lỗi…

Đang nói thì nó luồn tay ra sau lưng nàng, ôm vào lòng nó, miệng thì liên tục xin lỗi.

– Bỏ mẹ ra!
– Mẹ tha cho con nhá?
– Bỏ ra không thì bảo… Nàng đanh giọng rồi cúi xuống lườm nó. Lúc này nó mới bỏ nàng ra, nàng lùi lại một tí, nhìn nó nói… Anh liệu thần hồn đấy, không có lần sau đâu?
– Dạ!!!

Nhìn vẻ mặt đang từ ảm đạm sang hưng phấn khi được nàng tha thứ, cũng khiến nàng vui lây theo. Nàng nhấc băng gạt ra kiểm tra, thấy máu đã ngưng chảy, thì lùi ra khỏi lòng hai chân nó. Đi đến chỗ đồ nàng vừa cầm lên, lấy ra một tuýp thuốc mỡ chống viêm và lành sẹo. Rồi lại bước lại vào lòng nó một cách tự nhiên, dùng băng gạc vệ sinh lại lần cuối rồi bắt đầu bôi thuốc. Trong lúc nàng đang chữa thì nó liên tục nói.

– Mẹ ơi, lần sau có giận cũng đừng chửi như thế… con sợ lắm… mẹ cứ đánh còn hơn, con nghe mẹ chửi… cứ như như…
– Như gì… Nó cứ như… như… như mà không nói ra được khiến nàng thấy buồn cười, nên hỏi vặn ngay.
– Con cũng không biết… kiểu mẹ bỏ rơi con, mẹ không còn là mẹ con, mẹ… mẹ đừng thế nữa nhá, con xin lỗi mẹ!!!
– Hừ… Nàng hừ một tiếng rồi gật gù coi như đã hiểu. Lại một lần nữa nó ôm nàng vào lòng. Lần này đầu nó còn áp hẳn vào bụng nàng, miệng vẫn câu cửa miệng… con xin lỗi…

Nhược điểm lớn nhất của nàng là mềm lòng. Lại lần nữa nhược điểm đó của nàng bị con trai khai thác tuyệt đối. Cũng vì nhược điểm đó đã khiến nàng đi hết sai lầm này đến sai lầm khác. Và nó vẫn tiếp tục đang dẫn nàng đến những sai lầm tiếp theo. Nàng lúc này gần như quên chuyện nãy nó mới hiếp nàng, văng đéo trước mặt nàng. Cứ xoa xoa đầu nó một cách thương hại vì lỗi lầm mình gây ra. Mà không nghĩ đến lỗi lầm của nó…

– Mẹ?
– Gì?
– Con có một chuyện muốn nói, mà mẹ không được giận con nhá!
– Hử…

Dũng ngửa lên nhìn mẹ, ánh mắt, gương mặt mẹ đang tỏ ra tò mò khi nghe hắn nói. Hắn nhìn vào mắt mẹ chằm chằm, hít hơi sâu trong thầm lặng và nói ra một điều rất hên xui. Có thể lời nói này sẽ chấm dứt tất cả từ đây, nhưng cũng có thể có một khởi đầu mới.

– Con không định làm vậy với mẹ đâu! Tại con bứ quá không chịu được mới… ” hiếp “… ” từ hiếp hắn nói rất bé “… mẹ. Mẹ này, mẹ cứ mười ngày, nửa tháng, một tháng mới cho con… đó đó thì con khó chịu lắm. Mẹ xem xét nới lỏng tuần một cái được không mẹ… Nói xong hắn liền ôm chặt lấy mẹ, phòng ngừa mẹ tức giận làm khùng làm điên…

Ánh mắt hắn vẫn đang dõi theo ánh mắt của mẹ. Ánh mắt của mẹ lúc này đang chuyển sang lườm, nghiêm khắc nhìn hắn. May mẹ không có cựa quậy hay phản kháng, đánh đập, chỉ lườm. Hắn biết đây là cơ hội năm mươi năm mươi, nên cũng không lẩn tránh ánh mắt mẹ, cứ tỏ ra khổ sở nhìn mẹ một cách đáng thương…

Nghe con trai thốt lên những lời vừa rồi một cách… Nàng rơi vào trạng thái lúng túng và ngơ ngác. Không phải vì nàng không hiểu, nàng hiểu nhưng lời đề nghị của nó… Khó có thể chấp nhận. Trước đây nàng từng nghĩ đơn thuần giúp nó qua giai đoạn này. Vài lần nó sẽ chán ghét cơ thể già nua này, kiếm đến những đứa cùng trang lứa. Và nàng với nó sẽ chấm dứt sự tội lỗi này trong quá khứ, coi như một giấc mơ. Chỉ cần nó có người yêu, bồ bịch gì là nàng được giải thoát. Gái trẻ luôn là một cái gì đó không thể cưỡng lại. Nhưng nàng giờ nhận ra nó đang lún sâu hơn… sợ không đơn thuần là tình dục nữa, nó mà nảy sinh tình cảm với nàng thì sao? Rất khó để giải quyết vấn đề đó! Nhưng… cách nó nói khiến nàng khó xử hơn. Nó bứ quá mà hiếp nàng, nếu nàng không cho, nó có hiếp người khác không? Vì nàng từng làm về phóng sự tội phạm, đối tượng chưa làm gì mà chỉ là ảo tưởng trong đầu thì còn chữa lành được, nhưng một khi đã làm ra những hành động dù là nhỏ nhặt nhất rồi cũng sẽ trở nên mất kiểm soát dần theo từng thời kỳ. Mà thằng Dũng đều đã có các biểu hiện đó… tương lai của nó… gia đình nàng… rất rất nhiều thứ mất mát nếu nó rơi vào vòng lao lý!!

Nàng lườm nó một lúc rồi mới lên tiếng.

– Anh định gạ gẫm tôi đấy à… Khó chịu quá thì tự xử đi! Tôi chưa tha cho anh vụ anh hiếp dâm tôi đâu… nói xong nàng vòng tay ra sau, đẩy tay nó ra, thoát khỏi vòng tay nó, nàng lùi lại lườm nó nói tiếp… Từ giờ cho đến cuối tháng, anh ngoan ngoãn đi, rồi tôi mới xem xét!

Nói xong nàng quay người thu dọn đống đồ, rồi đi thẳng xuống nhà mà không thèm để ý đến thái độ ngơ ngác của con trai. Nàng muốn lẩn tránh thực tại bây giờ để có thời gian suy nghĩ…

Tuy không có câu trả lời, nhưng nhìn thái độ của mẹ, Dũng đoán mình đã thành công. Giờ chỉ cần tỏ ra ngoan ngoãn mười tám ngày đợi kết quả. Nghĩ đến chuyện sau này trong lòng hắn sung sướng mà quên hẳn cái đau và sưng trên trán của mình.

Một điều Dũng không biết, trong khi hắn đang tính toán để hạ gục mẹ. Thì hắn cũng đang trong tầm ngắm của một người phụ nữ mới bước qua tuổi trung niên và cực kỳ thiếu thốn ham muốn xác thịt. Mà cũng đang tính kế ăn tươi nuốt sống hắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...